Tôi nhất thời sững sờ, cuộc sống này hình như bị đảo lộn rồi!
"Lưu Lỗi, em giống như đã thích anh rồi."
Diệp Tiêu Tiêu cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Mặc dù chuyện này nghe rất hoang đường, nhưng em cũng không hiểu rõ em bây giờ nữa. Em rất loạn! Khi nghe anh nhắc tới Triệu Nhan Nghiên, thì em không nhịn được mà tức giận, lúc nãy anh nhất định cảm thấy em là một cô gái dã man đúng không... Thật ra thì bình thường em không có thô tục… và nóng giận tới như vậy... "
Diệp Tiêu Tiêu không nói nữa, mà đỏ mặt ngồi ở trên giường.
Tôi nghĩ nhất định nàng đang xấu hổ về quan hệ của chúng tôi! Thật ra thì cô yêu trò cũng chẳng có gì lạ, vài năm tới đây lại là một hiện tượng phổ biến trong xã hôi, nhưng mà ở thập niên 90, đây lại là một điều vô cùng úy kị.
Mặc dù nó không tồn tại luân lý đạo đức gì cả, nhưng lại là một vấn đề tương đối khác thường.
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu đã dịu lại, thì không biết làm gì bây giờ. Nếu như theo lời nàng nói, tôi làm sao có thể bỏ Triệu Nhan Nghiên được cơ chứ?. Nhưng chẳng lẽ tôi lại bỏ nàng? Cũng không có khả năng.
Nếu như nàng đã trở thành nữu nhân của tôi rồi, thì tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với nàng.
Chỉ là quan hệ trước mắt giữa hai người chúng tôi, làm cho hai người đều lúng túng.
Nhưng đây cũng không phải chuyện trọng yếu, mà quan trọng nhất chính là tôi còn có lão bà! Không biết Diệp Tiêu Tiêu có thể chấp nhận cùng các nàng sống chung hay không.
Nghĩ tới đây, tôi cắn răng một cái, có một số việc không thể nào dự định trước đươc. Nếu như Diệp Tiêu Tiêu khộng chấp nhận được, thì tôi cũng không còn cách nào khác cả, cho nên tôi nói:
"Tiêu Tiêu, nếu như chuyện đã như vậy, thì anh sẽ nói cho em biết một số việc! Tình cảm của anh với Triệu Nhan Nghiên sâu đậm không thể nào tưởng tượng được, những tình tiết khúc chiết có thể dùng từ quỷ khốc thần sầu, kinh hãi thiên địa để hình dung. Cho nên, anh không thể nào bỏ nàng được! Nếu như bỏ nàng cưới em, thì cũng không chắc một ngày nào đó anh cũng làm như vậy, anh cũng có thể bỏ em đi với người khác. Em có hiểu ý anh không?"
Diệp Tiêu Tiêu nghe xong không nói gì cả, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, sâu kín nói:
"Đồ ngốc, chỉ là cô đùa với em thôi, làm sao cô có thể thích một người con trai nhỏ hơn mình được! Em cho em là ai, cho dù em có cướp của tôi lần đầu tiên, vậy thì đã làm sao? Bây giờ là thời đại nào rồi, đừng nghĩ là vì chuyện này bắt buộc cô phải làm nữ nhân của em, em nằm mơ đi! Hừ, nếu như không phải cô thấy em nhỏ tuổi, học tập lại tốt, sợ làm cản trở tiền đồ của em, thì cô đã báo cảnh sát, bắt em vào tù rồi!"
Mặc dù Diệp Tiêu Tiêu nói rất cứng rắn, nhưng vẻ mặt của nàng lai bán đứng nàng, nàng vô cùng đau khổ.
"Tiêu Tiêu, hay nghe anh nói hết lời!"
Tôi cố nén nội tâm đang xao động, nói:
"Anh không thể bỏ Triệu Nhan Nghiên, nhưng cũng không thể nảo bỏ em! Em là nữ nhân của Lưu Lỗi, thì cả đời cũng như vậy, tôi sẽ không cho phép em phải chịu ủy khuất!
Diệp Tiêu Tiêu giống như chết đuối vớ được cọc, đôi mắt sáng lên, nhưng ngay sau lại ảm đảm, nàng không ngăn được nước mắt nữa, nghẹn ngào nói:
"Em coi cô là cái gì? Tình nhân ư? Tiểu lão bà ư? Hay là vợ hai?"
"Nếu như em muốn, em cũng sẽ là lão bà của anh, anh sẽ đối xử với em giống y như Triệu Nhan Nghiên."
Tôi không chút nào do dự nói.
"Ha ha. Em cho em là ai? Hoàng để Ả rập, hay là tù trưởng Indian (1)? Có thể cưới hai lão bà ư?"
Diệp Tiêu Tiêu khinh thường nói.
(1): Indian: người da đỏ ở Mỹ
"Thật ra thì... em là người thứ ba đấy..."
Tôi đổ mồ hôi nói.
"Cái gì? ! Người thứ ba?"
Diệp Tiêu Tiêu kinh hãi nói:
"Ngoài Triệu Nhan Nghiên ra, em còn có người khác ư?"
"Trên thực tế là như vậy, anh còn một người bạn gái nữa, cũng học cùng trường, lớp 12, tên là Trần Vi Nhi."
Tôi giải thích.
"Trần Vi Nhi?" Diệp Tiêu Tiêu sửng sốt nói:
"Em nói chính là cô bé xếp hạng 1 toàn khóa lớp 12 kia à?"
"Đúng vậy, còn ai nữa chứ."
Tôi nói.
"Cô bé kia rất hiền lành, em có phải…lừa gạt nàng hay không?"
Diệp Tiêu Tiêu cau mày nói.
"Không có. Trên thực tế Triệu Nhan Nghiên cũng biết, hơn nữa quan hệ của hai người tốt vô cùng, giống như là chị em vậy."
Tôi cười nói.
"..."
Diệp Tiêu Tiêu há to miệng rất lâu không nói được gì, một lát sau mới nói:
"Lưu Lỗi, em có phải coi cô là con ngốc không?"
"Không có, nên anh nghĩ, em hãy hòa nhập vào tập thể này đi."
Tôi tiếp tục nói.
Diệp Tiêu Tiêu đột nhiên lắc đầu, lấy tay lau khô nước mắt trên mặt nói:
"Không thể nào, chuyện này quá hoang đường! Cô…cô không chấp nhận được."
Tôi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Diệp Tiêu Tiêu, vừa có chút đau thương, có chút chua xót, lại có cảm giác yêu thương không nói thành lời.
"Cứ coi như không có chuyện gì phát sinh đi, chuyện giữa chúng ta không thể nào đâu. Em cũng không cần áy náy, xảy ra loại chuyện này, cũng không phải là điều mà hai ta mong muốn, cô vẫn là cô, em vẫn là em."
Diệp Tiêu Tiêu thống khổ cười nói.
"Nhưng..."
Tôi còn muốn nói, nhưng Diệp Tiêu Tiêu đã cắt ngang, nói:
"Đừng nói nữa, cứ coi như một kỉ niệm đẹp đi, em đi đi..."
Tôi thở dài, tôi còn có thể nói cái gì đây. Đứng dậy mặc quần áo tử tế, mở cửa phòng đi ra, sau đó cẩn thận đóng lại.
Diệp Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng đang rời xa kia, không còn áp chế được tình cảm của mình nữa, nàng vùi đầu vào trong chăn, nước mắt như mưa.
Thật có thể làm chuyện gì cũng không phát sinh quá sao? Sợ rằng không thể.
Ngày hôm qua, mình còn là tiểu cô nương, vậy mà qua một đêm đã biến thành nữ nhân.
Trinh tiết giữ gìn 23 năm trời, coi như hóa thàn không. Mình hận hắn ư? Đương nhiên là không, nếu không đã báo cảnh sát rồi.
Diệp Tiêu Tiêu không thể nào ngờ tới, lần đầu tiên của mình cứ như vậy mà mất đi, nàng vẫn còn nghĩ tới cảnh tượng, một bó hoa tươi, rượu ngon, một tối đầy nến.
Diệp Tiêu Tiêu cũng không phải nữ nhân bảo thủ, tuy có ý là muốn để tới đêm tân hôn, nhưng ít nhất cũng phải hiến tặng cho nam nhân yêu mình.
Nhưng nàng đâu có thể ngờ, lần đầu tiên cứ như vậy mà mất, ngay cả cảm giác nó như thế nào cũng không biết.
Nếu như sớm biết sẽ phát sinh những chuyện này, Diệp Tiêu Tiêu tình nguyện tối hôm qua mình tỉnh táo.
Nhưng nếu như tỉnh táo, thì mình còn có thể để cho tên khốn kiếp này đoạt đi trinh tiết của mình hay sao? Diệp Tiêu Tiêu cũng không biết.
...
Tôi đi ra khỏi phòng, thì phát hiện bác trai và bác gãi đã sớm ngồi ở đó, hai người đang ngồi ở trong phòng khách xem ti vi. Thấy tôi đi ra ngoài, bác gái lúng túng nói:
"Tiểu Lưu, cháu đã dậy rồi ư?"
"Dạ, bác trai, bác gái, nếu như không có chuyện gì, cháu đi về trước đây!"
Tôi không muốn ở lâu cái nơi làm tôi khó xử này nữa, nếu như lát nữa Diệp Tiêu Tiêu đi ra ngoài, tôi sao có thể đối mặt với nàng đây.
"Ngồi chơi một lát, ăn sáng đã!"
Bác trai nói.
"Thôi, cháu không quấy rầy nữa, đêm qua cháu không về nhà, người trong nhà khẳng định đang lo lắng!"
Tôi cười cười rất khó coi.
Dưới tình huống này, vốn tôi không cười nổi.
"Vậy... Được rồi, để bác gái tiễn cháu".
Bác gái nói.
...
"Con gái chúng ta tại sao vẫn chưa chịu dậy?"
Bác trai lo lắng nói.
"Không biết, có thể là ngày hôm qua uống nhiều rượu quá !"
Bác gái nói.
"Bà nói chúng ta có chủ ý này, Tiểu Lưu có tức giận hay không?!"
Bác trai mất hứng nói.
"Tôi muốn cho chúng có một cảm giác chuyện đã thành sự thật, ai biết sớm như vậy nó đã dậy rồi"
Bác gái nói.
"Bà nói xem, con gái của chúng ta có cùng nó không?"
Bác trai lo lắng hỏi.
Dù sao hai người trẻ tuổi không mặc gì ở chung một chỗ thì rất khó nói.
"Có lẽ không! Ông yên tâm đi! Tiểu Lưu mới còn ít tuổi, hơn nữa, con gái chúng ta nếu như bị như vậy, sớm đã hét to rồi, còn có thể an tâm mà ngủ hay sao?"
Bác gái nói. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Nếu vậy sao nso còn chưa dậy?"
Bác trai tiếp tục lo lắng nói.
"Con gái hay ngủ nướng, tôi là con gái, đương nhiên tôi biết rõ!"
Bác gái tự tin nói.
Bác trai nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu nói:
"Không có chuyện gì phát sinh là tốt nhất, nếu không Tiêu Tiêu sẽ khó xử! Nó là chủ nhiệm lớp của Tiểu Lưu đấy!"
"Chủ nhiệm lớp thì sao, năm đó ông còn là giảng sư của lớp tôi đấy!"
Bác gái trừng mắt liếc bác trai nói.
"Chuyện này không giống, hi vọng Tiêu Tiêu không trách người làm cha mẹ nhưu chúng ta, lớn như vậy rồi mà còn không có bạn trai, bảo chúng ta không lo lắng sao được!"
Bác trai thở dài một hơi nói.
...
Buổi sáng mùa xuân, nhiệt độ rất thấp, gió lạnh thổi vào mặt, làm đầu óc tôi tỉnh táo hơn không ít!
Tôi mở cửa xe, khỏi động, khi đi qua cổng, người bảo vệ còn chào tôi một cái. Có thể, người này coi tôi là một lãnh đạo của tỉnh!
Đầu óc của tôi vô cùng hỗn loạn, chuyện đã xảy ra với Diệp Tiêu Tiêu, nếu như lúc này bảo bỏ nàng, thì tôi làm không được. Nhưng mà chuyện tới quá đột ngột, tôi ứng phó không kịp.
Đang lúc tâm phiền ý loạn, thì ầm một tiếng, tôi có cảm giác như đâm vào đuôi một chiếc xe nào đó. Tôi ngẩng đầu lên, thì mới biết, mình đã vượt đèn đỏ.
Nhưng mà nhìn xe trước mặt, tôi có cảm giác cái xe thể thao này có chút quen mắt!
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, đều tại tôi suy nghĩ không tập trung mà ra cả.
Khi đẩy cửa xe xuống, tôi thấy có một cảnh sát giao thông đang chạy tới phía tôi.
"Có chuyện gì vậy?"
Người cảnh sát giao thông này tức giận nói, hắn đã biết, sự cố này là do tôi toàn bộ gây ra, hơn nữa tôi đụng trúng một chiếc xe thể thao, nên gặp là chất vấn tôi luôn.
Đầu năm nay, người có thể lái loại xe này ở Tùng Giang không phải là nhiều, khẳng định là một nhân vật lớn!
Cho dù chiếc xe Jetta này không có trách nhiệm cũng phải nói là có, huống chi toàn bộ vụ này lại do tôi gây ra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...