Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Lúc này, Chung Dương dẫn một đám người mặc cảnh phục đi vào phòng làm việc của giám đốc chi nhánh. ( Chung Dương, bạn của Ngô Thiên. )
"Chung ca, anh đã đến rồi!"
Tôi nói.
"Tới rồi, anh còn mang cả các đồng chí trong đội điều tra tới, không có chuyện gì chứ?"
Chung Dương cười nói.
"Vốn là không có, nhưng mà bây giờ người này thuộc quyển quản lý của cảnh sát hình sự các anh, tên mập mạp này cưỡng gian chưa thành!"
Tôi nói.
Hừ hừ, tội cưỡng gian chưa thành, nếu kết án, không có chừng trên chục năm, thì đừng mong ra ngoài.
Trương mập mạp biết mình hôm nay gặp hạn, nhưng mà hắn không sao hiểu nổi, tại sao tôi lại nhắm vào hắn cơ chứ? Cho nên hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi:
"Cậu có thể cho tôi lý do không?"
"Vậy thì tôi nói cho ông biết, con trai bảo bối của ông trêu chọc ai không trêu chọc, lại đi trêu lão bà của tôi, cũng chính là Triệu Nhan Nghiên, lại còn lớn lối tự xưng là con của ông!"
Tôi lạnh lùng nói.
"Cái thằng nhóc này!"
Trương mập mạp tức giận nói:
"Sớm biết như vậy, đã không cho nó tới công ty rồi!"
"Nhưng mà chuyện này cũng không phải trọng yếu, mà tôi có mở một tập đoàn mới, có tên là Tập đoàn Thế Kỷ Mới, ông có nghe nói tới không?"

Tôi cười hỏi.
"A! Hóa ra là như vậy! Tôi biết rồi! Tôi lúc đầu còn buồn bực, tại sao Tập đoàn Ánh Rạng Đông lại hợp tác cùng với tập đoàn nhỏ hơn công ty này, cho là cấp trên không điều tra rõ ràng, xem ra tôi đã chủ quan rồi, Trương Lập Quang quả thực là một đứa con phá gia chi tử!"
Trương mập mạp thở dài nói.
"Mang đi!"
Chung Dương vung tay lên, mấy cảnh sát bắt Trương mập mạp mang ra ngoài
"Cậu sao hạ thủ mạnh như vậy, đánh hắn tới mức đầu heo! Vào tạm giam, người khác không biết lại tưởng cảnh sát chúng tôi đánh người, cậu định bôi đen ngành chúng tôi hay sao!"
Chung Dương cười nói. :
"Không có chuyện gì, người này da dầy, hai ngày là hết sưng thôi!"
Tôi cười nói.
"Đúng rồi, gần đây có tin tức của Ngô Thiên không?"
Tôi hỏi.
"Đừng nói nữa! Cậu không biết hay sao? Ngô Thiên phạm tội rồi!"
Chung Dương lắc đầu.
"Phạm tội rồi? Phạm tội gì?"
Tôi nghi ngờ nói.
"Chuyện này xảy ra tháng trước, có một người ngoại đánh một em bé của chúng ta, Ngô Thiên thấy được, không nói hai lời, lập tức đánh cho hắn một trận!"
Chung Dương lắc đầu.
"Khi dễ người của nước chúng ta, lại là em bé, Ngô Thiên làm rất đúng!"
Tôi nói.
"Nếu quả thật là như vậy, thì không sai! Nhưng mấu chốt sau khi điều tra, thì lại không phải như vậy. Mấy người ngoại quốc gia được phái tới quốc gia chúng ta công tác! Họ đều là nhân viên ngoại giao, rất có bối cảnh!"
Chung Dương thở dài nói.
"Chung Dương, người ngoại quốc thì có bối cảnh gì? Anh còn là người Trung Hoa không?"
Tôi tức giận nói.
"Nếu quả thật là người ta khi dễ em bé, tôi thà rằng bị khai khỏi cảnh sát, cũng quyết phải ra mặt! Nhưng mấu chốt là chuyện không phải như vậy. Người ngoại quốc này căn bản không có làm gì, mà là em bé này đi bán hoa, người này lại muốn mua, bởi vì ngôn ngữ không thông. Cho nên không có cách nào trả giá được, do người phiên dịch không có ở đây, người ngoại quốc cho là em bé này đem hoa tới tặng hắn, cầm hoa định đi, mà em bé kia lại túm lấy quần áo hắn không buông tha, người này trả lại hoa, nhưng em bé cũng không để cho hắn đi. Không có cách nào khác, người này đàng phải dùng sức đẩy em bé kia ra! Nhưng mà Ngô mập mạp không thấy rõ đầu đuôi câu chuyện, đã xông tới đánh người này một trận!"
Chung Dương cười khổ nói.
Trời ạ, hóa ra là như vậy, chuyện của Ngô mập mạp làm đúng là có chút quá đáng.
"Nhưng mà nói lại, Ngô mập mạp cũng có oan uổng! Ẩu đả với chính khách ngoại quốc, thì phải ra tòa án quân sự!"

Chung Dương tiếp tục nói:
"Nhưng cũng may ý định của hắn là tốt, dù sao hắn cũng là quân giải phóng! Cha của hắn có tìm người giúp, nhưng chắc là không thể ở trong quân đội được nữa!"
"Ngô mập mạp này, tính tình quá nóng nảy!" T
ôi nghe Ngô mập mạp không có chuyện gì, thì cũng yên lòng, thực ra chuyện này chỉ là sự hiểu nhầm.
"Được rồi, Chung ca, giờ em có việc, ngày khác chúng ta nói chuyện!"
Tôi nói.
"Được, anh cũng phải về, các đồng nghiệp đang đợi anh ở bên dưới!"
Chung Dương gật đầu nói.
Sau khi Chung Dương đi, tôi nhìn Hà Tích Duyên nói:
"Tiểu Tích, cha nuôi ở bệnh viện nào? Chúng ta bây giờ phải đi tới đó, làm trể nải bệnh tình thì không tốt! Anh hiểu chế độ ở bệnh viện, không có tiền người ta sẽ không khám cho đâu !"
"Ở bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Kinh số 3."
"Được rồi, Sở Cao, cậu ở lại đây, nói chuyện hợp tác với người quản lý! Yên tâm, đều là người mình, hai bên cùng có lợi là được rồi!"
Tôi nhìn Sở Cao nói:
"Lát nữa cậu tự mình trở về trước, tôi còn có việc!"
"Không thành vấn đề! Trong lòng em lúc này rất tự tin, có quan hệ của lão đại, thì ai dám làm khó khăn với chúng ta!"
Sở Cao cười nói.
"Cậu cũng chớ đắc ý quá sớm, tiêu thụ computer chỉ là một việc nhỏ, chúng ta còn có việc quan trọng hơn"
Tôi phân phó nói.
"Biết rồi, lão Đại, em làm việc thì anh cứ yên tâm đi!"

Sở Cao cười hắc hắc nói.
"Yên tâm cái gì mà yên tâm, lần này nếu không có anh ra mặt, thì xong thế nào được !"
Tôi nói.
Dường như lần này là anh trêu trọc vào phiền toái đó chứ, Sở Cao trong lòng nghĩ, nhưng mà ngoài miệng lại nói:
"Đúng vậy, Lão đại xuất mã, thì mã đáo thành công!"
Tôi cùng Hà Tích Duyên ra khỏi Tập đoàn Ánh Rạng Đông, lên xe Bingley.
"Ca, xe này rất đắt phải không?"
Hà Tích Duyên tò mò đánh giá chiếc xe.
Từ ca này làm cho tôi nghe có chút kỳ quái... Cũng không biết nha đầu này cố ý hay là vô ý, chẳng phải là muốn dụ dỗ tôi phạm tội đó chứ!
"Không phải đắt đâu, chờ em thi xong bằng lái, anh mua cho em một cái!"
Tôi nói.
"A..."
Hà Tích Duyên gật đầu, trong mắt không che dấu được sự hưng phấn, nhưng mà ngoài miệng lại nói:
"Hay là thôi đi, để chị Nhan Nghiên biết, thì các chị ấy lại tức giận..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui