"Con trai, chuyện này là sao vậy? Không phải mẹ đã nói với con, chuyện gì cũng không thể vô độ được hay sao! Tiêu Tiêu vừa không ở bên con, thì con đã tìm về một lão bà, dựa theo tốc độ này, không phải con định lập Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi?"
Mẹ tôi tức giận nhìn tôi nói.
"Mẹ, không giống như mẹ nghĩ đâu, chúng con quen biết từ rất lâu rồi!"
Tôi biết mẹ tôi có cảm giác tôi là người rèn sắt không thành thép, chỉ đành giải thích:
"Mẹ, chúng con hôm nay mới gặp lại, con cũng đâu phải là người gặp mỹ nữ là phóng đãng?"
"Mẹ thấy con chẳng khác gì loại người đấy cả!"
Mẹ tôi hừ lạnh nói:
"Thôi đi, mẹ giới hạn cho con, tối đa là 3 người nữa! Mặc kệ ở bên ngoài con có.... tư tình gì chưa xong, nhưng không được vượt quá danh ngạch này, nếu vượt quá, mẹ không nhận nữa!"
"Không phải chứ? Loại chuyện này cũng có danh ngạch?"
Tôi há to miệng, có chút dở khóc dở cười.
"Mẹ không cần biết, mẹ đã nói xong với con rồi, chuyện còn lại thì con tự lo đi!"
Mẹ tôi cầm bộ quần áo cũ của tôi, nói:
"Để ở đây, lát mẹ giặt cho, có việc thì cứ ra ngoài đi!"
Tôi thở dài, nhìn mẹ tôi như vậy, biết là không thể nào nói thêm nữa, dù sao chẳng phải còn tận 3 danh ngạch hay sao. Với lại tôi cũng chẳng phải phường trêu hoa ghẹo nguyệt gì cà.
Tôi xuất hiện ở trong rừng cây nhỏ bên cạnh bãi đỗ xe của Tây Tinh Sơn, khi xuất hiện, thì tôi nằm trên đất.
Như vậy cho dù tôi có đứng lên, thì người khác cũng cho là tôi đã ở đó từ trước rồi!
Rất may mắn là ở đày không có người, tôi thuận lợi lấy xe, đi về trường cũ của tôi, trường Tứ Trung.
Trên đường, tôi gọi điện thoại cho Diệp Tiêu Tiêu. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Tiêu Tiêu, anh đang trên đường tới Tứ Trung, em sao rồi? Xong việc chưa?"
Theo như suy đoán của tôi, lúc này cũng tương đối xong việc, nên tôi mới điện thoại cho nàng.
"Lão công, có mấy chị em ở trường không cho em đi, muốn lưu em lại ăn tối, anh cùng đi với em chứ?"
Diệp Tiêu Tiêu ôn nhu nói:
"...Ai nha, đừng làm rộn..."
"Cái gì?"
"Không nói với anh, chỉ là một chị em đang đùa thôi..."
Diệp Tiêu Tiêu cười nói:
"Anh rốt cục có tới hay không?"
"Tới? Không tốt lắm đâu? Các em đều là nữ, anh đi không có ảnh hưởng gì chứ!"
Tôi với Tứ Trung vốn có mâu thuẫn, ngoài Diệp Tiêu Tiêu, thì tôi không có ấn tượng tốt với một giáo viên nào cả.
"Không phải đâu, các bạn của em cũng mang bạn trai của họ đi, chỉ có em là không có, lão công, tới đi mà!"
Diệp Tiêu Tiêu làm nũng nói.
"Được rồi, vậy thì anh ở cửa trường đợi các em, khi nào các em ra thì gọi cho anh!"
Tôi lắc đầu.
Tôi dừng xe trước cửa trường Tứ Trung, khi đỗ xe xong, tôi mới cảm thấy mình may mắn, đó là tôi mới đỗ xe xong, thì mấy trăm xe của học sinh cũng lục tục kéo tới.
Đúng là thời này học sinh đi xe nhiều quá, ngay cả chỗ đậu xe cùng không có.
Thời gian mà tôi đi học, Triệu Nhan Nghiên được coi như công chúa, vậy mà có đi xe đâu, trong khi bây giờ thì!
Không bao lâu sau, Diệp Tiêu Tiêu gọi điện Thoại:
"Lão công, anh tới chưa? Mấy người chúng em đang ở cửa phòng học!"
Tôi ngẩng đẩu nhìn hướng phòng học, quả nhiên Diệp Tiêu Tiêu đang cầm điện thoại nhìn ngó ra xung quanh!
Tôi vội vàng bước xuống xe, vừa đi vừa gọi:
"Tiêu Tiêu, ở đây!"
Diệp Tiêu Tiêu thấy thanh âm của tôi, thì quay đầu lại, khi nhìn thấy tôi thì vẫy vẫy tay. Sau đó nàng nói với ba nam bốn nữ bên cạnh mấy câu, rồi đi tới chồ tôi.
Làm cho tôi kinh ngạc chính là, trong số nam nữ này, lại có người mà tôi quen biết!
Một đôi nam nữ chính là đôi tình nhân mà tôi ở trên máy bay đã gặp, còn một người khác là con trai của Khương Vĩnh Phú, Khương Kỳ!
Khương Kỳ đương nhiên là không ngờ tôi ở đây, chỉ sửng sốt một chút, rồi nhiệt tình bước lên đón:
"Lưu ca, hóa ra Tiêu Tiêu chính là chị dâu, hắc hắc, tới đây, em giới thiệu cho anh bạn gái của em!"
Nói xong, hắn chỉ vào một cô gái bên cạnh, nói:
"Dương Giai, là giáo viên ở Tứ Trung!"
"Giai Giai, đây là Lưu ca, là bạn của cha anh, đừng nghĩ là mấy anh gọi loạn bối phận, vì nó đúng là như vậy, ha hả!"
Khương Kỳ cười nhìn cô gái bên cạnh, giới thiệu.
Cô gái tên là Dương Giai vội vàng cười, nhìn tôi nói:
"Xin chào, Lưu ca!"
Nàng biết bạn trai của mình có thân phận gì, hơn nữa cũng biết cha của bạn trai mình làm gì, không ngờ lại còn phải gọi người khác là đại ca.
"Ha hả, em dâu, em hình như lớn hơn so với với tiểu tử Khương Kỳ này hả?"
Tôi cười nói.
Bởi vì tôi biết, Khương Kỳ nhỏ hơn tôi mấy tháng, nhưng hắn đi theo con đường cảnh sát, nên trông già dặn hơn cả tôi.
"Lưu ca, không phải anh chê em nhỏ đó chứ, em đã trưởng thành như vậy rồi còn gì!"
Khương Kỳ cười khổ nói:
"Cố ý phải không?"
Tôi ha hả cười vỗ vỗ bả vai Khương Kỳ nói:
"Vậy thì cậu sai rồi, con gái lớn ôm chim vành khuyên không, Tiêu Tiêu còn lớn hơn so với tôi, tôi đâu có tự ti!"
"Đúng vậy, tại sao em lại quên cơ chứ, Tiêu Tiêu cũng là giáo viên ở đây, với lại chúng ta cũng đâu phải anh em gì, loạn tùng phèo cả lên!"
Khương Kỳ cười nói!
Tôi đang hàn huyên vói Khương Kỳ, thi hai người khác cũng chạy tới, tôi nhìn đây cũng là người quen, nên nói:
"Đại Cương đúng không, ha hả, không nghĩ chúng ta lại gặp mặt ở đây, đúng là có duyên!"
Do có chuyện ở trên máy bay, nên Đại Cương vẫn ái ngại với tôi:
"Ha ha, Lưu ca, lần trước thật xấu hổ!"
Tôi khoát tay áo nói:
"Bỏ đi, mọi người đều là bạn, sao lại nói chuyện không thoải mái, thế nào, bạn gái của cậu cũng ở Tứ Trung à? Hay là cả hai người đều làm ở đây?"
"Đúng vậy, em với nàng đều ở Tứ Trung!"
Đại Cương cười hắc hắc nói:
"Em làm hậu cần, còn nàng dạy ngữ văn, năm nay chúng em mới nhập trường!"
"Nhắc tới cũng trùng hợp, lúc nãy khi em vào phòng, có gặp chị Tiêu Tiêu! Sau khi hán huyên mấy câu, mới biết được chị Tiêu Tiêu cũng là giáo viên ở đây, cùng vói bạn gái của em, và Dương Giai đều cùng học ở lớp nghiên cứu sinh, cho nên mới quen nhau!"
Đại Cương giải thích.
Xem ra thế giới này thực nhỏ, Diệp Tiêu Tiêu giới thiệu cho tôi một đôi tín nữ khác, cô gái thì tên là Lữ Bình, giáo viên bộ môn hóa học. Nam thì là thư khí của khu ủy Tôn Hải Long.
Hai người này là hàng xóm của Khương Kỳ! Bạn gái của hắn thì quen biết Dương Giai!
Diệp Tiêu Tiêu, Lữ Bình, Dương Giai và Từ Y San, bạn trai của Từ Y San còn chưa tới.
Xem ra bối cảnh gia đình của Tôn Hải Long cũng không thể xem thường, là hàng xóm của Khương Vĩnh Phú, vậy thì khẳng định là người làm cùng ngành.
Từ Y San thấy chỉ có mỗi bạn trai của mình là chưa tới, cho nên sốt ruột gọi điện thoại hóa ra bạn trai của nàng đã tới rồi nhưng không tìm được chỗ đỗ xe, đang đi tới chỗ này.
Không bao lâu, nam nhân chừng 30 tuổi đi tới, thấy Khương Kỳ hắn bắt chuyện:
"Khương ca, để các người phải đợi lâu!"
Tôi kinh ngạc, người này hơn 30 tuổi mà phải gọi Khương Kỳ là Khương ca?
Nhưng mà tôi cũng chỉ là kinh ngạc một chút mà thôi, cũng không có mở miệng hỏi.
Có thể là do bối cảnh gia đình, người ta gọi như vậy cũng không sai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...