Khi tôi đi theo nhị nữ Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi đi mua đồ, thì mới giật mình, hai nàng mua rất nhiều đồ giống nhau, ngay cả áo lót cũng y chang.
Nếu ai không biết thì lại còn tưởng rằng hai người là chị em mất. Tôi chẳng có chút nào oán trách, đồng thời lại còn thể hiện bản sắc nhà giàu, có mỗi công việc là bỏ tiền, lông mày còn chả thèm nhăn.
Ngược lại tôi còn có chút cao hứng, tôi sợ nhất các nàng mua khuôn cả cửa hàng của người ta về, chứ còn kiểu này thì tính làm cái gì.
Lúc này tôi mới phát hiện, ý nghĩ mua xe của tôi sáng suốt đến mức nào, bao nhiêu đồ cũng có thể để vào cốp xe phía sau được. Nếu không thì tôi lại trở thành một cu li vận chuyển miễn phí, thật là mệt chết người đây.
Sau khi mua đồ xong, tôi đưa nhị nữ trở lại biệt thự trong khu quy hoạch, tôi nói với các nàng là chú Triệu có việc cần, sau đó tôi lái xe tới tập đoàn Ánh Rạng Đông.
Từ biệt thự của Triệu Quân Sinh đi ra ngoài, nhìn những công trường đang thi công ở xung quanh, tôi thầm thở dài.
Cái nghề bất động sản này đang tới mức cao trào, không biết tôi có chiếm được một chén canh từ nó hay không nữa?
Năm 1995, khắp nơi ở thành phố Tân giang đều tiến hành xây dựng, lúc này tôi chỉ cần một chút kinh nghiệm từ kiếp trước, là có thể trở thành phú ông ngàn vạn rồi.
Nhưng mà bây giờ tôi đang thiếu hụt nhân tài, nếu như hành nghề không có người dẫn đầu, thì dù có tiền cũng chỉ có nước trắng tay.
Điều này làm cho tôi nghĩ tới một câu nói quen thuộc ở kiếp trước: xã hội hiện nay cần gì nhất, đó là nhân tài!
Những câu nói này, cho dù ở bất cứ thời đại nào, cũng không thể thay đổi được.
...
Theo lời của chú Triệu thì đã tiến hành xử lý và xử phạt báo Tân Giang buổi sáng. Sáng ngày mai, bọn họ sẽ công khai xin lỗi và làm sáng tỏ sự thật.
Mặc dù đã hạ lệnh thu hồi số báo ngày hôm nay, nhưng các sạp báo đã bán hết, làm gì còn để mà thu hồi.
"Có tìm được kẻ đứng sau lưng là ai làm không?"
Sau khi đóng kín cửa, tôi nói với Triệu Quân Sinh.
"Là một biên tập viên tên là Vương Đức Nghĩa giở trò quỷ, có người gửi bản thảo cho hắn, nói hắn đáp ứng đăng, thì sẽ được 2 vạn đồng."
Triệu Quân Sinh nói.
"Hai vạn đồng? Lá gan của người này quả nhiên là rất lớn! Chỉ cần cho hắn một chút tiền có khi cả những chuyện phản cách mạng hắn cũng dám làm?"
Tôi nói. Mà người này cũng quá dễ lừa, chỉ cần 2 vạn đồng tiền đã mua được đầu của hắn rồi.
"Việc này thì không giống, thật ra có đăng một số tin tức về công ty thì cũng không có gì, nhưng điểm chết người là bọn họ lại đăng về tập đoàn Ánh Rạng Đông của chúng ta."
Triệu Quân Sinh nói.
"Cái tên Vương Đức Nghĩa giờ sao rồi?" Tôi hỏi.
Đối với loại tiểu nhân này tôi tuyệt đối không thể bỏ qua, dù gì tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng là do một tay tôi sáng lập, giống như đứa con của mình vậy, làm sao có thể để cho người khác tùy ý chửi bới được.
"Do nhận hối lộ nên sớm bị công an bắt rồi." Triệu Quân Sinh nói.
Tôi gật đầu, tiểu từ này cũng bị bắt quá dễ dàng rồi. Đừng tưởng là hắn nhận có một ít hối lộ, còn cái tội danh lợi dụng chức quyền, phỉ báng người khác đang chờ hắn lĩnh nhận.
"Có tìm được người gửi bản thảo không?" Tôi hỏi.
"Không, người này chỉ gọi điện thoại liên lạc với Vương Đức Nghĩa mà thôi, nhưng mà theo lời của Vương Đức Nghĩa, hắn còn chưa nhận được 2 vạn đồng tiền thù lao, người này đã biến mất tăm rồi."
Triệu Quân Sinh cười nói.
Chuyện này tạm thời cứ như vậy đã. Ngày thứ hai, trên báo Tân Giang buổi sáng đã đăng tin công khai xin lỗi, nói đúng sự thật, cho nên tập đoàn Ánh Rạng Đông đã thoát khỏi nguy hiểm.
Thậm chí có người còn cho đây chỉ là một thủ đoạn để tập đoàn này đánh bóng tên tuổi của mình mà thôi.
Toàn bộ kì nghỉ đông cũng trôi qua, tôi với Trần Vi Nhi, Triệu Nhan Nghiên không làm chuyện gì đó trên giường, thì cũng trái ôm phải ấp. Tôi không biết tại sao tôi lại trở nên như thế này, chẳng lẽ tôi cũng bắt đầu ngủ đông?
...
"Có chuyện gì vậy? Anh không phải nói với tôi, phương pháp kia là đạo văn hay sao? Tại sao trên báo chí đăng tin công khai xin lỗi?"
Hứa Nhược Vân cầm tờ Tân Giang buổi sáng lớn tiếng chất vất.
"Cái này... Vốn là đạo văn, ai biết tập đoàn Ánh Rạng Đông lại có thế lực lớn tới vậy, bắt cả giới truyền thông phải xin lỗi..."
Lý Bác Lượng bây giờ cũng không lo lắng, ngay cả hắn cũng không dám xác định đây có phải là đạo văn hay không.
Tập đoàn Ánh Rạng Đông cho dù có thế lực thông thiên, nhưng nếu mà dám đạo văn, thì bọn họ lại dám khua chiêng gióng trống bắt báo chí xin lỗi thế này ư? Nếu đổi lại là người khác thì sớm gặp xui xẻo rồi.
"Lý Bác Lượng, anh cho tôi là đứa ngốc phải không? Đạo văn? Tôi thấy anh là một người bụng dạ khó lường!"
Hứa Nhược Vân hừ lạnh nói.
"Nhược Vân, cô không nên bị cái tên kia mê hoặc! Tôi cũng chỉ vì tốt cho cô, nên mới vạch trần bộ mặt thật của hắn."
Lý Bác Lượng giải thích.
"Vì tốt cho tôi? Anh vì mình thì có! Lý Bác Lượng, tôi nói rõ cho anh biết, từ giờ phút nào trở đi, hai ta không còn quan hệ gì nữa, ngay cả bằng hữu cũng không!"
Hứa Nhược Vân lãnh đạm nói.
"Nhược Vân, cô đừng nóng giận! Tôi thừa nhận, là tôi ích kỷ! Tôi làm như vậy cũng chỉ vì cô! Cũng chỉ bởi vì tôi thích cô mà thôi!"
Lý Bác Lượng sợ tới mức tay chân thất thố, hắn viết bài báo này cũng chỉ muốn làm cho Lưu Lỗi bị đánh bay.
Không nghĩ tới trong lúc biến cố xảy ra, hắn lại kịp thời trở tay, bắt tòa soạn làm sáng tỏ, hơn nữa còn cho bắt luôn cả biên tập Vương Đức Nghĩa vốn trợ giúp mình đăng bài lên nữa, chuyện này làm cho hắn vô cùng buồn bực.
"Thích tôi? Ha hả"
Hứa Nhược Vân không chút nào rung động.
"Nhưng mà trước khi cô biết Lưu Lỗi, quan hệ giữa hai chúng ta chẳng phải rất tốt hay sao? Cho dù không phải là tình lữ, thì cũng là bạn tốt!"
Lý Bác Lượng vẫn chưa từ bỏ ý định nói.
"Lúc trước bởi vì tôi thấy còn người anh chánh trực, mới coi anh là đại ca của mình, chứ không hề có tình yêu nam nữ!"
Hứa Nhược Vân không chút khách khí nói.
"Hừ! Tôi thấy cô tám phần là coi trọng cái tên tiểu bạch kiểm Lưu Lỗi kia rồi!"
Lý Bác Lượng không nhịn được nữa, hổn hển nói.
"Tôi thích hắn thì thế nào! Tôi thừa nhận đấy, anh hài lòng chưa!"
Hứa Nhược Vân bỏ lại một câu nói, sau đó xoay người rời đi.
Lý Bác Lượng ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, hắn biết mình thua, thua hoàn toàn. Nhưng hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, mình ưu tú như vậy, tại sao lại không thể chiếm được tình yêu của Hứa Nhược Vân.
hân là hội trưởng hiệp hội máy tính tân giang, tuổi lại còn trẻ, không dựa vào quan hệ trong nhà, có thể tìm được tài trợ cho hiệp hội, nếu so sánh với các bạn cùng độ tuổi 20 hiện nay, thì những cô gái theo đuổi mình không phải là ít, nhưng bởi vì gia thế của hắn nên mới theo đuổi mà thôi.
Chỉ có mỗi Hứa Nhược Vân là không bị hấp dẫn bởi tiền bạc. Lúc trước đồng ý trở thành bằng hữu với mình, chỉ hoàn toàn là bởi vì tài năng của mình.
Lần đầu tiên Lý Bác Lượng tiếp xúc với Hứa Nhược Vân, hắn đã giật mình.
Bản thân hắn tiếp xúc không ít mĩ nữ, nhưng người tài mạo song toàn như nàng, thì đấy là lần đầu tiên. Cho tới bây giờ, Lý Bác Lượng vẫn cho rằng, những cô gái xinh đẹp chẳng qua chỉ là một bình hoa, nhưng Hứa Nhược Vân lại mang lại cho hắn một cảm giác không giống.
Sau khi hai người tiếp xúc, quan hệ cũng dần dần phát triển, Lý Bác Lượng vẫn nghĩ là sớm muộn Hứa Nhược Vân cũng trở thành bạn gái của mình, không nghĩ tới giữa đường lại gặp phải biến cố như vậy.
Thật ra thì ngay sau khi gửi bài báo công kích tập đoàn Ánh Rạng Đông, thì hắn lập tức hối hận. Bởi bản thân hắn không có bất kì chứng cứ nào xác thực, nếu như tập đoàn Ánh Rạng Đông điều tra ra, thì hậu quả tương đối là nghiêm trọng. Cho nên sau khi báo chí đăng tin, hắn không dám lộ diện ra ngoài.
...
Buổi sáng hôm nay, khi tôi còn đang say giấc nồng ở trong chăn, thì tiếng điện thoại vang lên làm tôi tỉnh lại. Tôi còn đang nằm mơ Hạ Nhu ở bên cạnh tôi, đang cùng tôi XXOO.
"Ai đó!?"
Tôi tức giận bật điện thoại. Tôi nhìn đồng hồ, mới có hơn 7h một chút, là ai mà lại gọi điện thoại vào giờ này?
"Alo, Lưu Lỗi. Tớ là Nhược Vân."
Từ đầu bên kia vang lên tiếng của một mỹ nữ động lòng người. Nhưng cái thanh âm này chẳng khiến tôi quan tâm chút nào.
"Cậu tìm Nhan Nghiên hay sao, nàng không ở chung một chỗ với tớ..."
Tôi toát mồ hôi, có phải nha đầu này định sáng sớm bắt gian hay không.
"... , tớ tìm cậu."
Hứa Nhược Vân trầm mặc một chút nói.
"Tìm tớ? Tìm tớ làm gì?"
Tôi kỳ quái hỏi. Tôi đâu có quan hệ gì với nàng đâu.
"Đúng, cậu có rãnh không? Tớ có một chút chuyện muốn hỏi cậu."
Hứa Nhược Vân, nói.
"Bây giờ phải không?"
Tôi từ trên giường bò dậy, duỗi lưng một cái.
"Ừ." Hứa Nhược Vân nói.
"Được, vậy cậu chờ tớ một lát."
Tôi nói xong thì cúp điện thoại. Bỗng nhiên tôi ý thức được chuyện có ý không đúng, đó chính là...
Điện thoại di động lại một lần nữa vang lên.
Tôi bật điện thoại lên, thì nghe thấy thanh âm của nha đầu kia nói:
"Lưu Lỗi, tại sao cậu lại cúp điện thoại? Cậu biết tới chỗ nào tìm tớ hay chưa?"
"Ách... Cái này..."
Tôi cũng phát hiện vấn đề ở chỗ này.
"Hừ, ở quán cà phê trước cửa trường Tứ Trung, cậu bắt xe đi nhanh một chút. Đồng thời mang tiền đi, lát nữa cậu mời khách."
Nói xong cũng không đợi tôi trả lời, Hứa nha đầu cúp luôn điện thoại.
Mười phút đồng hồ sau, chiếc xe Jetta của tôi dừng lại trước quán cà phê.
Đây là chỗ trước kia tôi gặp Trần Dũng không nghĩ tới nha đầu này cũng thích chỗ này.
Tôi đẩy cửa đi vào, phát hiện bóng đèn nhỏ Hứa Nhược Vân đang ngồi trên một cái ghế tình lữ uống cà phê.
Thật không biết nha đầu này nghĩ như thế nào, nhiều bàn đôi như vậy không ngồi, mà lại ngồi trên cái ghế đó, nếu để cho Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi thấy được, thì không biết họ sẽ nghĩ như thế nào.
Tôi trực tiếp đi tới, ngồi đối diện với Hứa Nhược Vân. Nha đầu này thấy tôi thì xấu hổ cười, đem menu cho tôi chọn, nhất thời tôi chẳng biết làm sao nữa.
Tôi thậm chí hoài nghi người ngồi trước mặt tôi có phải là Hứa Nhược Vân hay không nữa, đây là bóng đèn nhỏ hay tranh cãi với tôi đấy ư. :
"Cậu có biết nhìn một cô gái như vậy là thiếu lịch sự lắm không? Người ta... rất xấu hổ!"
Hứa Nhược Vân nhăn nhó nói.
Câu nói này làm tôi vừa sợ hãi vừa ngẩn ngơ, thiếu chút nữa thì văng ra khỏi ghế.
"Cậu... cậu..."
Tôi chẳng biết làm sao, cho dù tuổi của tôi có lớn, nhưng cũng bị nha đầu này làm cho suy nghĩ hỗn loạn hết cả lên, chẳng lẽ người này có hai tính cách?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...