Khi tôi còn đang thấp thỏm bất an ngồi trong phòng học, giốn như một tội nhân đang đợi thẩm phán tuyên án, thì cửa phòng học bất ngờ bị đẩy ra.
Người đi tới không phải là thân ảnh quen thuộc của Diệp Tiêu Tiêu, mà chính là hiệu trưởng của trường, người đã mời tôi gia nhập đội chạy của tỉnh, ở phía sau hắn còn một phụ nữ trung niên chừng hơn 40 tuổi.
Tôi nghi hoặc nhìn hiệu trưởng, phải biết rằng từ khi nhập học cho tới nay, hắn đâu có lần nào tới lớp của chúng tôi, không biết ngọn gió nào hôm nay mang được hắn tới.
Chẳng lẽ bởi vì sự kiện Quách Tùng Thụ hôm trước hay sao? Người phụ nữ trung niên đứng sau hắn là ai, chẳng lẽ lại là người của tổ chức nào đó ?
"Hừ ~ hừ! Các em trật tự."
Hiệu trưởng đứng ở trên bục giảng nói.
Trong phòng học lập tức im lặng, tất cả mọi người cũng như tôi, nghi hoặc nhìn hiệu trưởng, không biết sáng sớm hắn đã tới nơi này làm cái gì.
"Thầy có một chuyện chuyện trọng yếu, muốn nói cùng các em!"
Hiệu trưởng hắng giọng một cái nói:
"Chủ nhiệm của các em là Diệp Tiêu Tiêu, vì muốn tiếp tục học làm nghiên cứu sinh, cho nên không thể gánh vác trách nhiệm chủ nhiệm lớp của các em được nữa, chủ nhiệm lớp của các em bây giờ là cô giáo Trương Lệ Hà!"
Nói tới đó, hiệu trưởng dùng tay chỉ người phụ nữ trung niên, nói:
"Đây chính là cô giáo Trương Lệ Hà, sau này sẽ chủ nhiệm lớp 11 ban 10, cô giáo Trương là giáo viên cấp quốc gia, là một trong những chủ nhiệm lớp ưu tú của toàn tỉnh, kinh nghiệm dạy học và quản lý phong phú, lớp cô ấy chủ nhiệm 100% học sinh đỗ tốt nghiệp, trong đó người thi đỗ đại học hơn 70%! Cô giáo Trương là một người rất giỏi, các em lên lấy làm vinh hạnh vì điều đó. Hi vọng các em không có điều gì dị nghị, để đến lúc đó người thiệt chính là các em!"
Hiệu trưởng nói câu này cũng không sai, chỉ vì học sinh có mâu thuẫn với giáo viên, sẽ dẫn đến thành tích học tập giảm xuống, hay nói cách khác là đối nghịch với giáo viên, người ta là giáo viên chẳng có chút thiệt hại nào cả, ngược lại thì người thiệt chính là bản thân mình, đạo lý này phải rất lâu sau tôi mới nghiệm được ra.
Sau khi hiệu trưởng nói xong, thì cả lớp tôi ngạc nhiên, ngay cả tôi cũng vậy! Diệp Tiêu Tiêu đi học nghiên cứu sinh? ! Đây là chuyện vô cũng khó hiểu!
Ngày hôm trước còn tốt như vậy, sao mới có hai ngày đã bỏ đi học nghiên cứu sinh rồi? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện kia? Nghĩ tới đây, mặt tôi có cảm giác nóng dần lên, hóa ra tôi chính là thủ phạm gây ra sự việc!
Tôi thầm thở dài một hơi, mặc dù tôi không muốn mất đi Diệp Tiêu Tiêu, nhưng dù sao có một số việc không cách nào thay đổi cả, có lẽ lựa chọn rời đi của Diệp Tiêu Tiêu là một lựa chọn tốt.
Nếu như nàng tiếp tục ở lại nơi này làm chủ nhiệm, thì nàng sẽ không có cách nào đối mặt với tôi, tôi cũng không có cách nào đối mặt với nàng.
Cuối cùng, chuyện này là do lỗi của tôi, nàng muốn trốn tôi cả đời, tôi cũng không có cahcs nào khác.
"Rầm rầm rầm!"
Ba tiếng vang rất mạnh đã kéo tôi về với thực tại, khi ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện Trương Lệ Hà đang dùng thước gõ mạnh lên cái bảng, khiến cho bụi phấn bay mù mịt.
"Rì rầm cái gì! Học sinh mà trông như vậy hay sao?"
Trương Lệ Hà lớn tiếng nói.
Ở phía dưới lập tức yên tĩnh, giống như đang thấy một con cọp cái.
"Đã lớn như vậy rồi, có mỗi chuyện này thôi mà cũng phải bàn tán, thật không biết chủ nhiệm trước dạy các em như thế nào! Không trách được chỉ dạy được có một nửa thời gian là nghỉ, bỏ lại cục diện tan tành này cho tôi, trông như thế này mà là một học sinh hay sao?!"
Trương Lệ hà thao thao bất tuyệt quát lớn trên bục giảng.
Tôi thấy hành động này của người này mà tức giận, trong xã hội này đâu có tồn tại một giáo viên như vậy nữa đâu, mà có như vậy thì chỉ bồi dưỡng ra được loại học sinh nhát gan sợ chết, nhưng chuyện này chẳng có gì, chuyện làm tôi không nhịn được chính là, người này lại dám nói xấu Diệp Tiêu Tiêu!
Mặc dù Diệp Tiêu Tiêu đi rồi, nhưng trong tiềm thức, tôi đã coi Diệp Tiêu Tiêu là nữ nhân của tôi, tôi không cho phép người khác nói xấu nàng!
Tôi tiện tay cầm quyển sách ném tới, chỉ nghe ba một tiếng, nó đập trúng mặt của Trương Lệ Hà, làm mắt kính của người này bay đi.
Trương Lệ hà che mặt, sững sờ hồi lâu, sau đó mới ý thức được là mình bị học sinh đánh, Trương Lệ Hà đã dạy học hơn 10 năm, tới giờ vẫn chỉ có nàng đánh học sinh, chứ đâu có học sinh nào dám động tới nàng, hơn nữa đây chính là ngày đầu tiên lên cái lớp này!
Vốn nàng đã muốn tạo uy, nhưng lúc này thì bản thân mình lại hạ thấp mình! Trương Lệ hà nhất thời nổi trận lôi đình, quát lên như sấm, chỉ xuống phía dưới mắng:
"Ai ném? ! Bây giờ đứng dậy nhận lỗi, viết bản kiểm điểm thì tôi sẽ coi như không có gì, nếu không thì các em sẽ bị xử phạt thích đáng? !"
"Cô đừng có ở đấy mà chỉ chó mắng mèo, là em ném đấy !
Tôi lạnh lùng nói:
"Dù thế nào, cô Diệp cũng không cần cô đánh giá, cô lập tức xin lỗi Cô Diệp đi, nếu không sẽ nhận lấy hậu quả đấy."
"Ui Chao? Em nói lại một lần nữa cho tôi nghe!"
Trương Lệ hà hổn hển chỉ vào người của tôi mắng:
"Cô Diệp? Đúng là tình xưa nghĩ cũ, không biết Cô Diệp đã cho em ăn bùa mê thuốc lú gì mà em bảo vệ cô ta như vậy?"
Trương Lệ Hà cho là tôi với Diệp Tiêu Tiêu chỉ là quan hệ cô trò bình thường, nhưng lại không nghĩ tới, tôi với Diệp Tiêu Tiêu còn một tầng quan hệ khác. Bạn đang đọc truyện được tại
"Em chỉ nói một lần, có làm hay không là chuyện của cô!"
Sắc mặt của tôi không chút thay đổi nói.
"Hiệu trưởng, tôi muốn đuổi học em này! Hôm nay nếu như không phải em này đi, thì tôi đi! Cho tới bây giờ, tôi chưa thấy một học sinh nào dám đánh tôi, đúng là gan to bằng trời, em không phải muốn bảo vệ cho cô ta hay sao? Vậy thì tốt, em hãy theo cô ta lên đại học mà bảo vệ!"
Trương Lệ hà chỉ vào người của tôi nhìn hiệu trưởng nói.
"Chuyện này..."
Trên mặt của hiệu trưởng đổ mồ hôi, không biết nên nói gì bây giờ. Hắn ngàn vạn lần không ngờ, người gây chuyện lại là tôi!
Nếu đổi lại là một người khác, có lẽ hắn sẽ làm theo ý của Trương Lệ Hà, trực tiếp đuổi học cho rồi!
Có thể dùng một người mà đe trăm người, cũng là một biện pháp tốt. Nhưng mà tên học sinh này làm hắn vô cùng đau đầu, mới buổi sáng hôm nay, Diệp phó cục trưởng phụ trách giáo dục của tỉnh gọi điện tới, bảo mình chiếu cố người học sinh này nhiều một chút!
Nếu như mình đuổi học người này, thì chẳng phải là cầm công việc của mình ra đùa hay sao!
Mặc dù Diệp phó cục trưởng chỉ là phó, nhưng mà cục trưởng đã về hưu, hiện giờ mọi công việc đều do Diệp phó cục trưởng giải quyết, tám chín phần mười là sẽ được lên làm Cục trưởng.
"Sao vậy, sao còn chưa làm thủ tục cho học sinh này! Dù sao tôi cũng chỉ nói một câu, tôi ở chỗ này thì hắn phải đi!"
Trương Lệ Hà dùng cái danh hiệu giáo viên ưu tú, cho là trường nhất định phải giữ nàng.
Nếu như đổi lại là lúc bình thời, trường học nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của nàng, nhưng mà hôm nay thì lại khác, đầu tiên là Trương Lệ Hà chửi bới Diệp Tiêu Tiêu, điều này làm cho hiệu trưởng đã rất tức giận.
Thân phận của Diệp Tiêu Tiêu người khác không biết, nhưng hắn lại rõ, đây chính là con gái rượu của Diệp phó cục trưởng, chỉ tính riêng chuyện này thôi, đã làm cho hiệu trưởng tức tới nghiến răng nghiến lợi rồi!
Nghĩ tới đây, hiệu trưởng đã quyết định phải thu thập Trương Lệ Hà một chút, để nàng thu bớt cái tính khí kiêu ngạo của nàng!
Chẳng phải chỉ là một giáo viên ưu tú thôi sao, nếu như trường không cho giữ chức chủ nhiệm nữa, thì danh tiếng của cô sau này cũng không còn nữa.
"Vậy thì cô đi đi, vừa lúc tiểu Trịnh cũng muốn tới ban này, cũng nên để người trẻ thử nghiệm một chút!"
Hiệu trưởng bình tĩnh nói.
"Cái gì? ! Ông nói gì?Bảo tôi đi? Nhưng mà tôi là giáo viên ưu tú!"
Trương Lệ Hà không tin vào tai mình nữa, kêu lên.
"Trường Tứ Trung không có lệ thuộc vào cô. Đừng tưởng cô là giáo viên cấp quốc gia thì muốn làm gì cũng được, Trương Lệ Hà, cô hãy hiểu rõ là, trường Tứ trung đã thành toàn cho cô, chứ không phải là cô thành toàn cho Tứ Trung! Một khi cô mà rời khỏi Tứ Trung, thì cô cũng chẳng còn gì!"
Hiệu trưởng liếc mắt nhìn Trương Lệ Hà nói.
"Tôi..."
Trương Lệ hà lúc này mới kịp phản ứng, mình nhất định đã chạm phải điều gì đó rồi!
Lấy kinh nghiệm lịch duyệt nhiều năm, đã biến nàng thành một người tương đối linh mẫn! Nhìn thái độ của hiệu trưởng bây giờ, nhất định là vì tên học sinh kia! Chẳng lẽ học sinh kia có bối cảnh vô cùng lớn?
Nghĩ tới đây, Trương Lệ Hà mới ý thức được lúc nãy mình quá kích động, sơ xuất.
Ngay cả hồ sơ học sinh mình cũng không xem, vậy mà đã đòi đuổi học người ta, vạn nhất tên học sinh này là con của một đại quan, thì mình chẳng phải là tự hại mình rồi hay sao!
"Thật xin lỗi bạn học kia, lúc nãy là cô quá kích động, cô xin lỗi Cô Diệp!"
Trương Lệ Hà đương nhiên là hiểu ý của hiệu trưởng, nếu như trường học không cho nàng làm chủ nhiệm, mà lại bắt nàng đi dạy theo tiết, thì đúng là danh hiệu của nàng cũng bay theo dòng nước!
Người ta nói, thức thời mới là tuấn kiệt, Trương Lệ Hà đương nhiên hiểu cái dụng ý này!
Bây giờ hiệu trưởng rõ ràng đã không đứng ở bên nàng, hơn nữa lại còn muốn nàng phải chịu tội, nếu bây giờ nàng không mềm mỏng, đợi khi nàng bị ướp lạnh, thì người ta cũng quên mất nàng rồi.
"Nhỏ quá, nghe không rõ."
Tôi lạnh lùng nói.
"Thật xin lỗi. Cô nói là cô xin lỗi Cô Diệp."
Trương Lệ Hà vội vàng lớn tiếng lập lại một lần.
"Được rồi, cô Trương cũng đã xin lỗi các em rồi! Thầy biết tình cảm của mọi người với cô Diệp, cho nên hành động vừa rồi đúng là có chút kích động, nhưng mà loại chuyện như thế này, về sau không hi vọng sẽ xảy ra nữa!"
Hiệu trưởng thấy chuyện đã không còn căng thẳng nữa, nên đứng ra hòa giải.
Vốn hắn cũng chỉ tính hù dọa Trương Lệ Hà một chút! Dù sao Tứ Trung mặc dù là một trường có danh tiếng rất tốt, nhưng cũng phải dựa vào danh tiếng của nàng để kiếm tiến, nếu đuổi Trương Lệ Hà sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của những giáo viên khac!
Mà chuyện tốt nhất bây giờ, chính là hù dọa Trương Lệ Hà một chút, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, các giáo viên khác cũng cảm thấy sự nguy hiểm.
Tôi thấy hiệu trưởng đã nói như thế, cũng không nói gì nữa, vốn tôi cũng không muốn làm căng chuyện này, nếu Trương Lệ Hà đã nói lời xin lỗi với Diệp Tiêu Tiêu, thì những chuyện khác cũng chẳng có quan hệ gì tới tôi.
Người này muốn làm gì thì tùy, cho dù có trèo lên cột nhà cũng không liên quan tới tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...