Giản Thời Ngọ choáng váng, mà nói chính xác hơn, tất cả mọi người trong phòng đều choáng váng.
Cố Đoan là người đầu tiên phản ứng, hắn tiến lên, tai hơi đỏ, trừng mắt nhìn Donald một cái: "Ông đang nói nhảm gì vậy!"
Donald không để ý đến hắn, vẫn cười tủm tỉm nhìn Giản Thời Ngọ: "Cậu nghĩ thế nào?"
Giản Thời Ngọ đỏ mặt, cảm giác Donald chắc là điên rồi.
Cậu và quản lý Cố rõ ràng chỉ là quan hệ công việc, cấp trên và cấp dưới vô cùng đứng đắn!
Hơn nữa...
Cậu liếc nhìn sang phía Thẩm Thành, người đang đứng dựa vào cầu thang.
Đúng như dự đoán, nam nhân ấy quay người lại nhìn thẳng vào cậu.
Thẩm Thành đứng dưới ánh đèn, phía sau là hàng bảo tiêu, sắc mặt hắn lạnh lùng, mang theo khí thế bão tố sắp đến.
Vì muốn bảo vệ bản thân, Giản Thời Ngọ lập tức nói: "Ngài đừng hiểu lầm, tôi với quản lý Cố chỉ là mối quan hệ công việc, tôi tôn trọng anh ấy."
Ánh mắt Cố Đoan bỗng tối sầm lại, liếc nhìn cậu một cái.
Donald hít một hơi sâu, rồi quay sang nhìn con trai mình, nhẹ giọng hỏi: "Thụy Nhi, còn con thì sao?"
Giản Thời Ngọ cũng nhìn về phía Cố Đoan.
Cố Đoan bị nhắc đến tỏ ra không vui.
Hắn không giỏi bày tỏ cảm xúc của mình, hoặc có lẽ lòng tự tôn của hắn quá lớn, khiến hắn không muốn cúi đầu trước bất kỳ ai.
Cố Đoan giận dữ nói: "Tôi đương nhiên không thích mấy cái chuyện ngớ ngẩn này."
Không gian bỗng chốc im lặng.
Donald nhướng mày, không rõ cảm xúc, hắn thở dài rồi cười cười nhìn Giản Thời Ngọ: "Thật sao? Vậy thì thật đáng tiếc."
Giản Thời Ngọ vẫn còn đứng đó, chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cậu ngơ ngác chớp mắt, sau đó nở một nụ cười nhẹ đáp lại: "Không sao đâu."
Cậu xoay người, chuẩn bị rời khỏi, hướng về phía Thẩm Thành.
Đi được vài bước, cậu bỗng dừng lại, quay đầu lại gọi lớn: "Quản lý Cố."
Cố Đoan ngẩng đầu nhìn thanh niên đang đứng dưới ánh đèn, cậu đứng cạnh Thẩm Thành với nụ cười rạng rỡ, tươi tắn như ánh mặt trời ngày đầu gặp mặt: "Cảm ơn ngài."
Lúc trước, chính Cố Đoan là người đã đuổi cậu đi.
Nhưng giờ đây, chính Giản Thời Ngọ lại là người vẫy tay tạm biệt: "Em đi đây."
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi lộp độp không ngớt.
Tia chớp lóe qua khung cửa kính, như muốn chia đôi thế giới này, như thể từ đây họ sẽ đi về hai con đường khác nhau.
Cố Đoan giật giật môi, định bước tới Giản Thời Ngọ, nhưng Thẩm Thành đã bước tới.
Người đàn ông luôn giữ nét mặt lạnh lùng, dù từ lúc đến Đường gia trang viên đến giờ cũng không để lộ nhiều cảm xúc, giờ đây đã bước tới đứng chắn trước Giản Thời Ngọ, như thể bảo vệ một chú gà con, không để ai đụng vào hay nhìn thấy.
Thẩm Thành nói ngắn gọn, giọng trầm khàn: "Cảm ơn anh đã chăm sóc cậu ấy."
Chỉ một câu đơn giản nhưng đầy sự ghen tuông.
Rồi Thẩm Thành xoay người, nắm lấy tay Giản Thời Ngọ, kéo cậu đi: "Đi thôi."
Lên lầu thì thong thả, nhưng xuống lầu lại như gió cuốn, giống như có một con mãnh thú đằng sau đang đuổi theo.
Khi cả đoàn đã ra tới xe, Kiều An và Hầu Tử ngồi ở xe phía trước, Giản Thời Ngọ và Thẩm Thành ở xe phía sau.
Xe lao nhanh trên đường, đến khi chuẩn bị tách ra, Kiều An hạ cửa sổ xe, nhìn sang chiếc xe bên cạnh rồi nói: "Giúp cậu một việc lớn như vậy, tính cảm ơn tôi sao đây?"
Thẩm Thành nhướng mày liếc nhìn hắn: "Không phải cứu vị hôn thê của cậu sao?"
Giản Thời Ngọ tò mò ngó đầu ra, cậu vẫn luôn thắc mắc về chuyện này, không ngờ Hầu Tử lại giấu diếm cậu chuyện lớn như thế!
Hầu Tử ngồi bên cạnh nói: "Đó chỉ là cái cớ thôi.
Nếu không tìm lý do này, Donald và nhà Khải Đặc có khi đã trở mặt rồi."
Lý do ư?
Giản Thời Ngọ quay sang nhìn Kiều An, càng thêm tò mò.
Hầu Tử đang nói chuyện, Kiều An không rời mắt khỏi hắn.
Trước đây, mỗi khi Giản Thời Ngọ nhìn Kiều An, cậu đều cảm thấy Kiều An luôn cợt nhả, không nghiêm túc, bất cần đời.
Dù bên cạnh có vô số cô gái, ánh mắt hắn dường như chưa bao giờ dừng lại trên bất kỳ ai.
Nhưng lần này, khi Kiều An nhìn vị thiếu gia bên cạnh, Giản Thời Ngọ lại thấy một sự nghiêm túc không ngờ trong ánh mắt của hắn.
Kiều An khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Xem ra, bị nhốt không làm cậu quá khó chịu."
Hầu Tử suy nghĩ một lát, rồi trả lời: "Đầu bếp nhà họ làm bánh ngọt rất ngon."
Giản Thời Ngọ bật cười thành tiếng, nhìn thấy Kiều An như thế, còn Hầu Tử thì chẳng có chút cảm giác nào, cậu chợt nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai người này có lẽ sẽ còn kéo dài lâu nữa.
Cửa sổ xe được nâng lên, ngăn cách cơn mưa ngoài trời, Thẩm Thành quay sang tài xế: "Đi thôi."
Đêm nay trời mưa không có dấu hiệu dừng lại, bên ngoài vẫn gió táp mưa sa.
Xe chỉ chạy một lát đã dừng trước một ngôi nhà kiểu Tây ba tầng.
Tài xế xuống mở dù, Thẩm Thành lạnh lùng nói: "Chỗ này cách hơi xa với khách sạn của em, hôm nay em ở lại đây đi."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Đây là nhà của anh ở bên Mỹ sao?"
Thẩm Thành gật đầu: "Đúng vậy."
Đây chính là nơi Thẩm Thành đã sống suốt bốn năm!
Giản Thời Ngọ không hiểu sao lại cảm thấy có chút hồi hộp, nhưng khi cánh cửa mở ra, sự háo hức nhỏ nhoi và mong đợi trong lòng cậu dần tan biến.
Ngôi nhà này quá đơn giản, mang theo hơi thở đơn điệu của một người đàn ông, với tông màu chủ đạo là xám và trắng.
Căn nhà mang phong cách tối giản và lạnh lùng.
Thẩm Thành nhắc nhở: "Đi tắm đi."
Giản Thời Ngọ nhìn quanh một vòng, rồi nhận xét: "Nhà sạch thật."
"Thế nào?" Thẩm Thành liếc nhìn cậu: "Chẳng lẽ em nghĩ anh giấu cái gì ở đây?"
Sao nghe cứ như thể cậu đến đây để kiểm tra bất ngờ vậy!
Giản Thời Ngọ bỗng đỏ mặt, tim đập loạn.
Cậu vội phản bác: "Không phải ý đó."
Thẩm Thành thu ánh mắt lại, lần này nghiêm túc giải thích: "Thường ngày có dì tới dọn dẹp."
Giản Thời Ngọ cảm thấy câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn, cậu không hỏi thêm nữa, chỉ quay sang Thẩm Thành nói: "Anh cũng dính mưa rồi, anh không đi tắm sao?"
Thẩm Thành đã cởi áo khoác vest ra.
Dáng người của hắn được duy trì nhờ tập thể hình nhiều năm, vô cùng cân đối.
Hắn thuộc tuýp người nhìn thì trông gầy nhưng lột ra thì rất mờ lem mờ lem, mặc áo sơ mi trắng bên ngoài cơ thể rắn chắc, vòng eo thon, đôi chân dài.
Mỗi cử chỉ của hắn đều toát lên vẻ quyến rũ.
"Đã lâu không về đây, ở đây chỉ có một phòng tắm." Thẩm Thành liếc cậu một cái, rồi nhẹ nhàng nói: "Em muốn tắm chung với anh sao?"
!!
Giản Thời Ngọ suýt nghẹt thở, vành tai đỏ bừng: "Không muốn!"
Thẩm Thành thu ánh mắt lại, giọng nói đều đều: "Vậy em đi tắm đi, anh đi nấu cơm."
Giản Thời Ngọ sững người, lúc này mới nhận ra bụng mình đang đói cồn cào, cả ngày chưa ăn được gì nhiều, thậm chí còn có dấu hiệu hạ huyết áp.
Nhưng Thẩm Thành vẫn nhớ điều này, còn tự mình xuống bếp nấu cơm cho cậu.
Người đàn ông này...!nhiều lúc thật chu đáo đến bất ngờ.
Giản Thời Ngọ cảm thấy ấm áp trong lòng, cậu gật đầu: "Vậy được, anh chờ em tắm xong, em sẽ ra giúp anh."
Nghe đến từ "giúp đỡ", Thẩm Thành đang đeo tạp dề trong bếp dừng tay một chút, quay đầu nhìn cậu và nói: "Không cần, em chỉ cần ngồi yên nghỉ ngơi bên cạnh, vậy là giúp đỡ rồi."
Giản Thời Ngọ lựa chọn im lặng, vì cậu cũng không muốn gây hại cho căn bếp nữa, sợ rằng lại bị trách mắng.
Sau khi tắm xong, cậu bước ra khỏi phòng tắm trên lầu hai.
Dưới lầu, Thẩm Thành vẫn đang nấu ăn.
Hương thơm từ nồi thịt kho tàu lan tỏa khắp căn nhà, khiến Giản Thời Ngọ cảm thấy vô cùng phấn khích.
Nếu cậu không nhầm, thì đó chắc chắn là món thịt kho tàu yêu thích của mình!
Chỉ nghĩ đến việc sắp được ăn thịt kho tàu thôi mà cậu đã cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Rõ ràng Thẩm Thành thật sự rất hiểu cậu, biết cậu thích món gì nhất.
Nhưng trước khi có thể thưởng thức bữa ăn đó, cậu còn phải đối mặt với một vấn đề lớn hơn: cậu không có quần áo để mặc! Bộ quần áo cậu mặc lúc đầu đã bị ướt và dơ mất tiêu, không thể mặc lại được.
Bây giờ, cậu chỉ khoác mỗi chiếc khăn tắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định vào phòng ngủ của Thẩm Thành để tìm một chiếc áo thun mà mặc tạm.
"Ở đâu nhỉ..."
Giản Thời Ngọ rón rén bước vào phòng của Thẩm Thành.
Căn phòng rộng lớn, chiếc giường được dọn gọn gàng, cho thấy Thẩm Thành là người rất sạch sẽ.
Bên cạnh giường là một chiếc bàn nhỏ, nhưng cậu không định động vào những tập tài liệu trên đó.
Cậu hướng thẳng đến tủ quần áo lớn ở góc phòng.
Mở tủ ra, cậu thấy một loạt bộ vest được treo ngay ngắn.
Giản Thời Ngọ lướt mắt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở ngăn dưới cùng, nơi có vài chiếc áo sơ mi.
Cậu cúi xuống tìm áo sơ mi, nhưng không ngờ lại vô tình chạm vào một chiếc hộp nhỏ.
Khi mở ra, cậu nhận ra đó là chiếc kính thực tế ảo mà Thẩm Thành đã tặng cho cậu trước đây.
Máy vẫn đang hoạt động, đèn vẫn sáng, chắc đang ở chế độ chờ.
Nếu là trước đây, cậu sẽ không bao giờ đụng vào, nhưng bây giờ vì tò mò nên cậu quyết định thử đeo lên.
"Tích!"
Một âm thanh nhỏ vang lên, ngay lập tức, một giọng nói quen thuộc cất lên: "Chào mừng chủ nhân yêu dấu, chúc mừng cậu đã về nhà sau một ngày bận rộn.
Hôm nay, tôi vẫn yêu cậu như mọi ngày."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên tột độ.
Tại sao giọng nói này lại giống hệt giọng của cậu? Đây là công nghệ gì mà kỳ lạ vậy! Hơn nữa, giọng của cậu nghe sao lại có vẻ ngọt ngào đến vậy, mà lại không hề làm cậu thấy khó chịu?
Khi mở mắt ra, hình ảnh trước mắt càng khiến cậu kinh ngạc hơn.
Đứng trước cậu là phiên bản của chính mình khi còn học cấp hai, một cậu bé tròn trịa với nụ cười ngây ngô.
Đây chắc chắn là hình ảnh mà Thẩm Thành đã tạo ra từ năm đó, khi cậu còn học cấp hai.
Ngay sau đó, một robot nhỏ xuất hiện trước mặt cậu, nó chạy khắp phòng, tái hiện lại mọi thứ qua chiếc kính thực tế ảo.
Robot nhỏ béo tròn đó giống như bản sao thu nhỏ của Giản Thời Ngọ, đứng bên cạnh cậu và hỏi: "Hôm nay cậu muốn chơi game hay chỉ đơn giản là ngắm sao?"
Chơi game?
Giản Thời Ngọ không thể tưởng tượng nổi Thẩm Thành lại chơi game.
Nhưng cậu nhớ rằng trong thời gian học đại học, cậu đã từng chơi một trò chơi online rất nổi tiếng, thậm chí cậu còn kết bạn với một người anh em tri kỷ trong game đó.
Trò chơi đó có tên là Thiến Nữ U Hồn, nhưng từ khi cậu bước chân vào làng giải trí, cậu đã bỏ chơi từ một năm trước.
Giản Thời Ngọ, như bị ma xui quỷ khiến, nói: "Trò chơi."
Nghe thấy vậy, cậu béo vui vẻ đáp: "Tốt, chuẩn bị mở Thiến Nữ U Hồn cho cậu.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...