Chuyện tính tiền thì không cần quan tâm, dù sao Lưu Duyệt cũng là người một nhà, có tính hay không cũng vậy.
Cô gái bán hàng trong đại lý thấy tôi mang một đoàn mỹ nữ đi xem xe thì rất kinh ngạc, đều rối rít suy đoán quan hệ giữa tôi và chúng nữ, nay lại thấy chúng tôi không thanh toán tiền, rồi lại liên tưởng tới bộ dáng thân mật của bà chủ mình, thì lập tức nghĩ tới hai chữ, vợ bé.
Nam nhân kia rất có khả năng là một ông trùm giấu mặt, nhưng câu này chỉ nghĩ ở trong lòng, chứ không dám nói ra.
Đương nhiên, tôi cũng không quên lời hứa của mình, đó là gọi điện thoại cho Hà Tích Duyên, muốn nói chuyện mua cho nàng một chiếc xe. Nhưng nha đầu này đang tập trung vùi đầu vào chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, không có tâm tư làm chuyện khác, nên tôi nghĩ là thôi để tới sang nam.
Cũng may là khu biệt thự của tôi tương đối rộng rãi, đỗ nhiều xe như vậy cũng không có gì là chật chội. Chỉ là trên đường về nhà, sáu chiếc xe hạng sang cùng với chiếc Land Rover của Đỗ Tiểu Uy chạy một đoàn trên đường, làm cho người ta cứ chú mục vào nhìn.
Ba ngày sau, Tập đoàn Ánh Rạng Đông hoàn thành chuyện thu mua Long Đằng, cả quá trình đều vô cùng thuận lợi. Nhưng mà những người ngoài đều rối rít suy đoán, tại sao một tập đoàn kinh doanh điện tử lại có hứng thú với một tập đoàn mậu dịch?
Nếu như nói Tập đoàn Ánh Rạng Đông đang chú trọng phát triển về quần áo, trang phục thì dường như không hợp lý, nhưng nếu nói Tập đoàn Ánh Rạng Đông mua Long Đằng là để giữ độc quyền xuất nhập khẩu thì lại càng không phải, bởi tập đoàn này đã trải rộng khắp thế giới, cần gì phải làm chuyện này.
Trong lúc nhất thời, giới truyền thông suy đoán không ngừng. Mà Triệu Quân Sinh chỉ giải thích, đây là quyết sách của tầng lớp cao tầng, là bí mật kinh doanh, không thể nào tiết lộ.
"Mẹ kiếp!"
Lôi Phúc Bách nặng nề cầm tờ báo trong tay ném xuống đất, mắng:
"Nữ nhân này không biết tại sao lại tìm được con đường đi, cùng hợp tác với Tập đoàn Ánh Rạng Đông! Vốn muốn làm cho Ngô Tuyết Bình khuất phục, vậy mà nàng lại dễ dàng giải quyết"
"Cha, con thấy bài báo này có ẩn ý gì đó?"
Lôi Tiểu Long bày mưu tính kế nói. Mấy ngày qua hắn cứ suốt ngày ngẫm nghĩ cách làm hại người khác, càng nghiên cứu càng có cảm giác mình thông minh tuyệt đỉnh, chiêu thức làm hại người nào cũng có thể nghĩ ra, vì vậy mới chạy tới trước mặt cha mình khoe khoang.
"Có ẩn ý là gì?"
Lôi Phúc Bách hỏi.
"Con nghe nói, khi tập đoàn tư nhân thu mua doanh nghiệp quốc doanh, đều xảy ra thất thoát một số lượng lớn tài sản, con thấy chuyện Tập đoàn Ánh Rạng Đông thu mua Long Đằng chỉ là một tin vịt!"
Lôi Tiểu Long tự cho là thông minh nói.
"Tin vịt cái rắm! Tập đoàn Long Đằng ra sao lão tử không biết hay sao! Tập đoàn Ánh Rạng Đông rõ ràng là bỏ tiền ra mua, không biết một nữa não của mày chết rồi hay sao, mà nghĩ ra một chủ yếu ngu tới vậy!"
Lôi Phúc Bách đang tức giận, thấy con trai mình nói như vậy, lại càng giận dữ!
Lôi Tiểu Long ngoài mặt mặc dù khúm núm, nhưng mà trong lòng lại xem thường, tự mình quyết định cái kế hoạch trong lòng.
Suốt ngày bận rộn, tôi phải theo các lão bà đi trang điểm cho chiếc xe mới của các nàng. Lúc nãy vẫn chưa lưu hành kiểu dán hình xe, nhưng mà các chi tiết nhỏ khác vẫn phải làm, Lưu Duyệt cố ý tìm một người thợ trang điểm cho xe từ trong đại lý tới. Bạn đang đọc truyện được tại
Mà trong lúc đó tôi cũng quên mất chuyện khác cần làm, mỗi ngày sống một cuộc sống an nhàn, thoải mái. Nhưng mà tiêu sái không được mấy ngày, Đinh Văn Phong liền tìm tôi, nói là tôi cần phải đi tham gia cuộc thi giao lưu võ thuật ở nước R.
Tôi vỗ đầu một cái mới nhớ tới, lần trước tôi đã đáp ứng hắn làm chuyện này, nhưng do thời gian dài quên mất, không ngờ hắn vẫn còn nhớ kỹ!
Tôi nói chuyện với các lão bà, nhưng mà các lão bà vẫn còn trầm mê trong những chiếc xe hơi, nên chỉ dặn là đi sớm về sớm, không nói gì khác.
Ở một tầng ngầm trong Đại học Thanh Hoa, tôi gặp Đinh Văn Phong. Nơi này cũng là địa điểm hoạt động của Hiệp hội võ thuật Thanh Hoa.
Tôi là hội viên duy nhất của cái hội này, lần đầu tiên tới đây, trông cái phòng làm việc đơn sơ, tôi không khỏi có chút buồn bực:
"Đây là cái Hiệp hội võ thuật của cậu?"
"Đại khái là vậy!" Đinh Văn Phong có chút ngại ngùng gật gật đầu:
"Tuy hơi cũ một chút, nhưng ai bảo xã đoàn của chúng ta nhỏ, trường học cho một địa điểm đã là không tệ, còn tính toán làm cái gì!" :
"Được rồi, tôi thấy hai chúng ta cũng lên trên đi, ở đây u ám, không biế là có ma hay không nữa?"
Tôi nhìn tình hình căn phòng nói. Mặc dù tôi không sợ gì quỷ, nhưng mà cảm giác ở đây không tốt chút nào.
"Ách... cậu khoan hãy nói, nơi này đúng thực là có chuyện ma quái, nếu không trường học đâu có bỏ nơi này."
Đinh Văn Phong gật đầu nói.
Tôi cùng Đinh Văn Phong sóng vai đi ra khỏi trường học, chạm mặt Dương Uy, Dương Uy sau khi nhìn thấy tôi thì sửng sốt, sau đó có chút mất tự nhiên cười nói:
"A, đây không phải là Lưu Lỗi sao!"
"A, Dương xã trưởng, xin chào."
Tôi nhìn hắn gật đầu.
"Các người cũng tham gia cuộc giao lưu võ thuật ở nước R hay sao?"
Dương Uy làm bộ như rất tùy ý hỏi.
"Đúng vậy, chúng tôi đang thương lượng chuyện này."
Đinh Văn Phong thấy Dương Uy nói chuyện rất khách khí, cũng thành thật trả lời nói.
"A, tôi cũng đang chuẩn bị, có khi chúng ta lại là đối thủ của nhau!"
Dương Uy thân thiện cười nói.
"Kính xin Dương xã trưởng hạ thủ lưu tình!"
Đinh Văn Phong khách khí nói.
"Nói đúng lắm, đúng lắm, dù sao mọi người đều là sinh viên của Đại học Thanh Hoa"
Dương Uy gật đầu nói.
Sau khi tôi cùng Đinh Văn Phong đi khỏi trường học, trên mặt lộ Dương Uy ra một tia âm lãnh kèm theo hận ý cười lạnh: hạ thủ lưu tình? Hừ hừ, đang lo không có cơ hội diệt trừ mày, giờ thì có cơ hội danh chính ngôn thuận rồi!
Dám cướp đồ trên tay tao, vậy thì tao làm cho mày chết! Dù sao thân phận của mày hiện giờ vẫn không công bố ra ngoài, đánh chết do ngộ thương, tới lúc đó ông ngoại làm gì được tao?
Dịch giả - Dương Uy này là ai, là cháu họ ngoại của Lưu Chấn Hải, con của Dương Thụ Quang, em họ của Dương Khai Xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...