"Nói như vậy, Cố thiếu tướng không muốn giúp tôi việc này?" Cha Bạch Vũ Tâm là Bạch Khiếu Vân, muốn dùng một chút thủ đoạn khẳng định là không thành vấn đề, nếu như Cố Kinh Thế không muốn giúp cô, vậy vụ kiện này đúng là không nhất định thành công.
Nói như vậy, Thiên Lạc liền nghĩ biện pháp khác.
Nhìn dáng vẻ cau mày nghi hoặc của Thiên Lạc, tâm trạng Cố Kinh Thế thật tốt.
Kỳ thực, Cố Kinh Thế đã bắt chuyện với tòa án bên kia rồi, Bạch Vũ Tâm nói gì cũng đừng mong đè chuyện này xuống.
Trước đó Cố Kinh Thế cũng đã nói với Thiên Lạc rồi, mặc kệ Thiên Lạc định báo thù thế nào, cũng có anh chống đỡ, đương nhiên sẽ không thất bại vào lúc này.
Chỉ có điều, Cố Kinh Thế không nói như thế cho Thiên Lạc.
"Giúp cậu cũng không phải là không thể, chỉ có điều, cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện.
" Cố Kinh Thế nheo mắt lại, đáy mắt kia lóe lên giảo hoạt, làm Thiên Lạc cảm thấy, lúc này ngồi trước mặt cô không phải là con người, mà là một con hồ ly giảo hoạt.
"điều kiện gì?" Thiên Lạc rất hồi hộp nhìn Cố Kinh Thế.
"Tạm thời chưa nghĩ ra, đợi đến khi tôi nghĩ ra rồi sẽ nói cho cậu biết.
" Cố Kinh Thế cố ý tạo một nút thắt.
"Được rồi.
" Chuyện sau này đợi sau này nói cũng không muộn, Thiên Lạc rất nhanh đạt thành hiệp nghị với Cố Kinh Thế, sau đó muốn xuống xe.
"Cậu muốn đi đâu?" Cố Kinh Thế không có trực tiếp thả Thiên Lạc xuống xe, mà là nhìn Thiên Lạc hỏi.
"Về nhà, trước đó ông nội có gọi điện thoại vài lần, bảo tôi nghỉ hè về nhà ở.
" Thiên Dư Phong từ trước đến giờ đều vô cùng yêu thương Thiên Lạc, đã nhiều lần giục Thiên Lạc về nhà ở hai ngày, Thiên Lạc cũng định trở về ở mấy ngày.
"Vừa vặn tôi cũng có việc phải đến Thiên gia, tiện đường cùng đi luôn.
" Cố Kinh Thế bình tĩnh nhìn Thiên Lạc nói.
Nghe xong Cố Kinh Thế, Thiên Lạc không phản đối, hai người cùng tới Thiên gia.
Thật sự giống như Cố Kinh Thế nói, anh đã sớm nói với Thiên Dư Phong một tiếng rồi, lập tức có người dẫn anh, đi tìm Thiên Dư Phong.
Cũng không biết đến cùng là chuyện gì làm Cố Kinh Thế tự mình đi tìm Thiên Dư Phong, Thiên Lạc dọc theo con đường này vẫn luôn suy tư phải đối phó Bạch Vũ Tâm thế nào, ngược lại quên hỏi Cố Kinh Thế chuyện đó.
Lúc này Cố Kinh Thế đã đi xa, Thiên Lạc cũng mất đi cơ hội hỏi dò.
Không hỏi thì không hỏi, Thiên Lạc rất nhanh được hầu nam Thiên gia dẫn dắt đi, trở lại phòng của mình.
Trở lại phòng, Thiên Lạc đầu tiên là lên Internet, sau khi thấy trên internet đăng đầy ảnh của Bạch Vũ Tâm ngày hôm nay, liền hài lòng lộ ra nụ cười.
Chuyện lần này chỉ mới bắt đầu, phần sau mới là màn kịch quan trọng, cô sẽ nghĩ biện pháp, chậm rãi dằn vặt Bạch Vũ Tâm, tuyệt đối sẽ làm cho đóa hoa Bạch Liên nhỏ này càng chịu không nổi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Thiên Lạc cũng nổi lên mấy phần nụ cười, sau đó rất nhanh liền nhận được điện thoại Thiên Trạch Huân.
"Đại ca, anh về nhà?" Nhận nghe điện thoại, Thiên Trạch Huân hỏi.
"Đúng vậy, ông nội gọi anh trở về, anh cũng không có chuyện gì khác phải làm, nên trở về.
"
"Vậy thì thật tốt, hiện tại em cũng ở nhà, trước đó anh bảo em tra chuyện đảo Cô Lang, em điều tra gần đủ rồi, nếu anh rảnh rỗi, hiện tại liền đến phòng em một chuyến đi.
"
Nghe xong Thiên Trạch Huân, mắt Thiên Lạc sáng ngời, không chút do dự lập tức gật đầu, "Biết rồi, anh tới liền đây.
"
Thiên Lạc nói như thế, liền không thể chờ đợi được nữa vọt tới phòng Thiên Trạch Huân.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...