Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

"Lỗi Lỗi, đây là cậu hai của con!"
Cha tôi cười nhìn tôi nói.
"Chào cậu hai."
Tôi nhìn thoáng qua ngươi mặt phệ trước mặt này, ở tôi trong trí nhớ không chiếm một ấn tượng nào, nên chỉ chào hỏi cho có lệ.
" Lưu Lỗi phải không, Ha ha, trong nháy mắt đã lớn như vậy rồi, khi gặp em, em còn mặc tã cơ đấy!"
Một thanh niên tương đối cao lớn, đĩnh đạc nhìn tôi nói. Người này chắc là anh họ của tôi, Trương Chí Tùng rồi!
Tôi rất ghét cách nói như thế này, hắn cũng chỉ lớn hơn tôi có vài ba tuổi thôi chứ mấy, tôi nhìn hắn gật đầu, không nói gì thêm.
"Đây là chị dâu, thế nào thấy đại ca có tinh mắt không!"
Trương Chí Tùng đắc ý chỉ vào một cô gái mặc đồ tây nói.
"Ai, Tùng ca, đây là người em ở trong nước mà anh nói đấy ư, trông cũng tuấn tú lịch sự đấy chứ!"
Cô gái kia nhìn Triệu Nhan Nghiên ở bên cạnh tôi một cái, dường như đố kị với sắc đẹp của Triệu Nhan Nghiên, cố ý nói:
"Ai, em gái này cũng không tệ, nhưng mà ăn mặc lại quá quê mùa rồi!"
Ăn mặc quê mùa? ! Những thứ trên người của Triệu Nhan Nghiên không phải là hàng hiệu cao cấp, nhưng toàn là do những nhà thiết kế nổi tiếng thế giới làm, hơn nữa vật liệu còn do hoàng thất nước ngoài cung cấp, vậy mà còn quê mùa sao, nhưng mà tôi cũng lười giải thích với nàng.

Thế nhưng Triệu Nhan Nghiên lại mất hứng, ôn hoà nói:
"Lão công tôi không thích nữ nhân lẳng lơ. Chị nghĩ tôi quê mùa thì cứ coi là quê mùa đi."
"A, Tùng ca, anh em nha đầu kia miệng lưỡi lợi hại như vậy, sau này sẽ có hại cho em trai của anh đấy!"
Cô gái kia dùng vẻ mặt kinh ngạc hướng về Trương Chí Tùng nói.
"Đúng vậy, em họ, đại ca nói cho em biết, đúng như chị dâu em nói đấy. Sau này em sẽ biết, bây giờ em còn quá nhỏ, đối với quan niệm thẩm mỹ chưa có gì, nhìn nữ nhân đầu tiên là phải nhìn vóc người, phải thật gợi cảm! Con nhóc này có vị gì đâu!"
Trương Chí Tùng phụ họa theo nói.
"Đúng vậy đó, em rể, nhà của chú coi như cũng thuộc loại thường thường bậc trung ở Trung quốc? Tìm con dâu cũng phải tìm một người nhu thuận, nha đầu này điêu ngoa như vậy, các người đúng là một chút nhãn lực cũng không có! Nhà của chú với nhà anh vẫn còn chênh lệch nhiều, nhưng ở Trung quốc như vậy thì đã là không tệ rồi!"
Cậu hai nhìn cha tôi nói.
"Chuyện này..."
Cha tôi là người hiền lành, không biết nói gì, chỉ xấu hổ cười.
"Ai nha, cha chồng, người đừng chấp nhặt với những người nông dân như họ, chúng ta đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu!"
Nữ nhân kia liếc mắt nhìn Triệu Nhan Nghiên lãnh đạm nói.
Tôi cố nén tức giận trong lòng, đây dù sao cũng là cha mẹ của tôi, vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ.
"Đến đây, em họ, đại ca tặng lễ vật cho em, đây là một cái đồng hồ Thụy sĩ mạ vàng, thế nào! Chưa nhìn thấy có phải không?"
Trương Chí Tùng khoe khoang từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho tôi nói.
"Cảm ơn."
Tôi tùy ý tiếp nhận hộp nhỏ, sau đó đặt ở trên bàn. Bạn đang đọc truyện được tại
"Sao lại không xem, nó rất đắt tiền đấy!"
Trương Chí Tùng cho tôi không biết giá trị của món quà này, nên cố ý nhắc nhở.
"A, lát nữa sẽ xem."
Tôi không coi nó ra gì, nên chỉ đành nói như vậy.

"Em gái, nữ nhân chúng ta phải ăn mặc đẹp một chút!"
Mợ tôi còn trẻ lại đẹp như vậy, nên nhìn mẹ tôi, khoe khoang trang phục trên người.
"Ha hả, chị dâu, em lớn tuổi như vậy rồi, còn ăn mặc đẹp làm cái gì, để bọn nhỏ nó cười cho."
Mẹ tôi ngượng ngùng nói.
"Câu này thì không đúng rồi, kiếm tiền là để làm gì? ! Kiếm tiền là để làm đẹp, là để hưởng thụ! Em xem chúng tôi đi, con trai thì có công ăn việc làm, không cần chúng tôi chu cấp, hiện giờ thì thoải mái tiêu sài rồi!"
Mợ tôi cố ý đem con trai của mình ra khoe khoang, vì lúc này tôi còn đang đi học, nên cho rằng tôi vẫn đang xin tiền trong gia đình.
Mẹ tôi nhìn tôi cười, cũng không có phản bác, tôi thấy ý của cha mẹ tôi là cứ để cho họ khoe khoang đi là được!
"Triệu Nhan Nghiên đúng không, tôi là Alice Dương."
"Chị..."
Triệu Nhan Nghiên nhìn nàng gật đầu.
"Ai nha, sao em có thể dùng loại nước hoa như thế này, em nhìn chị đi, Chanel No. 5 (1), đây mới là loại nước hoa mà con gái nên dùng." Alice Dương vươn tay khua khua trước mặt Triệu Nhan Nghiên nói
(1): Channel No.5 có lẽ là loại nước hoa được biết đến nhiều nhất trên thế giới, nó là loại nuớc hoa đầu tiên đuợc mang tên người tạo ra nó (Coco Chanel) và đến nay Chanel No.5 vẫn giữ vững tên tuổi và thương hiệu là một trong những loại nước hoa hàng đầu.
Triệu Nhan Nghiên bất đắc dĩ cười. Nàng sử dụng loại nước hoa này là do sở thích của tôi, có lẽ câu nói yêu ai yêu cả đường đi là đúng.
Loại nước hoa này được đặt hàng từ bên pháp, do một gia tộc lâu năm làm, và chỉ là một loại đặc thù duy nhất trên thế giới chế tạo cho Triệu Nhan Nghiên mà thôi.
"Lão công em thích mùi hương này."

Triệu Nhan Nghiên giải thích.
"Ai nha, em không được sống vì nam nhân, nữ nhân là một người độc lập, em không thể để hắn khi dễ như vậy! Em nhìn chị này, trong túi xách luôn mang theo Áo mưa, để đề phòng trường hợp động lòng với nam nhân khác, thưởng thức kiểu tình một đêm, như vậy mới mang lại tư vị!"
Alice Dương nói.
Alice Dương nói câu này làm cho cha mẹ tôi, cậu mợ đều kinh ngạc trợn mắt há mồm, còn sắc mặt của Trương Chí Tùng thì xanh lại, sau đó chuyển sang xám.
"Alice!"
Trương Chí Tùng vội vàng gọi nàng, cô gái này là người thoải mái, nhưng cha nàng là phó tổng giám đốc trong công ty mình, là tiền đồ của mình. Trương Chí Tùng chỉ còn cách là coi như không thấy, nhưng mà giờ lại nói như vậy trước mặt cha mẹ và người thân của mình, quả thực làm hắn rất mất mặt!
"Sao vậy!" Alice Dương bất mãn nhìn Trương Chí Tùng nói:
"Chuyện của nữ nhân bọn em, anh đừng có mà nhúng vào!"
"Thật ngại quá, em chỉ sống vì lão công của em, hơn nữa chỉ có tình cảm với một mình anh ấy."
Triệu Nhan Nghiên cười, thản nhiên nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui