Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Cảnh mới diễn ra vừa rồi, đã được máy quay ghi lại toàn bộ, đến khi tôi trở về xe, Quách Khánh giơ ngón tay cái lên nói: "Lão Đại, cậu thực quá trâu bò, chọn vị trí cứ như là đang đóng phim trong Hollywood, thật lợi hại!"
Tôi hàm hồ ứng phó một chút nói:
"Được rồi, chúng ta trở về đi thôi, ngày mai tớ muốn nhìn thấy trên báo chí đăng kẻ khả nghi giao dịch ngầm với Tập đoàn Trần thị!"
"Hắc hắc, lão Đại anh minh!"
Quách Khánh ca ngợi nói.
"Tiểu tử, thân là một lão đại của một đại bang, mà còn như vậy thì ra cái rắm gì!"
Tôi cười mắng.
"Ở trước mặt lão đại, tớ đâu phải là đại ca!"
Quách Khánh cũng cười nói.
Tôi thở dài, mới chỉ mấy năm trôi qua, mà giờ chúng tôi đã trưởng thành, chuyện khi mới sống lại cứ hiện ra trước mắt, cùng Lưu Khoa Sinh lục đục với nhau, cùng Quách Khánh chung hoạn nạn...
Cùng Diệp Tiêu Tiêu đấu võ mồm, nghĩ đến nàng trong lòng tôi đau xót, không biết tại sao, sự nhớ nhung với nàng của tôi ngày càng tăng. Lại còn Hạ Nhu nha đầu nữa chứ, tôi vẫn nhớ như in lời thề ban đầu...
Còn nha đầu Hứa Nhược Vân kia nữa, có quên mất tôi rồi hay không, hay là đã đi tìm hạnh phúc của nàng rồi...
Còn Ngô Huỳnh Huỳnh nữa, nàng còn nhớ một đại đối nghịch như tôi không, một đại phôi đản hay đụng xe của nàng...
Cuối cùng là Tiểu Tư, sự nghiệp của nàng đang phát triển không ngừng, nhưng mà chúng tôi đã hơn một năm không gặp mặt, mặc dù vẫn gọi điện thoại không ngừng, nhưng không cách nào bù đắp được nỗi nhớ nhung của tôi với nàng...
Tôi không biết có phải thời gian trôi đi, làm cho tôi càng nhớ nhung những năm tháng trước kia hay không, mà nó không cách nào quên đi được, có phải kiếp trước có quá nhiều tiếc nuối, nên kiếp này phải gom cho đầy hay không đây?
Nhưng mà mong muốn lớn nhất của tôi bây giờ là Triệu Nhan Nghiên mau chóng tỉnh lại.
... ... ... ...
Đêm khuya, một phần trong những bức ảnh nặc danh được tán phát cho các báo và tạp chí... Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của tôi.
Tin tức về giới truyền thông XG tôi đã biết rõ, chỉ cần tin đủ rung động, là họ sẽ sẵn sàng đăng tải!

"Chủ biên, tôi nhận được mấy bức ảnh nặc danh!"
Một biên tập đeo kính chạy tới phòng làm việc của chủ biên.
"Có chuyện gì vậy, Tiểu Vương, bức ảnh nặc danh gì?"
Chủ biên hỏi.
"Là Tập đoàn Trần thị hối lộ quan viên cao cấp !"
Tiểu Vương kích động nói.
"Nhanh cầm cho tôi xem một chút!"
Chủ biên vừa nghe lập tức hưng phấn nói.
"A? Ngay cả nội dung nói chuyện với nhau cũng có?"
Chủ biên cầm lấy những bức ảnh mà biên tập viên kia mới đưa, kinh ngạc nói:
"Thật là chi tiết a! Tốt, Tiểu Vương, cậu lập tức an bài, tin này phải đăng lên trang nhất vào ngày mai, hủy bỏ những bài khác!"
"Nhưng mà, chủ biên, những bức ảnh này không biết là thiệt hay giả, vạn nhất..."
Tiểu Vương do dự nói.
"Sợ cái gì, là giả thì thế nào chứ, từ đầu năm tới giờ, không chỉ có một mình hãng chúng ta đăng tin giả!"
Chủ biên chậm rãi nói.
"Chuyện này có thể được không?"
Tiểu Vương xem ra mới làm việc được ít thời gian, hắn vẫn chưa yên tâm.
"Cậu thật lôi thôi, do dự cái gì, ai cũng giống như cậu thì tòa soạn báo chúng ta đến đóng cửa mất thôi!"
Chủ biên không nhịn được nói.

"Được, tôi lập tức đi làm!"
Tiểu Vương không dám trái ý, vội vàng nói.
Mấy tòa soạn, tạp chí đều nhận được những bức ảnh này trong một thời gian gần như giống nhau, chuyện tiếp theo đó là, ai nấy đều tranh nhau đăng lên trang đầu...
Sáng sớm ngày thứ hai, tin tức này giống như một quả bom nổ tung ở XG, những người trong nghề bắt đầu nghị luận...
"Mẹ kiếp, Trần thư ký, ông mau nói cho tôi biết, có chuyện gì đang xảy ra! Tại sao những tờ báo này đăng không sót một chữ trong cuộc nói chuyện của chúng ta?"
Trần Trạch Long cầm lấy một tờ báo buổi sáng, sắc mặt tím đen nói.
"Thiếu gia, tôi cũng không biết!"
Trần thư ký cũng không hiểu.
"Hừ, lúc ấy chỗ chúng ta chỉ có 3 người, ngoài ra không còn ai khác, Trần thư ký?"
Trần Trạch Long hỏi ngược lại.
"Thiếu gia, ý của ngài là nói là tôi tiết lộ ra ngoài ? Điều này sao có thể! Điều này có lợi ích gì cho tôi, tôi đi theo ngài 5 năm, ngài không hiểu rõ tôi ư! Hơn nữa, nếu tôi đem tin tức này bán cho toàn soạn, thì nó đáng giá bao nhiêu tiền? Không bằng tiền tiêu vặt mỗi tháng thiếu gia đưa cho tôi..."
Trần thư ký vội vàng giải thích.
Trần Trạch Long nghe xong, sắc mặt hòa hoãn đi mấy phần, Trần thư ký nói rất đúng, chuyện này nếu công bố ra ngoài đối với hắn không có chỗ tốt nào. Hắn rơi đài, thì Trần thư ký cũng phải thất nghiệp, với lại mình đối với hắn không tệ, nên hắn không có lý do nào làm như vậy.
Chẳng lẽ là lão gia hỏa Hoắc Đức kia? Việc này lại càng không thể nào, hắn đâu dại gì mà định sống nửa đời còn lại trong ngục? Trừ phi đầu hắn có vấn đề!
Tất cả các khả năng đều đã được loại bỏ, thì chỉ còn lại có mình hắn, nhưng hắn trừ khi mộng du, thì mới làm như vậy, nhưng hắn cũng đâu có cái tật này!
Nhưng chẳng nhẽ lại có quỷ? Trần Trạch Long mặc dù bình thường là Đại thiếu gia tập đương nhiên cũng không phải là người ngu, hắn cũng không tin vào khả năng này.
"Thiếu gia, rất có khả năng là có người đặt máy nghe trộm trong phòng...?"
Trần thư ký hỏi.
"Không thể nào, chúng ta nói chuyện ngày đó, tôi đã dùng chó điện tử đã kiểm tra rồi, trong phòng rất an toàn!"

Trần Trạch Long tự tin nói. Hắn nào đâu biết rằng, sản phẩm của Tập đoàn Ánh Rạng Đông thì ngay cả phần mềm gián điệp cũng không phát hiện ra !
"Đó mới là lạ, chẳng lẽ ngày đó khi nói chuyện, có người nghe lén?"
Trần thư ký tiếp tục nói.
"Có khả năng này, chúng ta thì có thể tin được, nhưng những người bên dưới thì lại không, mặc dù bọn họ làm bảo vệ, nhưng cũng chưa chắc đã không vì lợi ích của bản thân!"
Trần Trạch Long gật đầu nói:
"Được rồi, chuyện này giao cho ông điều tra đi, nếu không ra, thì đổi toàn bộ số người làm này!"
"Được, thiếu gia!"
Trần thư ký đáp:
"Nhưng mà chuyện này chúng ta làm sao đi xử lý đây?"
"Xử lý cái gì? Căn bản không cần để ý tới, những tin tức lề đường như thế này, hàng năm ở XG cho dù không có một vạn cũng có mấy ngàn, mấy ngày nữa cũng chẳng còn ai nhớ rõ chuyện này nữa đâu! Trên báo đăng cũng không có chứng cớ thực tế gì cả, đoán chừng là bọn họ bịa đặt, trong giới truyền thông, nếu có chứng cứ xác thực, thì họ đã công bố ra rồi, còn phải đợi chúng ta làm gì!"
Trần Trạch Long lắc đầu nói.

"Ha ha, lão Đại, cậu thật lợi hại, chúng ta cứ từng bước đưa Trần Trạch Long vào thế bị động!"
Quách Khánh tán thành nói.
"Chúng ta muốn đúng là hiệu quả này, muốn mọi người hiểu rằng Tập đoàn Trần thị chỉ là một tập đoàn lừa dối người!"
Tôi âm hiểm hcười nói.
Ngày thứ hai, một bức hình lớn trong đó là cảnh Trần Trạch Long và Hoắc Đức nắm tay nhau, bên dưới có một tiêu đều rất bắt mắt: Trần Trạch Long nói không biết Hoắc Đức? Vậy thì Tập đoàn Trần thị đang che giấu cái gì đây!
Trong phòng làm việc Trần Trạch Long cầm lấy tờ báo, quát lên như sấm, nhìn Trần thư ký hét lớn:
"Cho dù ông làm cách nào đi chăng nữa, cũng phải tìm cho ra người này, tức chết tôi rồi!"
"Thiếu gia, ngài đừng nóng giận, chúng ta phải thương lượng xem xử lý chuyện này như thế nào đã, ở ngoài kia, ký giả đã bao vây cao ốc của chúng ta rồi!"
Trần thư ký lau mồ hôi nói.

"Mẹ nó, sợ cái chim ấy, nếu dám làm gì thiếu gia ta, ta bảo Thanh bang tới, đuổi hết bọn họ đi!"
Trần Trạch Long một vỗ bàn nói.
Trần thư ký không dám nói gì, đi theo phía sau Trần Trạch Long vào thang máy, trong lòng thầm than, Trần Trạch Long này quá thiếu kiên nhẫn. Hắn không ngờ lại có chủ ý dùng xã hội đen giải quyết chuyện này, nhưng mà nghĩ chỉ là nghĩ, hắn không dám nói trước mặt của Trần Trạch Long.
"Trần tổng, trong buổi họp báo lần trước, ngài đã khẳng định ngài không biết Hoắc Đức cơ mà, vậy xin ngài giải thích một chút, tại sao lại có tấm hình này?" Các ký giả thấy Trần Trạch Long đi ra, vội vàng chen chúc nhau tiến lên hỏi.
"Chuyện này không cần phải giải thích, một tấm hình chứng minh được điều gì. Chẳng lẽ chụp cũng người khác một tấm hình, thì nhất định phải biết nhau hay sao?"
Trần Trạch Long gượng ép giải thích.
"Trần tổng, ngài giải thích như vậy, không thấy có chút không hợp lý hay sao?"
Một ký giả khác lập tức phản bác nói. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Không hợp lý? Tại sao không hợp lý? Có khi đây bức ảnh ghép, bởi vì công nghệ giờ phát triển vô cùng... Có biết Tập đoàn Ánh Rạng Đông không, chỉ cần bọn họ làm là được!"
Trần Trạch Long giải thích.
"Vậy ý của Trần tổng là có người cố ý ghép tấm hình này?"
Một ký giả của Tập đoàn Trần thị cố ý đánh lạc phương hướng.
"Đúng, không sai!" Trần Trạch Long đang bể đầu sứt trán, chợt nghe có người tới giải vây cho mình, lập tức hiểu ý nói:
"Tôi hoài nghi có bàn tay đen nào đó đứng sau chuyện này, người này chính là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Trần thị chúng tôi, mọi người nghĩ xem, tấm hình này nếu như là thật, vậy thì tại sao hắn không công bố luôn với mấy bức hình ngày trước? Tại sao phải sau một ngày mới tung ra? Còn phải nhìn dụng ý của hắn hay sao!"
Trần Trạch Long lau mồ hôi trên trán.
Mà ký giả của Tập đoàn Trần thị cũng thuận thế nói:
"Hóa ra là như vậy, xem ra chúng tôi hiểu lầm Trần tổng rồi, vậy sẽ không quấy rầy ngài nữa!" Nói xong hắn xoay người muốn rời đi.
Mấy ký giả khác thấy tình hình như vậy, cũng không tiếp tục kiên trì, rồi rời đi.
Trần Trạch Long chó ngáp phải ruồi, hóa giải một hồi đại nạn.
Nhưng mà chuyện sẽ kết thúc ở đây hay sao?
... ... ... ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui