“Vâng.
” Lâm Tiểu Ngư cố gắng mở mắt ra, mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng.
“Anh nhớ em lắm, nhớ từng phút từng giây.
” Diệp Tinh thầm thì nhìn cô gái trước mặt, tầm mắt dần dần mờ đi.
Khung cảnh trước mắt dường như đang thay đổi, mọi thứ đang thay đổi.
Ánh sáng không ngừng bật vô âm tín, ánh sáng biến mất, căn nhà cho thuê mà hắn đang ở cũng không ngừng thay đổi, trở nên mục nát, các vật dụng trong nhà trở nên mốc meo vì ẩm ướt.
Dần dần, nhà cho thuê biến mất, cả căn phòng liên tục sụp đổ, ngã tư đường cũng trở nên vụn nát, rất nhiều người hốt hoảng bỏ chạy tán loạn.
Đối mặt với sự thay đổi như vậy, Diệp Tinh không có một chút phản ứng gì, như thể hắn đã biết chuyện như thế này sẽ xảy ra từ rất lâu rồi.
Đầu tiên hắn chạy đến một trường học một cách điên cuồng, sau đó đi phía sau rất nhiều người.
Hắn không có mục đích gì, vì vậy tiến độ chậm chạp và không có mục đích, không biết sẽ đi đến đâu.
Trên đường đi, nhiều người đã bị tai nạn, nhưng hắn không sao, hắn như một người tàng hình, có thể mọi người nghĩ rằng hắn không có mối đe dọa nào cả.
Trên người hắn hầu như không có gì, chỉ có một chiếc điện thoại di động luôn mang theo bên mình.
Màn hình điện thoại đã bị vỡ, có thể mơ hồ nhìn thấy trên màn hình điện thoại khi mở ra là một cô gái dễ thương buộc tóc đuôi ngựa với nụ cười nở trên môi.
Hắn luôn thích nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại khi không có chuyện gì cả, nhìn trong một khoảng thời gian dài.
Dưới bóng tối, các thành phố không được an toàn cho lắm, giữa các thành phố chúng thay đổi liên tục.
Thời gian trôi nhanh,Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
“Chúng ta tới Tô Châu rồi.
” Bên tai như vang lên tiếng hoan hỉ.
Diệp Tinh dường như mở mắt khi giọng nói vang lên, lúc này hắn thấy mình đang ở trong một thành phố đổ nát.
Thành phố trước mặt vừa quen vừa lạ.
Xa xa là bóng tối, phảng phất có tiếng gầm kinh thiên động địa, trong thành phố này, mặc dù còn là một mảnh phế tích, nhưng vẫn có một chút ánh sáng.
Ánh sáng rất yếu, thời kì đen tối dùng càng ít điện, chỉ cần có thể nhìn rõ một phần là tốt rồi, không cần quá xa xỉ.
Ngoài hắn ra, còn có những người khác cũng đang đứng ở đây và không biết có bao nhiêu người.
“Cuối cùng cũng đến Tô Châu.
”“Tô Châu rất an toàn, không có dị thú nào dám tới đây.
”“Đúng vậy, bởi vì Băng Vương đã canh giữ bên trong Tô Châu.
Tương truyền rằng Băng Vương đã nhanh chóng vùng dậy trong ngày tận thế đen tối, có sức mạnh to lớn và đứng trong top mười ở Hoa Hạ.
”……Một hồi thảo luận liên tục vang lên.
“Đừng tranh cãi nữa, Băng Vương nhanh chóng tới đây thôi.
"“Thực sự muốn xem cường giả vương cảnh trong huyền thoại trông như thế nào?”……Mọi người đều mong chờ nói.
Diệp Tinh đứng im lặng, lắng nghe lời bình luận của những người xung quanh.
Tâm trạng của hắn không có gì dao động, nhưng im lặng mở điện thoại và nhìn cô gái dễ thương đang mỉm cười với mình.
“Lâm Tiểu Ngư, sinh nhật vui vẻ.
” Hắn nói nhỏ vào điện thoại.
Hắn dường như gặp ảo giác, những gì trước mắt vừa thực vừa ảo, khiến hắn có chút không rõ ràng.
Dần dần, âm thanh bàn luận bên tai hắn càng ngày càng nhỏ, rồi đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới.
Những người xung quanh như nín thở nhìn về phía xa, nơi một bóng người đang từ từ tiến lại.
Cuối cùng, một người phụ nữ mặc áo giáp màu xanh lam xuất hiện trước mặt mọi người.
Người phụ nữ trông thật tuyệt vời, với mái tóc buộc sau đầu một cách ngẫu hứng, trên lưng có một cây giáo xanh, nhưng đôi mắt lại rất lạnh lùng.
Chỉ cần nhìn vào mắt cô cũng có thể cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẽo vô cùng.
Trong đám đông, Diệp Tinh sững sờ nhìn người phụ nữ.
Gương mặt quen thuộc, nhưng khí chất hoàn toàn khác, giống như có một bầu trời rộng lớn chắn ngang khiến hắn mất hết dũng khí bước tới.
Diệp Tinh đã nghĩ đến cảnh hai người gặp nhau không biết bao nhiêu lần trước đó, nhưng hắn không ngờ tới lại rơi vào tình cảnh trước mắt mình như vậy.
Người phụ nữ đang đi dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên dừng lại, rồi hướng ánh mắt nhìn.
Gương mặt quen thuộc nhưng ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, cứ như vậy nhìn Diệp Tinh.
“Tiểu… Tiểu Ngư.
” Diệp Tinh nắm chặt điện thoại, nhìn người phụ nữ trước mắt mà mình luôn muốn ôm vào lòng trong mơ, giọng nói có chút khàn khàn.
“Diệp Tinh.
” Người phụ nữ mặc áo giáp xanh lam đứng như vậy, cơ thể cô không ngừng tỏa ra từng cơn ớn lạnh như băng, lời nói cũng vô cùng lạnh lùng.
Vẻ ngoài của cô gần giống hệt như hình trên điện thoại của Diệp Tinh, nhưng có vẻ như có nhiều điểm khác biệt.
Trên đống đổ nát to lớn, giữa người phụ nữ bắt mắt và người đàn ông kín đáo, đã hơn năm năm kể từ lần gặp mặt cuối cùng.
Người phụ nữ cực kỳ lãnh đạm đó và cô gái buộc tóc đuôi ngựa dễ thương trong điện thoại Diệp Tinh đang cười tinh nghịch, giống như hai thái cực, liên tục chồng chéo và tách biệt trong tâm trí Diệp Tinh.
“Lâu rồi không gặp.
”Người phụ nữ lạnh lùng dửng dưng nói.
Hình ảnh như đóng băng ngay lúc đó.
Khuôn mặt của người phụ nữ thay đổi, trở nên mơ hồ, biến thành màu đen trắng, một vòng xoáy màu đen cực lớn xuất hiện sau lưng, dường như sắp nuốt chửng cô.
Diệp Tinh hoảng sợ hét lên, cố gắng đến gần người phụ nữ, đẩy vòng xoáy ra xa, nhưng hắn cảm thấy mình càng ngày càng xa người phụ nữ, không thể tới gần được nữa! …….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...