Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Nghe Tiểu Diệp Tử nói, trên trán tôi lập tức hiện lên mấy vệt đen. Đây là con tôi hay sao, Còn nhỏ mà đã thông minh như vậy, lớn lên nhất định là thiên tài.
"Tiểu Diệp Tử, bây giờ con đừng để ý đến thái độ của mẹ con, cứ gọi cha một tiếng đi có được không?" Tôi tiếp tục dụ dỗ nói.
"Vậy… chú sẽ dạy cho cháu pháp thuật chứ?" Tiểu Diệp Tử lo lắng nói.
"Dĩ nhiên, Con là con của cha, cha không dạy cho con, vậy thì dạy cho ai đây?"
Nói đến đây, tôi cố ý thở dài nói.
"Cha cũng có một người con lớn như thế này, không biết giờ nó ở nơi nào?"
"Chú làm sao vậy? Chú đừng đau khổ, cháu là con của chú là được!"
Tiểu Diệp Tử nhỏ giọng kêu lên:
"…Cha…"
"Ha ha! Thật tốt quá! Tôi rốt cục cũng có con rồi, Con gọi lại một tiếng đi được không?"
Tôi vui vẻ nở nụ cười.
"…."
Tiểu Diệp Tử nhìn tôi, nước mắt lưng tròng, khóe miệng giật giật, nhưng không có lên tiếng.
"Sao vậy Tiểu Diệp Tử?"
Tâm trạng của Tiểu Diệp Tử làm tôi giật mình, từ khi biết nó là cột nhục do mình sinh ra, tôi đã vô cùng thương yêu nó, hiện giờ thấy biểu tình như vậy, bảo sao tôi không lo lắng cho được!
"Không… không có chuyện gì…"
Tiểu Diệp Tử nhỏ giọng nói.
"Con… con từ nhỏ đến giờ, chưa gọi ai là cha, vì con không có cha…"
"Tiểu Diệp Tử, nếu con không quen thì có thể kêu bằng chú thôi cũng được!"
Tôi không muốn ép buộc con mình làm chuyện mà nó không muốn.
"Không, không phải! Con rất cao hứng, sau này cha có thể mang con đi nhà trẻ!"

Tiểu Diệp Tử hưng phấn nói.
"Như vậy thì những người bạn của con không cười con nữa!"
Trong lòng tôi nhói đau! Đúng vậy, người ta nói, tuổi nhỏ thì không nhiều cấm kị, nhưng những lời nói vô tình của bạn bè, lại làm tổn thương tới nó nhất!
Từ nhỏ Tiểu Diệp Tử đã không có cha, ở trong nhà trẻ, bị các bạn của nó biết được, đương nhiên là sẽ trêu chọc!
Tôi nhớ tới thời gian tôi còn nhỏ, có một bạn nữ không có cha, trong lớp có nhiều người cười nhạo nàng là con hoang, bạn nữ này chịu không nổi, sau đó thì chuyển trường.
Sau này, khi những người bạn đó trưởng thành, nhớ lại chuyện này, đều vô cùng hối hận.
"Được rồi, Tiểu Diệp Tử, vậy sau này, cha sẽ thường xuyên dẫn con đi nhà trẻ." Tôi gật đầu nói.
"Thật tốt quá, cha có thể mang Tiểu Diệp Tử tới công viên chơi được không? Mẹ bình thường vẫn rất bận, không có thời gian!" Tiểu Diệp Tử Vui vẻ nói.
Tôi đang muốn mở miệng đáp ứng, thì đột nhiên nghe thấy thanh âm "Ba" một tiếng, có vật gì đó rơi xuống đất.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy Diệp Tiêu Tiêu thần sắc tái nhợt nhìn tôi. Đồ ăn rơi lả tả dưới đất.
Vừa rồi Diệp Tiêu Tiêu thấy Triệu Nhan Nghiên và các nàng cầm tương đối nhiều đồ ăn, nên mới đưa tay hỗ trợ.
Nhưng khi đi tới bàn của mình, nghe tiếng, Tiểu Diệp Tử nói "cha có thể mang Tiểu Diệp Tử đến công viên chơi được không?" thì Diệp Tiêu Tiêu cả kinh, lâm vào trạng thái ngẩn ngơ!
Sao lại có thể như vậy, Tiểu Diệp Tử có quen hắn đâu! Hắn đâu có biết thân thế của Tiểu Diệp Tử, mà Tiểu Diệp Tử cũng đâu có biết hắn là ai, chẳng nhẽ nó thấy ảnh mình để ở trong album?
"Mẹ!"
"Tiêu Tiêu"
Tôi và Tiểu Diệp Tử dường như đồng thời kêu lên.
"A…"
Diệp Tiêu Tiêu cả kinh, lúc này mới khôi phục lại tinh thần. Thần sắc có chút phẫn nộ nhìn Tiểu Diệp Tử trách cứ.
"Tiểu Diệp Tử, con và chú Lưu đang nói cái gì đó?"
"Con… con…"
Tiểu Diệp Tử chưa thấy mẹ mình tức giận như vậy, nên nói không ra lời.

"Con không nói gì…"
Sau nữa ngày, Tiểu Diệp Tử mới ủy khuất nói.
"Vậy thì con gọi chú ấy là gì!"
Diệp Tiêu Tiêu chỉ vào người của tôi, nhìn Tiểu Diệp Tử hỏi.
"Tiêu Tiêu, em đang làm cái gì vậy, nó chỉ là một đứa nhỏ, sao em lại mắng nó như vậy! Hơn nữa, là do anh thấy Tiểu Diệp Tử đáng yêu, nên mới nhận nó làm con!"
Tôi vẫn cố gắng duy trì cho mình sự bình tĩnh nói:
"Được rồi, cứ ngồi xuống rồi hẳn nói đi."
Lúc này, vừa lúc có một bàn ăn bên cạnh ăn xong, Triệu Nhan Nghiên nhìn thấy, vội vàng kéo Trần Vi Nhi và các nàng qua đó ngồi.
Trực giác cho Triệu Nhan Nghiên biết, tôi và Diệp Tiêu Tiêu nhất định có chuyện cần nói, tuy rằng các nàng cũng không phải là người ngoài, nhưng ở đó thì sẽ làm cho Diệp Tiêu Tiêu xấu hổ.
Tôi cảm kích nhìn Triệu Nhan Nghiên gật đầu. Triệu Nhan Nghiên vẫn thường làm nũng với tôi, đồng thời cũng hay biểu hiện mình bị ăn dấm chua, nhưng nàng đối với đại cục suy nghĩ rất chín chắn, đây cũng là một điểm tôi vô cùng thích ở nàng.
"Con… biết chú này?"
Diệp Tiêu Tiêu có chút nghi hoặc, lẽ nào hắn biết thân thế của Tiểu Diệp Tử?
"Đúng vậy, mẹ, con nghĩ chú ấy còn tốt hơn cả những người theo đuổi mẹ, con muốn chú ấy làm cha của con."
Tiểu Diệp Tử nhìn tôi, liếc mắt ý nói, chú thấy chưa, cháu đang giúp chú.
Diệp Tiêu Tiêu nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Diệp Tử, chuyện này con đừng quan tâm, hơn nữa, chú Lưu không có ý này, con chớ nói lung tung!"
Nói xong áy náy nhìn tôi cười nói.
"Thật ngại quá, đứa trẻ này trưởng thành sớm, anh đừng để ý."
"không có đâu, anh nhận Tiểu Diệp Tử làm con là tự nguyện, , không liên quan gì tới việc có theo đuổi em hay không!"
Tôi chợt nhớ đến một câu nói, anh yêu em, cùng người khác không có quan hệ gì.
Diệp Tiêu Tiêu tuy rằng rất muốn nói, nó là con của anh, nhưng nó cũng không có quan hệ gì với anh. Thế nhưng đến cửa miệng thì biến thành:

"Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng, đừng có trộn lẫn vào với nhau!"
"Tiêu Tiêu, nghe Tiểu Diệp Tử nói, chồng em đã sớm bỏ em?" Tôi làm bộ lơ đãng hỏi.
"Đúng, nhưng chuyện đó quan hệ gì tới anh."
Diệp Tiêu Tiêu nghĩ là, Tiểu Diệp Tử không nói chuyện về cha nó cho tôi, nên tôi đang tự suy nghĩ như vậy!
"Tiêu Tiêu, rốt cục là em muốn trốn tránh cái gì?"
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng, nói.
Diệp Tiêu Tiêu trong lòng cả kinh, hắn cũng biết? Nhưng mà biểu hiện của nàng lại vô cùng lạnh lung.
"Tôi trốn tránh cái gì?"
"Chồng em rời bỏ em lâu như vậy, tại sao em lại không đi tìm hắn?"
Tôi nhìn Diệp Tiêu Tiêu biểu tình nghĩ cười.
"Hô!"
Diệp Tiêu Tiêu thở dài một hơi, làm mình sợ muốn chết,người này vẫn giống như trước đây, mỗi câu nói đều làm cho người ta sợ hết hồn! Thời gian lâu như vậy, mình vẫn thua thiệt vào trong tay hắn!
"tại sao phải nói cho anh biết? Có quan hệ gì tới anh!"
Diệp Tiêu Tiêu không biết phải trả lời tôi như thế nào, tốt nhất là dùng thái độ lạnh lung, cự tuyệt.
"Ai, thật đúng là một tên vong ân phụ nghĩa! Có đúng hay không, Tiểu Diệp Tử?"
Tôi sờ đầu Tiểu Diệp Tử thở dài nói.
"Nếu như là anh, thì chắc chắn anh sẽ không vứt bỏ vợ con mà đi như vậy!"
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi dõng dạc nói như vậy, hai mắt trợn trừng nhìn tôi, trông bộ dáng như sắp nổ đến nơi! Nhưng mà bây giờ không phải là lúc trách cứ, chỉ đành nghe theo!
Tôi nhìn Diệp Tiêu Tiêu đỏ mặt, nhưng trong lòng vui vẻ! Tôi nhớ lại cái thời vẫn còn đi học, đấu võ mồm suốt ngày với nàng, mỗi lần đều làm nàng như vậy!
"A… con biết cha… chú Lưu là người tốt!"
Tiểu Diệp Tử nhìn tôi gật đầu, có lẽ vì mẹ nó đang nhìn, cho nên nó mới đổi từ cha thành chú!
"Đúng, hiểu cha không ai bằng con!"
Tôi rung đùi đắc ý nói.
Diệp Tiêu Tiêu nhìn hai "cha con" kẻ xướng người họa trước mắt này, tức tới nỗi suýt nổ phổi!

Diệp Tiêu Tiêu cố nén tức giận trong lòng nói.
"đúng vậy, Tiểu Diệp Tử, con nhớ kỹ một ngày nào đó, con thấy cha ruột của con, thì nhất định phải thay mẹ đánh cho hắn một trận, đánh cho hắn phải răng rơi đầy đất!"
Tiểu Diệp Tử cúi đầu không nói gì, chăm chú ăn phần thức ăn của mình. :
"Ai nha! Xem ra anh phải chuẩn bị cho mình một bộ răng giả!" Tôi nghe xong thì đột nhiên nói.
"Anh nói cái gì? Anh chuẩn bị răng giả? Anh chuẩn bị răng giả làm gì?"
Diệp Tiêu Tiêu cả kinh, nhẽ nào hắn biết mình chỉ dâu mắng hòe?
"Chuẩn bị răng giả đương nhiên là để ăn thịt gà rồi, em không thấy trong con gà này có xương hay sao? Anh cắn suýt chút nữa thì mẻ răng."
Tôi chỉ con gà đồng trước mắt, nói.
Diệp Tiêu Diêu buồn bực, anh không phải là ông lão 80, mang răng giả làm gì? Nếu không phải tôi nói câu, răng rơi đầy đất, thì quản làm gì chuyện anh có mang răng giả hay không.
"Tiểu Diệp Tử, con có hận cha ruột của con không?"
Tôi bỗng nhiên đá sang chuyện khác, nhìn Tiểu Diệp Tử hỏi.
"A?"
Tiểu Diệp Tử nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn Diệp Tiêu Tiêu một chút, sau đó lắc đầu.
"Vì sao?"
Tôi có chút ngạc nhiên, theo lý thuyết, Tiểu Diệp Tử phải hận cha của nó vứt bỏ vợ con mới đúng chứ.
"Bởi vì cháu biết mẹ cháu không hận cha, mẹ mặc dù nói cha là đại phôi đản, thế nhưng thời gian mẹ ngủ mẹ thường gọi tên cha…"
Nói đến đây, Tiểu Diệp Tử bổng nhiên im lặng.
"Tiểu Diệp Tử, có sớm biết rồi có phải hay không?" Tôi sửng sốt, trầm giọng hỏi.
Tiểu Diệp Tử nhìn tôi thè lưỡi, cúi đầu.
Nhìn biểu tình của Tiểu Diệp Tử, tôi kích động muốn khóc! Tôi là người trọng sinh cơ mà! Vậy mà để một đứa trẻ lừa gạt!
Bây giờ tôi mới biết được việc, trường giang sóng sau xô sóng trước, con giỏi hơn cha là như thế nào?
Trả Lời Với Trích Dẫn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui