Nhưng hiện tại cách lúc trước chỉ có hơn một năm thời gian, Diệp Tinh từ hai bàn tay trắng nhảy lên đỉnh cao của phú hào Thượng Hải.
Hơn nữa, nhìn vào xu hướng phát triển của app hỗ trợ học tập và app trị liệu sức khỏe, giá trị của nó sẽ còn tiếp tục tăng lên, sau này hai app lớn này thậm chí có thể đạt được định giá hàng chục tỷ.
Nếu thực sự đến lúc đó, doanh nghiệp của Diệp Tinh đối với tập đoàn Triệu thị bọn họ mà nói hoàn toàn tương đương với quái vật khổng lồ.
Triệu Mạc trong lòng thầm than, ánh mắt của ông nội anh ta vĩnh viễn chính xác như vậy, mà anh ta còn kém rất nhiều.
"Triệu lão, người này là..." Từ Chí thấy Triệu Sơn Nham cùng Diệp Tinh nói chuyện với nhau, rõ ràng có chút bất an, nhịn không được tiến lên nói.
"Cậu Diệp." Nhưng lời nói của anh ta vừa hạ xuống, lại là một đạo thanh âm vang lên.
Sau đó lại là một người khác đến.
"Hoàng lão." Từ Chí nhìn thấy người tới, trong mắt càng có vẻ khiếp sợ.
Người tới là Hoàng Thành Đống, chủ tịch tập đoàn Hoàng thị, luận tài lực, Hoàng gia so với Triệu gia còn lợi hại hơn.
"Cậu Diệp, đã lâu không gặp." Thế nhưng, ở phía sau Hoàng Thành Đống lại là một người trung niên khác đi tới.
- Đổng gia cũng tới rồi? Từ Chí chỉ cảm thấy hàn ý trong lòng không ngừng dâng lên.
Người đàn ông trung niên này là Đổng Minh Viễn, hiện tại là người phụ trách thực tế của Đổng gia.
Ở bên người Đổng Minh Viễn, còn có một thiếu nữ, chính là Đổng Nguyệt.
"Không nghĩ tới sự nghiệp hiện tại của Diệp Tinh đã lớn như vậy." Đổng Nguyệt lúc này nhìn Diệp Tinh, trong lòng hơi chấn động.
Lúc trước Diệp Tinh chỉ là liên quan đến ngành công nghiệp điện ảnh, cho dù mua lại hai công ty Internet, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng một kỳ nghỉ hè trôi qua, hai công ty Internet đã phát triển một app riêng của nó, vốn hóa thị trường của công ty đã tăng lên nhanh chóng.
Hiện tại, tài phú của Diệp Tinh thậm chí đã vượt qua Đổng gia bọn họ!
"Giám đốc Đổng." Diệp Tinh nhìn về phía Đổng Minh Viễn.
"Ha ha, nhiều người như vậy đều ở đây, tôi cũng đến góp vui." Một tiếng cười lớn truyền đến, Chu Kinh Thiên đi tới, bên cạnh ông ta là Chu Vũ Huyên.
Chu Vũ Huyên nhìn thấy Diệp Tinh, vui sướng trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nhưng mà coo ta chỉ là yên lặng ở phía sau ba mình, cũng không có đi lên phía trước.
"Wow! Đó là Triệu Sơn Nham, chủ tịch chuỗi khách sạn Triệu thị, chủ tịch chuỗi quần áo Hoàng thị Hoàng Thành Đống, tổng giám đốc công ty điện Đổng Minh Viễn, còn có Chu Kinh Thiên của tập đoàn Chu thị, những người này tất cả đều là đại phú hào ở Thượng Hải.”
- Người thanh niên này thân phận gì vậy? Sao mà hấp dẫn nhiều đại nhân vật như vậy đến đây?" Chẳng lẽ là đỉnh cấp phú nhị đại?"
......
Người chung quanh nhìn thấy động tĩnh lớn nơi này, nhịn không được nghị luận, trong mắt rõ ràng có vẻ hưng phấn.
Cho dù không biết đám người Chu Kinh Thiên, nghe người chung quanh giới thiệu một chút, cũng tràn đầy hứng thú nhìn.
Bình thường không dễ dàng có thể nhìn thấy những đại nhân vật này.
- Thanh niên này rốt cuộc là ai? Lúc này trong lòng Từ Chí thậm chí dâng lên một cỗ sợ hãi.
Đổng gia, Chu gia đều là doanh nghiệp hơn mười tỷ, kết quả đều nhiệt tình với thanh niên trước mắt như vậy, cho dù không có đầu óc cũng có thể nghĩ đến lai lịch khủng bố của thanh niên trước mắt này. Mà anh ta vừa rồi còn đang quát Diệp Tinh.
"Anh, đây là...?" Lúc này trên mặt Từ Cường cũng xuất hiện một tia hoảng sợ.
Anh ta đi theo bên cạnh anh họ của mình đã lâu, đương nhiên cũng biết những đại nhân vật này.
Tất nhiên, những người đàn ông này không biết anh ta.
- Câm miệng lại! Từ Chí khẽ quát, trong lòng đã sớm mắng em trai mình vô số lần.
Lấy thân phận Diệp Tinh như vậy nếu muốn chỉnh bọn họ, vậy có hơn trăm phương pháp. Trong lòng anh ta lúc này chỉ có thể cầu nguyện Diệp Tinh có thể đại khí buông tha bọn họ.
"Ha ha, cậu Diệp, chúng ta đã lâu không gặp." Trong sân, Hoàng Thành Đống nhìn Diệp Tinh cười nói.
Mấy người khác cũng tràn đầy nụ cười.
Lúc này trong lòng mấy người đều có tâm tư riêng.
Trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Tinh từ một vị thần y biến thành đại phú hào giá trị không thua gì tập đoàn bọn họ, tốc độ quật khởi này quả thực vượt qua dự liệu của mọi người.
"Đã lâu không gặp." Diệp Tinh nhìn mấy người trước mắt, trên mặt cũng mang theo một tia tươi cười.
- Đình Đình thế nhưng lại cùng thanh niên này quen biết? Bên cạnh, Trương Vũ nhìn Diệp Tinh, trong lòng yên lặng suy nghĩ, trong mắt xuất hiện một tia sáng.
Thanh niên này thân phận khủng bố như vậy, nhắc nhở cho anh ta một chút, anh ta khẳng định có thể đạt được chỗ tốt thật lớn từ hắn.
"Đình Đình, anh..." Anh ta tiến lên muốn nói cái gì đó.
Thế nhưng ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía anh ta.
Trong nháy mắt, Từ Chí nắm lấy cánh tay Trương Vũ.
"Diệp... cậu Diệp, Trương Vũ dám quấy rầy bạn bè của cậu, nên xử trí như thế nào đây?" Từ Chí nhìn về phía Diệp Tinh, kiên trì nói, trên mặt anh ta lúc này tràn đầy tươi cười, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Anh ta nghe được đám người Hoàng Thành Đống xưng hô với Diệp Tinh.
Ánh mắt nhìn Từ Chí một cái, khiến anh ta kinh hồn bạt vía, Diệp Tinh không nói gì, mà là ánh mắt nhìn về phía Trịnh Đình Đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...