Lúc này, Trần Trạch Long mới chú ý tới tôi, lập tức nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần thư ký nói:
"Hóa ra là tiểu tử này! Tôi còn đang nghĩ tại sao nhìn hắn lại có chút quen mắt!"
"Thiếu gia, người này hình như rất có thế lực, và lại giỏi che giấu."
Trần thư ký nhắc nhở.
"Hừ, ông đừng nói nữa, ở trong XG hắn có thể làm được cái gì chứ!"
Trần Trạch Long giơ tấm bảng hô:
"1 tỷ 800 triệu!"
"Thiếu gia, lần này ngài tăng thêm 200 triệu, hình như không được tốt lắm..."
Trần thư ký có chút đau lòng nói.
"Sợ cái gì, không nhẫn tâm thì không thành đại sự, nếu không hù dọa được tiểu tử này, thì hắn còn coi Tập đoàn Trần thị chúng ta ra gì nữa, chúng ta còn có thể đứng vững trên mảnh đất này hay sao?!"
Trần Trạch Long nói:
"Yên tâm đi, mảnh đất này có thể mang đến giá trị đại khái chừng 3 tỷ, nếu như tăng thêm 200 triệu mà có được nó, thì cũng vẫn lợi!"
"1 tỷ 950 triệu!"
Tôi tiếp tục báo giá nói.
Bởi vì có tin tình báo của Quách Khánh, Trần Trạch Long chỉ có khoảng 2 tỷ, nên tôi không thể báo giá cao hơn họ được.
"Ha ha ha!"
Trần Trạch Long nghe xong không khỏi cười ầm lên, nhìn Trần thư ký nói:
"1 tỷ 950 triệu, tôi thấy hắn đã hết tiền rồi, ha ha, tôi còn nhiều hơn hắn tận 50 triệu, thật là trời cũng giúp tôi!"
"Đợi một chút... Thiếu gia, tôi cảm thấy có cái gì không đúng, hình như người ta cố ý nâng giá!"
Trần thư ký nói.
"Chờ cái gì nữa, đợi thêm là hỏng việc 1 tỷ 950 triệu là cực hạn của hăn rồi, hắn không có tiền, ông không nhìn ra sao, chúng ta cứ trực tiếp báo giá 2 tỷ là được rồi!"
Trần Trạch Long vội la lên, sau đó vội vàng giơ tấm bảng nói:
"2 tỷ, tôi ra giá 2 tỷ!"
"Hai tỷ lần đầu tiên... Hai tỷ lần thứ hai... Hai tỷ lần thứ ba... Đồng ý! Chúc mừng tập đoàn Trần thị có được miếng đất này!"
"Ha ha, ông có thấy không, 1 tỷ 950 triệu là cực hạn của hắn, hắn không còn tiền nữa đâu!"
Trần Trạch Long đắc ý nói.
"Dạ dạ, thiếu gia anh minh!"
Trần thư ký nói.
Nếu như đã có thể mua được, Trần thư ký cũng không nghĩ nhiều tới việc khác làm gì.
Nói thật, lúc nãy đúng là tôi có chút khẩn trương, sợ Quách Khánh đưa tin tình báo sai, tôi không quan tâm tới 2 tỷ, mà là sợ không hại được Trần gia mà thôi.
Quách Khánh và tôi nhìn nhau cười một tiếng, gật đầu bước ra ngoài.
Những thương nhân khác thì thở dài, bọn họ cũng muốn mua nhưng tài lực đều không bằng người. Nhưng còn có một người khác, đó là Trần Trạch Long, lúc ra cửa, hắn còn khinh miệt nhìn tôi một cái, tỏ vẻ đắc ý
Tôi cố ý làm bộ như không thấy, nghĩ thầm, mày sẽ có ngày chết như thế nào còn chưa biết đâu, cứ đắc ý thêm 2 ngày nữa đi
Tôi cùng Quách Khánh trước sau lên một chiếc xe Red Banner ở ngoài cửa, nhưng mà chuyện này Trần Trạch Long không có cơ hội nhìn thấy.
Tôi dùng một tia tinh thần lực, lưu lại ấn ký trên người Trần Trạch Long, như vậy hắn có ở đâu tôi cũng tìm được, nhưng mà phương pháp này dùng không được lâu dài, một thời gian sẽ mất tác dụng.
Sau khoảng 10 phút đồng hồ, tôi bảo lái xe chuyển hướng bám theo Trần Trạch Long.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Trần Trạch Long cũng không lập tức trở về công ty, mà đi ô tô vào một biệt thự trên bờ biển.
Tôi không phải là trực tiếp theo dõi, nên Trần Trạch Long không thấy.
Tôi bảo lái xe dừng cách biệt thự của Trần Trạch Long một chút, rồi nhìn Quách Khánh, nói: "Dựa theo kế hoạch hành động."
Quách Khánh gật đầu, mở laptop mang bên người ra.
Tôi nhanh chóng xuống xe, đến một nơi không có ai thi triển ẩn thân thuật. Bạn đang đọc truyện được tại
Đương nhiên chuyện này Quách Khánh cũng không biết, nếu không hắn sẽ bị dọa cho sợ hãi.
Tôi sử dụng thuấn di trực tiếp tới cửa biệt thự của Trần Trạch Long.
Bên ngoài biệt thự có gắn camera, lại còn có mấy nhân viên bảo vệ đang đi qua đi lại, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tôi.
Tôi nhẹ bay qua tường rào bên ngoài biệt thự, tiến vào sân biệt thự, nơi này được bảo vệ nghiêm mật như vậy, chắc chắn những người ở bên trong đều là người có tiền, vô hình chung họ đã tin tưởng vào điều này.
Bởi vì thời tiết ở XG vô cùng nóng, cũng do nguyên nhân này mà chủ nhà không khóa cửa, điều này làm cho tôi đỡ phải leo cửa sổ.
Lúc này Trần Trạch Long đang ở trong một gian phòng của tầng 2, nhìn về phía biển xanh, hắn nằm trên một cái ghế gấp, cầm điện thoại nói chuyện:
"Đức ca, mảnh đất Cửu Long kia em đã lấy được rồi... A... Đúng... Cái gì? Dễ dàng? Mẹ kiếp, hôm nay không biết ăn phải cái gì, mà lại đụng phải cừu gian bên đại lục, trong buổi đấu giá còn làm em tức chết... Hắc hắc, nếu không phải vì hắn không có tiền, thì thật sự là em không biết làm sao... Được được, anh tới đây? Em ở trong biệt thự ngoài bãi biển chờ anh... Cái gì? Không phải là quan hệ của chúng ta còn tốt hay sao? Tại sao giờ đã thay đổi... Được, em đồng ý với anh"
Sau khi cúp điện thoại, Trần Trạch Long mới thôi nụ cười, ném luôn điện thoại lên trên tường, oán hận nói:
"Lão bất tử, lại dám cháy nhà hôi của, nhiều hơn 3000 vạn ư!"
Chiếc điện thoại kia bay tới chỗ tôi, làm cho tôi giật mình né sang một bên, điện thoại di động nện ở trên tường, "Phanh" một tiến bốc khói, bắn ra những tia lửa.
"Trần thư ký!"
Trần Trạch Long hét lớn.
"Thiếu gia, có chuyện gì gì không?"
Trần thư ký từ bên ngoài chạy chạy nhanh vào, hỏi.
"Ông chuẩn bị một tấm ngân phiếu 3000 vạn của Ngân hàng Thụy Sỹ!"
Trần Trạch Long nghiêm mặt nói.
"3000 vạn Thiếu gia, tiền tiết kiệm của công ty không còn lại bao nhiêu nữa!"
Trần thư ký lo lắng nói.
"Ông tưởng tôi muốn sao?, cái lão hồ ly Hoắc Đức này, lại có thể tạm thời đổi quẻ, bảo tôi đưa hắn thêm 3000 vạn, nói là không có tiền mở tiệc ăn mừng con dâu hắn sinh cháu, hắn là đại gia ư, mở tiệc cần gì tới 3000 vạn? !"
Trần Trạch Long chửi ầm lên nói.
"Ai! Bọn họ đều đã hủ bại hết rồi, nếu mà ngày nào đó Liêm Chính công sờ tới, thì không chết cũng bị lột da."
Trần thư ký nói.
"Nhưng mà yên tâm đi, mảnh đất này vẫn còn lợi nhuận, chỉ cần mảnh đất này có thể xây được cao ốc buôn bán, một khi tin tức này truyền ra, thì có thể dùng nó để vay thêm tiền của ngân hàng!" Trần Trạch Long gật đầu nói:
"Đúng rồi, ông mua cho tôi một cái điện thoại di động khác tới đây!" Trần Trạch Long chỉ vào cái điện thoại hỏng ở góc tường nói.
"Thiếu gia, lần trước tôi lần trước tôi mua cho người 2 cái, hiện giờ vẫn còn 1 cái, người đợi chút, tôi sẽ mang tới ngay!"
Trần thư ký nói.
Hắn biết tính tình người thiếu gia này, khi tức giận chắc chắn sẽ ném điện thoại, cho nên hắn đã mua dự phòng.
Hắc hắc, lúc này Trần Trạch Long không ngờ tới, hắn sắp chết tới nơi, còn đợi được tới ngày uống rượu mừng cháu của Hoắc Đức hay sao!
Tôi bắt đầu gắn thiết bị nghe lén của công ty sản xuất vũ khí bên Châu phi vào trong phòng hắn.
Qua đại khái hơn mười phút đồng hồ thời gian, Trần thư ký gọi điện thoại thông báo cho Trần Trạch Long, Hoắc Đức đã đến, hơn nữa ngân phiếu cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
Trần Trạch Long bảo Trần thư ký trực tiếp đưa người vào trong phòng. Một lát sau, có một lão đầu khuôn mặt nhăn như Hồ Ly đi tới, Trần Trạch Long lập tức cười nghênh đón bắt tay hắn, nói:
"Đức ca, ngài đã tới!"
Hoắc Đức gật đầu nói:
"Trần tổng, ngân phiếu chuẩn xong chưa!"
Trần Trạch Long trong lòng mắng thầm, cái lão này vừa tới đã đòi tiền, Nhưng mà hắn vẫn nén giận, khẽ cười nói:
"Xong rồi, tôi đã sai người chuẩn bị xong, hơn nữa cái khoảng 100.000 đô kia tôi đã gửi tới tài khoản của phu nhân ngài ở nước ngoài rồi!"
"Tốt, thật sảng khoái! Tôi đây cũng không nhiều lời, chậm nhất là cuối tuần này, công văn phê chuẩn tôi sẽ làm xong cho cậu!"
Hoắc Đức gật đầu nói.
"Cám ơn ngài, Đức ca! Trần thư ký!"
Trần Trạch Long liếc mắt cho Trần thư ký, Trần thư ký lập tức đem ngân phiếu của ngân hàng chuyển vào trong tay của Hoắc Đức:
"Hoắc tiên sinh, đây là ngân phiếu của ngân hàng Thụy sỹ, lúc nào cũng có thể đổi sang tiền mặt."
Hoắc Đức nhận lấy ngân phiếu, nhìn kỹ một chút, nhếch miệng cười một tiếng, đút vào trong túi áo, thở dài nói:
"Trần tổng, cậu cũng đừng trách con người của tôi tráo trở, dù sao chuyện này cũng không phải là chuyện đùa, tôi phải chuẩn bị đủ vốn! Hơn nữa, cậu cũng đang cần công văn phê chuẩn cho mảnh đất Cửu Long kia, chuyện này tôi cũng không muốn mạo hiểm !"
"Tôi hiểu, Đức ca, phiền người hộ trợ nhiều!"
Trần Trạch Long trong lòng mắng thầm, con mẹ nó mày thì đủ vốn, còn tao thì thâm hụt nhiều!
"Vậy cũng tốt, Trần tổng, trong nhà còn có chuyện, tôi đi trước!"
Hoắc Đức đứng dậy cáo từ nói:
"Cậu cứ đợi tin tức tốt đi!"
Trần Trạch Long cũng đứng dậy, gật đầu nói:
"Vậy tôi cũng không giữ người lại, sau khi chuyện thành công, tôi sẽ mở một tiệc rượu!"
"Ha hả, tiệc rượu thì thôi đi, thân phận của tôi không thích hợp xuất hiện trên bàn tiệc của thương nhân!"
Hoắc Đức khoát tay áo nói.
Trần Trạch Long cũng chỉ khách khí một chút, hắn còn đang ước lão già này không đi, thì sẽ tiết kiệm được một khoản tiền, vì vậy hắn nhìn Trần thư ký nói:
"Trần thư ký, tiễn Đức ca về!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...