Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

"Ha ha, bị anh phát hiện nữa rồi!"
Hứa Nhược Vân không có ý tứ nói.
"Thật sự có tốt không?"
Tôi tò mò hỏi.
"Vâng, có chứ, năm nay có nhiều bạn học sẽ quyên tiền ủng hộ và sẽ chọn ra người đứng đầu."
Hứa Nhược Vân nói.
"Em có hứng thú với cái này vậy sao?"
Trong ấn tượng của tôi, Hứa Nhược Vân không giống người có hứng thú với danh lợi.
"Không phải là em! Mà là ông nội em, ông muốn em tham gia cuộc bình chọn này, cũng vì ý muốn của ông nội mà em mới cao hứng như vậy."
Hứa Nhược Vân nói.
Tôi thầm than, Hứa Nhược Vân đã trưởng thành, không còn suốt ngày là tiểu nha đầu đối nghịch với ông nội nữa. Cũng biết nghĩ đến làm hài lòng mong muốn của ông nội.
Mà nghĩ đến Hứa Kim Đức kia, tôi hiểu. Hứa Kim Đức thì lại thích mấy cái thứ danh dự, hắn cố gắng làm cho tôi và Triệu Nhan Nghiên đi tham gia tranh tài máy tính.
Loại tiền chồng chất hay danh dự tôi đều không hám, nhưng nếu Hứa Kim Đức thì thích, thì, chuẩn bị một lầm cũng không sao cả.
Chiều tối, tôi lại gặp Chu Vũ ngoài ý muốn, bên cạnh hắn còn có một vị rất kiêu ngạo trong trang phục thiếu gia.
Vẻ mặt Chu Vũ vẫn OK, cười đi tới, giống như là chuyện phát sinh buổi trưa không phải là hắn vậy.
Tôi cũng định làm bộ như không biết chuyện buổi trưa, mà tự mình cho đó là âm mưu của hắn, cho nên mỉm cười gật đầu với Chu Vũ.
Chu Vũ thấy tôi cũng không có bài xích gì lớn đối với hắn, nên cũng cho là sự việc buổi trưa tuy bị hư hỏng rồi, nhưng lại không bị lộ chân tướng. Nên hắn và vị công tử kia là Vương Địch đi tới, cố ý lớn tiếng nói:
"Chiều tối, nhà trường muốn tiến hành đại hội quyên góp, hai vị có biết tin tức đó không?"
"À, chuyện này à, chúng tôi cũng đang muốn đi đây, có phải không, Vân?"
Tôi khẽ cười nói.

Hứa Nhược Vân gật đầu không nói gì.
Chu Vũ nghĩ thầm, các người đi thì tốt quá. Vốn là muốn dùng tiền thay lời nói trước mặt các người, không ngờ các người lại có thể tự giác như vậy!
"À, tôi thấy thời gian không còn nhiều, hay là chúng ta cùng đi?"
Vương Địch nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đột nhiên xoay người nói với tôi:
"Vị huynh đệ xưng hô thế nào đây?"
"Lưu Lỗi, đại học Thanh Hoa."
Tôi hướng về phía hắn gật đầu.
"Tôi tên là Vương Địch. Cùng khoa với Chu Vũ."
Vương Địch nghĩ thầm, tiểu tử này vốn là Thanh Hoa, ở bên ngoài mà có thể dám đến Bắc Thần tán gái, phải giáo huấn cho hắn một bữa, hắn thật đúng là không biết trời cao đất rộng là gì!
"À, hai vị, nếu như vậy, có muốn cùng ngồi xe với chúng tôi không?"
Tôi mời.
"Không cần... Không cần!"
Chu Vũ vừa nghe đến xe của tôi thì giật mình, nói gì thì hắn cũng không muốn đến gần chiếc xe của tôi, ngay cả nghe đến nó cũng có cảm giác sợ nổi da gà.
Vương Địch cũng có xe. Người này dùng một chiếc Ford thể thao.
Hiệu trưởng chủ trì cuộc quyên góp, không phải tôi đi đến đâu cũng mang theo nhiều tiền mặt như vậy.
" Đồng học Lưu Lỗi. Anh chuẩn bị quyên bao nhiêu tiền đây?"
Chu Vũ ngồi ở bên cạnh tôi, cố ý lớn tiếng nói:
"Nếu anh định quyên có ba ngàn lượng ngàn thì cũng đừng có đi giúp làm gì, anh là đại biểu của đại học Thanh Hoa mà!"
"Ha ha. Đồng học Chu Vũ nói sai rồi, quyên nhiều hay quyên ít đều là tấm lòng đối với người dân ở nơi bị tai họa, hơn nữa tôi và trường tôi thì có quan hệ gì chứ?"
Tôi cười hỏi ngược lại.
"Ách..."
Chu Vũ không nghĩ tôi sẽ nói như vậy, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
"Đúng rồi, Chu Vũ, dù sao thanh danh của cậu và của tôi cũng đã lan ra cả bên ngoài rồi, cũng không cần phải thêm cái danh tiếng này! Tôi thấy thế này có được không, chúng ta cùng đồng học Lưu Lỗi so một lần. Xem ai quyên nhiều tiền nhất! Bất luận ai thắng ai thua, cuối cùng đều có được nữ học sinh xinh đẹp này cùng với danh tiếng quyên góp tiền mà đi về!"
Vương Địch nháy mắt Chu Vũ. Chỉ vào Hứa Nhược Vân nói.
"Ý kiến này không tệ, cứ làm thế đi! Không biết đồng học Lưu Lỗi có dám chơi trò chơi này hay không?"
Chu Vũ gật đầu nói.
" Ý kiến này không tệ, cứ làm vậy đi."
Tôi thầm nghĩ, có hai người coi tiền như rác hỗ trợ, Hứa Nhược Vân muốn nắm hạng nhất cũng không khó gì!
Bảng xếp hạng quyên tiền đang không ngừng xuất hiện tên mới, nhưng kẻ cao nhất hiện tại cũng chừng hơn ba ngàn đồng.
"Chúng ta đi trước, hù chết tiểu tử kia."
Chu Vũ nói với Vương Địch, sẽ lấy số thể của Hứa Nhược Vân đi tới bàn quyên tiền.
"Học sinh năm thứ nhất khoa máy tính Hứa Nhược Vân, quyên tám vạn!"
Nhân viên làm việc hưng phấn nói, cho tới bây giờ đây là khoản tiền quyên góp lớn nhất!
Chu Vũ đắc ý đi trở về, nói với tôi:
"Tới phiên anh."

Tôi gật đầu, nói:
"Không vội, không phải là còn chưa kết thúc sao."
Chu Vũ cùng Vương Địch cho là tôi sợ, nội tâm đang đấu tranh. Cho nên đều vô cùng hưng phấn.
Tôi cũng không nóng nảy, hiện tại tôi muốn xem một chút có ai vượt qua khoản tiền quyên góp kia của Hứa Nhược Vân không. Nhưng mà, làm cho tôi thất vọng hơn là, đến khi gần kết thúc đại hội quyên tiền, trừ Hứa Nhược Vân ra, người cao nhất cũng chỉ có hai vạn nguyên.
"Làm sao anh còn không đi?"
Chu Vũ thấy đại hội quyên tiền sắp kết thúc, nên nhắc nhở.
"À, tôi không đi. Anh thắng rồi."
Tôi nói.
"Tôi thắng!"
Chu Vũ không tin mình lại thắng như vậy.
"Đúng vậy, anh thắng rồi."
Tôi khẳng định nói.
"Vương Địch, chúng ta thắng!"
Chu Vũ lúc này mới cao hứng nói với Vương Địch.
"Ừ, các người thắng. Cám ơn anh giúp lão bà của tôi quyên góp tám vạn đồng."
Tôi cười gật đầu với Chu Vũ.
"Anh... Lão bà? ! Hứa Nhược Vân là lão bà của anh? !"
Chu Vũ không tin nói.
"Đúng vậy, anh không biết sao?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Hắn là lão công của em?"
Chu Vũ chưa từ bỏ ý định, hỏi Hứa Nhược Vân.
Hứa Nhược Vân gật đầu.
"Cám ơn, hai vị. Chúng tôi đi trước."
Tôi kéo tay Hứa Nhược Vân đi ra ngoài.

"Chết tiệt! Chúng ta bị hắn đùa giỡn.!"
Vương Địch tức giận nói.
"Vậy thì còn 8 vạn đồng thì sao?"
Chu Vũ ngơ ngác nói.
"Kêu cái rắm! Con mẹ nó, cho người ta làm lễ mai mối rồi."
Vương Địch mắng:
"Tiểu tử này rõ ràng là muốn hãm hại chúng ta một phen! Cậu cũng ngu ngốc chưa từng thấy, cho là có thể dùng tiền để sỉ nhục hắn, hắn ta có bản đã có kế hoạch trước."
... ... ... ...
"Lão công, chúng ta làm như vậy có phải là rất xấu không?"
Hứa Nhược Vân nói với tôi.
"Không xấu, bọn họ nhiều tiền như vậy, chỉ là cần phải cống hiến chút cho vùng đất bị tai họa tôi."
Tôi nói.
"Tại sao anh không giúp?"
Hứa Nhược Vân nghi ngờ hỏi. :
Tôi cười một tiếng nói:
"Tôi đương nhiên muốn quyên góp, nhưng có cần phải làm trò trước mặt bọn họ không."
"Anh thật là nham hiểm. Chu Vũ lần này không thể không tức phát điên lên."
Hứa Nhược Vân liếc tôi một cái nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui