Thuyền tuy không lớn nhưng vẫn đủ cho 4 người chúng tôi lên.
Do chúng tôi đã quen nhau nên bầu không khí không gượng gạo mà thân thiện. Khi thuyền nhỏ đi qua cầu Than thở, Dương Mân không tự chủ được nhắm hai mắt lại, dường như đang chờ mong khoảnh khắc thần thánh sẽ tới.
Mà bên cạnh tôi, Phillip và Sang Lica đã tiến nhập vào trạng thái từ rất lâu rồi, không thể không nói người Âu Mĩ đúng là rất cởi mở.
Tôi tháy thần sắc khẩn trương và chờ mong của Dương Mân thì mỉm cười. nhẹ nhàng hướng đôi môi của Dương Mân hôn tới...
Bỗng nhiên bên tai vang lẻn tiếng chuông của giáo đường Thánh Marc. điểm 9h tối!
Ngay khi tiếng chuông vang lên Dương Mân mở đôi mắt, nói: "Tiếng chuông, tại sao có thể nghe được tiếng chuông cơ chứ. Có phải là ông trời đang giúp chúng ta hay không!"
Thanh âm của Dương Mân rất kích động, bởi vì nàng vô cùng chờ mong. giồng như người sắp chết đuối với được cọc!
Tuy đã có cách chữa trị cho Dương Mân nhưng để nàng yên tâm hơn tôi nói:
"Đúng vậy, xem ra truyền thuyết này là thật đó!"
Khi tiếng chuông vang lẻn tiếng thứ 6. thứ 7. mắt thấy sắp hết. Dương Mân lúc này mới kịp phản ứng là mình sẽ bỏ lỡ. nhìn sang chỗ Philips và Sang Lica đang hôn nhau thắm thiết. Dương Mân sốt ruột. cũng mất hình tượng thục nữ. lập tức chủ động hôn tôi!
Tôi bị Dương Mân chủ động hôn thì ngây người, nhưng lập tức nhiệt tình đáp lại.
Đây là lần đẩu tiên chúng tôi thân mặt như vậy, không có gì là ngại ngùng, chỉ có sự nồng nhiệt bản năng của con người...
Tiếng chuông kết thúc. tôi và Dương Mân vẫn ôm hôn như cũ. cho tới khi không thở được nữa mới buông nhau ra. hướng bên này nhìn lại. phát hiện Philips và Sang Lica đều đang cười cười nhìn chúng tôi.
Tôi vỗ vai Dương Mân. nhò giọng nói:
"Bâv giờ đang có người, tối nay khi chúng ta về khách sạn sẽ tiếp tục...
""A!"
Dương Mân cả kinh. vội vàng từ trong ngực của tôi thoát ra, đưa tay vuốt lại tóc mình. nhìn Sang Lica bọn họ nói: "Thật ngại quá a. Ha hả!"
"Không sao đâu. người phương Đòng các người cũng cởi mở thật. ha hả!" Sang Lica cười nói.
"Thật đáng ghét. anh thấy người ta đang cười chúng ta!" Dương Mân lúng túng nói.
Sau khi lẻn bờ, tôi mời Philips và Sang Lica cùng nhau đi ăn tối, đáng tiếc là hai người đã ăn rồi, cho nên chúng tôi hẹn nhau ngày mai sẽ đi chơi cùng, sau đó trao đổi với nhau phương thức liên lạc.
Hai người trọ trong một nhà trọ tư nhân. tôi định mời bọn họ tới một chỗ tốt hơn nhưng sợ chạm tới lòng tự tôn của Phillip nên không nói nữa.
Chỉ là bèo nước gặp nhau. cho nên tôi cùng không cưỡng cầu.
Khi tôi và Dương Mân trở về quảng trường thánh Marc. từ xa đã nhìn thấy Dương Hùng và Lý Hiểu Hồng đang ngồi ở trên bậc đá của quảng trường nghi ngơi. Dương Mân ngại ngùng, ý bảo tôi là buông tay nàng ra, nhung sao tôi có thể cho nàng được toại nguyện cơ chứ. Nếu đã quyết định. vậy thì quang minh chính đại mà làm.
Dương Mân thấy tôi không buông ra thì không tiếp tục nữa. nhung sau một lúc tôi thấy nàng nắm còn chặt hơn.
Lý Hiểu Hồng đương nhiên nhìn ra biến hóa giữa tôi và Dương Mân. nên hết sức vui mừng. mặc dù con mình không còn nhiều thời gian. Thế nhưng con gái mình được vui vẻ ngày nào cũng hơn ngày đó!
"Cha mẹ, chúng ta đi ăn cơm đi? Đói quá!" Dương Mân tâm tình rất tốt
"Đương nhiên là được. nhưng chờ một chút. cha còn có chút việc." Dương Hùng đương nhiên nhận ra tâm tình con gái mình rất tốt. hòa ái mỉm cười.
"Còn có chuyện gì nữa?" Dương Mân kỳ quái hỏi.
"Ha hả. lát nữa con sẽ biết... A. không, hắn đã tới rồi!" Dương Hùng đứng đậy, chỉ về hướng sau lưng chúng tôi nói.
"Cái gì vậy?" Dương Mân kv quái xoay người sang chỗ khác.
Tôi cùng nhìn lại sau lưng của mình. chỉ thấy một người thợ chụp ảnh đang đứng. nhìn Dương Hùng nói:
"Tiên sinh. toàn bộ những tấm phim đều ờ trong này."
"Được. cám ơn anh!" Dương Hùng cười nhận lấy chỉếc túi.
"Danh thiếp của tôi để ở bên trong, có việc gì thì cứ trực tiếp gọi cho tôi!" Người này phất tay cùng Dương Hùng nói lời từ biệt.
Sau khi người này đi, Dương Mân hiếu kù hỏi: "Hình? Lúc nây cha với mẹ chụp hình ư?"
"Đúng vậy, mói chụp. nhung đã có ngay rồi!" Dương Hùng cười nói.
"A. cho con em. con muốn xem." Dương Mân đưa tay nhận lấy túi ảnh.
"Được rồi, con không phải nói là đói bụng hay sao. chúng ta tìm nhà hàng nào đó ăn trước, sau đó thì con vừa ăn vừa xem, hiện giờ trởi tối. nhìn không rõ đâu!" Dương Hùng nói.
Dương Mân nghĩ cùng đúng, gật đầu đồng ý.
Món ăn nổi tiếng nhất nước Ý là Pizza, mấy ngày hôm trước cả nhà Dương Mân cùng đã ở gần đây ăn rồi nhưng đó không phải là ăn tiệc. tôi đề nghị là tới nhà hàng nào đó ăn. ở đó thường có nhiều món ăn đặc sắc!
Đề nghị này của tôi lập tức được mọi người tán thành, chúng tôi đi dọc theo quảng trường thành Marc, tới chợ trung tâm.
Nhà hàng Ý thì rất nhiều nhưng được chưa làm ba loại: nhà hàng chính thức. nhà hàng ăn nhanh và tiệc đứng. ở La Mã và những thành phố lớn như Milan cửa hàng phải tới tầm 1000.
Mà ờ Venice cũng không ít. dân cư ờ đây không nhiều nhung người Âu mĩ không có thói quen ở nhà nấu cơm. ăn cơm hàng đã thành một tập quán.
Chợ trung tâm có rất nhiều quán ăn nhanh, nhưng cửa hàng chính thức thì lại ít. ít không có nghĩa là không có, chúng tỏi đi không lâu thì gặp một cửa hàng Ý chính thức.
Trung quốc quan niệm "ăn no là chính" nhưng người Ý lại quan niệm "ăn là hưởng thụ".
Điều đó cũng gián tiếp chứng minh được. món ăn ở đây được bày biện một cách tinh xảo.
Trang thiết bị ở nhà hàng không phải là loại xa hoa nhưng mà lại được trang trí hết sức trang nhã,
mà số món ăn trên thục đơn cùng khiến người khác phải ngợp người!
Thức ăn đặc biệt ờ nhà hàng này lại là Mì sợi và Bánh chẻo!
"Ở đây mà cũng có Bánh chẻo. thực là kỳ quái!" Dương Mân hiếu kỳ nói.
Kiếp trước tôi đã tới đây một lần cho nên giải thích cho Dương Mân: "Về văn hóa ẩm thực của nguời Ý cùng tương tự với người phương Đông ở điểm này. chúng ta thích ăn Mì sợi Bánh chẻo. thì họ cũng thích ăn. Người đông bắc chúng ta thích ăn cơm tẻ, thì người miền Nam ý cùng thích ăn loại cơm tẻ "Lợi Bát Thác". Có người nói Mì sợi Bách chèo của Ý là do Marc Polo mang từ quê hương của chúng ta tới Venice, sau đó thì phổ cặp ra toàn nước Ý!"
" A. hóa ra là như vậy, vậy thì chúng ta chẳng phải là ăn cơm quê nhà hay sao?" Dương Mân nghe xong kinh ngạc nói. - .
"Kỳ thục đây cũng chỉ là một truyền thuyết, còn thực hư như thế nào thì không ai biết cả! Thế nhưng cách làm và mùi vị của Bánh chẻo nơi đây, khác hẳn với quê hương của chúng ta. cho nên thử cũng được. Hai nước cách xa nhau như vậy mà ẩm thực lại tương đồng, ngoài các nguyên nhân trên thì nguyên nhân cùng vĩ độ mới là quan trọng!" Tôi nói.
"Mỗi thứ ở đây chúng ta ăn một chút có được không?" Dương Mân nhìn thực đơn mà hoa cả mắt không biết chọn thế nào cả.
"Đương nhiên là có thể. chúng ta bảo phục vụ một chút là được." Tôi gật đầu nói.
Người Âu Mĩ luôn khinh thường thói lãng phí. khi thấy tôi nói như vậy thì nhà hàng này vô cùng sung sướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...