Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy người trước mặt, làm chuyện cũ trong lòng của tôi lại trỗi dậy.
Người tới lại là Vu Đình, người té xỉu ở sân thể dục trong đợt quân huấn cũng chính là nàng, khi đó vẫn còn bận chuyện của Triệu Nhan Nghiên, nên tôi không chú ý tới người yêu trong mối tình đầu của tôi.
"Tiểu Đình, người này là ai, mà lần trước khi em té xỉu hắn cũng ở bên cạnh khua tay múa chân !"
Một thanh âm khác lại xuất hiện không đúng lúc.
Lúc nãy, tôi chăm chú nhìn Vu Đình, nên không chú ý tới Tư Đồ Lượng đã đứng bên cạnh.
Tôi lạnh lùng nhìn lướt qua Tư Đồ Lượng, phát hiện người này đang nắm tay Vu Đình. Trong lòng tôi nhất thời chua xót, Vu Đình dường như nhìn thấy ánh mắt của tôi, muốn giãy tay để thoát ra, nhưng lại bị Tư Đồ Lượng nắm chặt hơn.
"Bạn trai cậu hình như rất quan tâm tới cậu!"
Tôi bình thản nói, nhưng trong lòng lại chua xót vô cùng.
"Tớ..."
Vu Đình mất tự nhiên đôi môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng Tư Đồ Lượng đã không nhịn được nói:
"Tiểu Đình, đi nhanh đi, đừng cùng loại người nghèo rớt mùng tơi này nói chuyện, hôm nay là ngày mừng thọ ông nội anh, chúng ta phải mau chóng đi mua lễ vật!"
"Nha..."
Vu Đình gật đầu, nhìn tôi một cái, cùng Tư Đồ Lượng rời đi.
Tôi không phải người ngu, đương nhiên là có thể nhận ra Vu Đình không thích Tư Đồ Lượng, nhưng tại sao lại lại đi cùng với hắn?
Tôi vội vàng nhắn tin cho Triệu Nhan Nghiên, nói cho nàng biết tôi không học nữa, tối nay sẽ cùng nàng đi ăn cơm.
Sau đó tôi lập tức bám theo hai người trước mặt.
Sau khi tới bãi đậu xe, Tư Đồ Lượng lên một chiếc Mercedes-Benz S600, sau khi ra khỏi sân trường, Tư Đồ Lượng đi tới một siêu thị ở Bắc Kinh, chờ Tư Đồ Lượng cùng Vu Đình xuống xe, tôi cố ý dừng xe ở ngay bên cạnh Tư Đồ Lượng và Vu Đình, chắn ngay lối ra.
Nhân viên bảo vệ của siêu thị này muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, hắn cũng không ngu. Người có thể lái Land Rover ở Bắc Kinh này thì một nhân viên bảo vệ như hắn không đắc tội được.
Tôi nhìn thấy hắn như vậy, móc ra mấy trăm đồng, nhét vào trong tay hắn rồi nháy mắt, nhân viên bảo vệ kia cũng cười hiểu ý, bỏ qua.
Một lát sau, đã nhìn thấy Tư Đồ Lượng cầm tay Vu Đình, xách một cái túi mang theo, sau khi cầm điều khiển mở cửa xe, nhưng đã bị xe tôi chắn ngay cạnh, làm sao mở được.
Tư Đồ Lượng mặc dù kiêu ngạo, nhưng nhìn cái xe ở bên cạnh, biết là người này thanh thế không thấp.
Người dám đối chọi với Tư Đồ gia thì quả thực không có mấy người, nhưng người đi xe này thì Tư Đồ Lượng không khắc tội được, chí ít phải là các đại đương gia, hoặc gia chủ Tư Đồ gia mới có thể giải quyết được.
Nghĩ tới đây, Tư Đồ Lượng không còn cách nào khác, mặt xanh lại đứng một bên, chờ chủ xe đi tới.
Tôi thấy Tư Đồ Lượng như vậy, thì cười cười, cứ đứng đó mà đợi đi.
Tôi đi tới tiệm bán đồ trang sức ở tầng 3, trong thời gian này tôi lạnh nhạt với Trần Vi Nhi, nên tôi định mua cho nàng một món lễ vật, nha đầu này tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chắc chắn là cũng không vui.
Tôi đi dạo quanh vài vòng, không thấy hợp ý chút nào, bỗng nhiên ánh mắt tôi tập trung vào một cái Dây chuyền Bạch Kim. Nó có hình trái tim, ở giữa có gắn một viên kim cương, kim cương vĩnh hằng, cũng giống như lời trái tim của tôi muốn nói. - .
"Tiểu thư, phiền cô cho tôi xem cái dây chuyền này một chút!"
Tôi chỉ vào sợi dây chuyền nhìn nhân viên bán hàng nói.
Cô gái bán hàng kia nhìn tôi một cái, lạnh như băng nói:
"Đây là vật phẩm quý, không mua chớ sờ!"
Tôi nghe xong nhíu mày, nghĩ đến nhân viên bán hàng này là thấy trên người tôi không phải là đồ hiệu, cho nên tưởng tôi chỉ muốn xem, không muốn mua.
"Cô không cho tôi xem làm sao biết tôi không mua?"
Tôi hỏi ngược lại.
"888 vạn, anh có nhìn thấy giá niêm yết hay không?"
Cô gái bán hàng chỉ vào bảng giá của sợ dây chuyền nhìn tôi nói.
"Lúc nãy tôi không nhìn thấy."
Tôi nói.
"Nếu đã vậy, anh hãy nhìn rõ rồi mới nói!"
Cô gái bán hàng nói câu này xong, không thèm để ý tới tôi nữa. Cô ta hớn hở xoay người cười giới thiệu với một mập mạp, mặc áo hiệu Armani.
Tôi âm trầm lạnh lùng nói:
"Quản lý của cô đâu? Tôi muốn khiếu nại!"
Cô gái bán hàng thấy tôi nói vậy, cũng không thèm để ý, nhìn tôi nói:
"Tùy anh!"
Ở trong mắt nàng, chắc tôi chẳng tạo nên sóng gió gì, nàng cầm bộ đàm nói mấy câu, sau một lúc có một trung niên đeo kinh đi tới.
"Chuyện gì?"
Trung niên nam nhân hỏi cô gái bán hàng.
"Lý quản lý, người này tới quấy rối, có khi hắn muốn lấy cái sợi dây chuyền kim cương của chúng ta!"
Cô gái bán hàng giải thích.
"Vậy hắn tại sao muốn khiếu nại?"
Lý quản lý hỏi.
"Ông nhìn hắn thì biết hắn là người nghèo kiết xác, trên người không có một món nào là hàng hiệu, hắn có thể mua được ư?"
Cô gái bán hàng giải thích.
"Hắn nghèo kiết xác?"
Lý quản lý hít vào một hơi.
Lý quản lý vốn là một quản lý chi nhánh ở Châu Âu, nhưng do mẹ già tuổi cao, đành xin về làm ở trong nước.
Khi ở châu âu, hắn thường tiếp xúc với thành viên hoàng thất, đối với cách ăn mặc của họ cũng có nghiên cứu, hôm nay hắn lại nhìn thấy người thanh niên này, quần áo trên người, nhất là những cái cúc, tuyệt đối là đồ chuyên dùng của những hoàng thất ở châu Âu.
Sau khi Lý quản lý biết ngọn nguồn câu chuyện, không để ý tới cô gái kia, xoay người lại, cúi người thật sâu với tôi, cung kính nói: "Hết sức xin lỗi, khách nhân tôn quý, tiệm của tôi lúc nãy đã chậm trễ, mong ngài lượng thứ, hiện giờ mời ngài theo tôi tới phòng khách quý."
Cô gái bán hàng kinh ngạc nhìn Lý quản lý, Lý quản lý tiếp xúc với nhân vật quyền quý không ít, người có thể làm cho hắn cung kính như vậy không được mấy người. Nàng không khỏi buồn bực, người nam nhân trước mắt này rốt cuộc có lai lịch và địa vị gì?
Trông đâu có giống người có tiền? Có phải quản lý nhầm rồi hay không? Người này chắc là một tên lừa gạt, không được, mình phải đi nhắc Lý quản lý một chút, nói không chừng còn có thể cứu vãn được tổn thất cho công ty, khi đó thì mình lập công lớn rồi!
Trong phòng khách quý, Lý quản lý rót cho tôi một chén trà, sau đó nói:
"Xin hỏi các hạ cần đồ trang sức gì?"
"Ông đừng làm như thế này nữa, làm cho tôi cảm thấy không quen, cứ đối xử bình thường, hoặc hờ hững như cô gái bán hàng kia là được!"
Tôi cười nói.
"Được, tiên sinh, vậy thì tôi cúng kính không bằng tuân mệnh, ngài họ gì?"
Lý quản lý đưa cho tôi một tờ danh thiếp, nói.
"Tôi họ Lưu, thật ngại quá, tôi chỉ buôn bán nhỏ, không có danh thiếp."
Tôi giơ tay ra xin lỗi nói.
"A... Lưu tiên sinh nói đùa!"
Lý quản lý cũng không để ý, cho là tôi đang nói đùa.
Đúng vào lúc này, cô gái bán hàng kia bỗng nhiên xông vào, chỉ vào người của tôi nhìn Lý quản lý nói:
"Quản lý, ông đừng bị hắn lừa, ông mới trở về nước nên còn chưa rõ tình hình trong nước, trong nước có rất nhiều tên lừa gạt!"
Lý quản lý nghe xong sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhân viên của mình ở dám ở trước mặt khách quý nói là lừa gạt, vậy thì quá là mất mặt rồi.
"Cô đi ra ngoài cho tôi, ngày mai cô không cần đi làm nữa!"
Lý quản lý nghiêm mặt nói.
"Tại sao?! Ông khai trừ tôi thì cũng phải có nguyên nhân, tên này chỉ là một tên lừa gạt, ông ngại khi tôi vạch trần hắn trước mặt mọi người có phải không?" Cô gái bán hàng cũng không tuân theo, vỗ bàn nói.
"Được, tôi nói với cô, vị Lưu tiên sinh này chính là thành viên của Hoàng thất ở Châu Âu..."
Lý quản lý còn chưa nói hết, đã bị cô gái bán hàng cắt ngang.
"Ha ha! thành viên hoàng thất ở Châu Âu? Đây là câu nói làm tôi buồn cười nhất! Thành viên hoàng thất ở Châu Âu có họ Lưu hay sao?" Cô gái bán hàng cười to nói.
"A? Lý quản lý, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, tôi không phải là thành viên hoàng thất ở Châu âu đâu!"
Tôi khoát tay áo nói.
"Ông nhìn đi, hắn cũng tự thừa nhận rồi!"
Cô gái bán hàng đắc ý nói.
"Chuyện này... Lưu tiên sinh, y phục trên người ngài..."
Lý quản lý không nghĩ tới bản thân mình lại phán đoán sai, nhưng y phục trên người hắn...
"A, thứ này ư, chỉ là một người buôn bán đem tặng mà thôi."
Tôi nhàn nhạt nói.
"Tặng ? Y phục này có tiền cũng không mua được..."
Lý quản lý cũng bắt đầu có chút hoài nghi, loại y phục này lại do người ngoài tặng được ư?
"Thật sao? Hóa ra nó là đồ đáng tiền? Hôm nào tôi tìm lão thân vương Rex kia lấy vài món!"
Tôi dễ dàng nói.
"Cái gì? Thân vương Rex?"
Lý quản lý lẩm bẩm nuốt một ngụm nước miếng. Thân vương Rex, lại là bạn buôn bán với hắn! May là mình không chậm trễ, nếu không thì mình đã bỏ qua cuộc làm ăn này rồi.
Phải biết rằng khi hắn làm việc ở một chi nhánh Châu báu ở Châu Âu có đẳng cấp thế giới, thân vương Rex cũng là một trong những cổ đông! Mặc dù nắm giữ cổ phần không phải là rất nhiều, nhưng mà nghe nói hắn quan hệ với lãnh đạo cao cấp của công ty rất nhiều, đuổi việc một nhân viên chẳng có gì khó cả.
Lý quản lý liền tranh thủ đuổi cô gái bán hàng đi, rồi lại dùng thái độ tôn kính hơn nhìn tôi: "Lưu tiên sinh, ngài tới thăm đúng là vinh hạnh cho cái tiểu điếm như cái lều chỉ đáng giá 10 đồng này của chúng tôi thật!"
Tôi cười một tiếng cũng không có đáp lại, tôi tiện tay lật xem tấm danh thiếp kia, nhưng suýt chút nữa thì nổ con ngươi mặt, bởi ở trên đó viết: Tập đoàn Ánh Rạng Đông – Công ty thương mại cổ phần Châu báu Ánh Rạng Đông.
Trời ạ, sớm biết như vậy thì tội gì tôi phải mang tên Rex thân vương kia ra, chỉ cần nói tên của chú Triệu là được rồi.
Chọn đi chọn lại, lại chọn mua ngay trên địa bàn của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...