Trọng Sinh Trước Mạt Thế Ta Nắm Không Gian Sủng Chồng Yêu Độn Hóa Trăm Tỷ Vật Tư Không Hốt Hoảng


Kiều Du cười ngọt ngào, lật xem mấy tờ giấy trên bàn, nhìn thấy nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng của Giang Trạm: "Anh đang viết danh sách vật tư à?"
Giang Trạm cảm thấy chân Kiều Du hơi lạnh nên ôm chặt hơn, anh đặt tay lên đầu gối của cô, vừa sưởi ấm cho cô vừa gật đầu nói: "Ừm, em xem còn thiếu gì không?"
Danh sách liệt kê tên và số lượng nhiều loại vật phẩm, bao gồm bốn khía cạnh ăn, mặc, đi, ở, thậm chí còn nêu chi tiết cả tên thương hiệu.

Kiều Du lướt sơ qua, phát hiện toàn bộ đều là những thương hiệu cô thường dùng; sau đó lại cảm thấy hơi ấm truyền đến từ đầu gối, sống mũi cô có chút cay.

Giang Trạm tỉ mỉ, lại luôn lấy cô làm trọng, cô có gì tốt mà khiến anh phải tận tâm tận lực như vậy chứ.

Mãi không thấy Kiều Du nói gì, anh quay đầu nhìn thì thấy hốc mắt cô đỏ hoe, khóe môi hơi mím lại.

Lòng anh đau nhói, cánh tay cũng dùng sức hơn: "Sao vậy? Anh có bỏ sót gì không? Hay là trong này có thứ em không thích?"
Kiều Du lắc đầu, đặt tờ giấy về chỗ cũ, quay người ôm lấy Giang Trạm: "Không có, rất đầy đủ, em cũng rất thích, chỉ là hơi buồn thôi."
Giang Trạm tựa cằm lên trán cô: "Sao lại buồn? Là do anh làm không tốt chỗ nào sao?"
Kiều Du lại lắc đầu: "Em buồn thay cho anh.


Trước đây em...!đối xử với anh không tốt chút nào..."
Giang Trạm như bị ma ám, si mê nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như muốn hút trọn cô vào trong: "Không sao, dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn yêu em..."
Kiều Du nghe anh nói vậy thì vành tai lại bắt đầu đỏ lên.
Giang Trạm đưa tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, trong mắt tràn đầy sự nuông chiều: "A Du, em có yêu anh không?"
Kiều Du cắn môi, nhẹ nhàng "có" một tiếng, sau đó vùng vẫy nhảy xuống khỏi đùi Giang Trạm, vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Em…em hơi buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngủ ngon..."
Giang Trạm nhìn bóng lưng bỏ chạy của cô, sự tham lam trong mắt càng mãnh liệt hơn.

Đợi thêm chút nữa, đừng nóng vội, cô không thể chạy thoát nữa rồi.
Kiều Du chạy về phòng, dùng chăn quấn mình thành một cái kén, sau đó ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận