Tôi từng nhiều lần nhắc nhở Tư Đồ gia là không nên dính vào hàng độc, xem ra họ đã bỏ ngoài tai, bây giờ thì hay rồi.
Tôi không nghĩ tới tên mập mạp kia lại dễ bị hù dọa như vậy, Chung Dương nói cho hắn biết, là với số lượng thuốc phiện trên người hắn đã cấu thành tử tội. Nếu như lập công chuộc tội, thì có thể giảm nhẹ hình phạt, tiểu tử này sau khi suy nghĩ, đem đã nói ra toàn bộ kho giấu hàng, cùng những người giao dịch.
Chuyện này thì tiện nghi cho Chung Dương rồi, trước kia hắn vẫn muốn diệt Đại Hưng bang, nhưng không có cơ hội. Bây giờ tự dưng xuất hiện tên mập mạp này, thì hắn không cần phải phí sức, lập tức mang người tới kho chưa hàng. Tuy rằng kho chứa hàng đề phòng nghiêm ngặt, thủ vệ trong tay ai cũng có vũ khí.
Thế nhưng dưới sự phối hợp của các cảnh sát, không quá khó khăn để đột kích vào. Quả nhiên trong kho phát hiện một số lượng lớn thuốc phiện, thuốc lắc, moocphin, bột K, bột G….
Không nói tới chuyện giấu hàng độc, mà chỉ cần tội danh tàng trữ một số lượng lớn vũ khí như vậy, cũng đủ cho Tư Đồ gia khốn đố rồi. Hành động lần này bắt được thủ lĩnh số 2 của Đại Hưng bang là Lý Khuê Dũng, xem ra Đại Hưng bang tan rồi.
Lúc Lý Khuê Dũng bị bắt trong lòng hắn vẫn buồn bực, hành động thì tại sao lại không báo trước? Một chút tin tức cũng không có? Đại Hưng Bang sở dĩ có thể sống đến bây giờ, một mặt là Tư Đồ gia có tài lực hùng hậu, mặt còn lại là người ta nể mặt. Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, thì cũng có người thông báo trước, nên mới bình yên vô sự tới bây giờ.
Mà Chung Dương thì lại khác, hắn đã muốn diệt Đại Hưng bang, nên cứ thẳng tay mà làm, chẳng kiêng nể người nào cả.
Cho tới lúc Lý Khuê Dũng bị mang vào phòng thẩm vấn, thì hắn mới biết sự nghiêm trọng của việc này, lần này không phải là giả, mà làm thật! Thế nhưng hắn muốn liên lạc với Tư Đồ gia ở bên ngoài, phía cảnh sát lại không cho làm như vậy.
Trải qua mấy ngày thẩm vấn liên tục, Lý Khuê Dũng đã không thở nổi. Người của Tư Đồ gia cũng không tới nói với hắn một câu nào. Kỳ thực, hắn nào biết đâu rằng, Tư Đồ gia cũng vì Tư Đồ Không mà lo lắng vô cùng, sau khi Lý Khuê Dũng bị bắt, hắn là người có quan hệ nhiều nhất, gia tộc muốn vận dụng quan hệ để làm yên chuyện này. Thế nhưng có tận mấy trăm cân moocphin, hàng rương thuốc lắc, hơn trăm khẩu súng, đại án như vậy, ai dám can thiệp?
Những người thân cận với Tư Đồ gia nay cũng tỏ rõ giới hạn, đại án như vậy, dính vào là mất mũ, mất đầu như chơi!
Tư Đồ Không tìm tới rất nhiều người, nhưng không ai dám cho hắn gặp Lý Khuê Dũng. Đây cũng là điều tất nhiên, thẩm vấn Lý Khuê Dũng là thủ hạ thân tín của Chung Dương, ai cho phép hắn gặp.
Mà Tư Đồ Không sau khi tìm hiểu, mới biết được nguyên nhân là do mập mạp và Thắng tử mới làm ra đại án này! Hắn hổn hển về nhà chửi chó chửi má, chửi hai thằng này bị bệnh thần kinh, đi ra ngoài chơi gái mà còn mang theo hàng! Khi hắn biết được mập mạp là thủ hạ thân tín của Tư Đồ Lượng, thì lại nổi trận lôi đình, tìm Tư Đồ Lượng chửi mắng một trận.
Tư Đồ Lượng biểu hiện khúm núm, nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng. Hắn biết hắn sẽ không vì chuyện này mà bị hạ đài, ngược lại còn là một cơ hội thăng tiến!
Thoạt nhìn sự việc có vẻ nghiêm trọng, nhưng gia tộc chắc chắn có phê bình kín đáo Tư Đồ Không. Chuyện Tư Đồ Không buôn bán thuốc phiện, súng ống, nếu để ông biết, thì chắc chắn vị trí thừa kế gia tộc thuộc vào tay hắn chứ còn tay ai nữa?
Vốn là đây là những chuyện làm trong bóng tối, không ai biết, Tư Đồ Lượng thêm mắm thêm muối nói cho Tư Đồ Đại Sơn, Tư Đồ Đại Sơn tức tới mức hai mắt trợn trắng, trong lòng buồn bực vô cùng.
Tư Đồ Đại Sơn ở trong lòng thở dài, đúng là gia môn bất hạnh! Một thằng cháu thì làm việc mạo hiểm, chuyện rơi đầu cũng làm. Một thằng cháu thì âm hiểm, ngay cả chuyện hại anh trai mình cũng làm được!
Tư Đồ Đại Sơn lắc đầu nhìn Tư Đồ Lượng nói:
"Chuyện này cháu không cần xen vào, ta sẽ xử lý!"
Tư Đồ Lượng thấy ông nội mình tức giận, chẳng những thoải mái, mà lại còn vui vẻ vô cùng, đây chính là cơ hội ngàn năm một thử, hắn mỉm cười yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tư Đồ Đại Sơn tìm Tư Đồ Không đến, đi thẳng vào vấn đề nhìn hắn nói:
"Đại Hưng Bang có bỏ được không."
"Gia gia, đây chính là tâm huyết nhiều năm của cháu!"
Tư Đồ Không có chút không muốn.
"Tâm huyết nhiều năm? Chuyện lần này cháu cũng dính dáng vào trong đó, cháu còn muốn bảo vệ họ được ư?"
Tư Đồ Đại Sơn cả giận nói:
"Chuyện này cháu không cần quan tâm tới nữa, ta sẽ xử lý. Sau này cháu ở nhà cùng với ta, mọi chuyện sẽ do Tư Đồ Lượng phụ trách!"
Tư Đồ Đại Sơn cũng là bất đắc dĩ, Tư Đồ Lượng tuy rằng âm hiểm giả dối lại còn có chút ngu ngốc, nhưng mà Tư Đồ Không quả thực là người chuyện gì cũng dám làm!
Mà đây chính là quyết định sai lầm nhất trong đời của Tư Đồ Đại Sơn! Tư Đồ Không mặc dù không từ thủ đoạn…thế nhưng hắn còn thông minh…Tư Đồ Lượng chỉ là một kẻ bất tài vô dụng mà thôi!
Tư Đồ Không biết ông nội mình muốn tước bỏ quyền lực của mình, chuyện đã tới nước này, hắn cũng không có gì phải nói, phẫn hận nhìn Tư Đồ Lượng đang đắc ý, xoay người đi ra ngoài. - .
"Lượng nhi, ta biết cháu muốn tước đoạt quyền lực của anh cháu, chuyện khác thì ta không nói, nhưng trong mọi chuyện phải tính toán đường lui cho mình, đừng lên bịt kín nó!"
Tư Đồ Đại Sơn biết đức hạnh của người cháu này, thế nhưng lúc này cũng không làm gì hơn nữa, ai bảo trong đám tiểu bối không còn ai tài giỏi hơn để gánh trọng trách đây!
Tư Đồ Đại Sơn lại nghĩ tới người thanh niên kia, nếu như hai người cháu của mình có một nửa như hắn, thì gia tộc này không cần phải lo lắng nữa rồi.
Mà Tư Đồ Lượng khi trở lại gian phòng của mình, thì hắn hưng phấn gào lên một tiếng... Hắn rốt cục cũng có thể nắm quyền ở Tư Đồ gia, bây giờ trả thù một người, còn sợ không được hay sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...