Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Diệp Tinh chậm rãi đứng dậy, nhất thời một cỗ cảm giác đau đớn truyền đến.

"Thân thể vẫn yếu đi một chút." Diệp Tinh thầm than, nếu thực lực đạt tới đỉnh phong vương cảnh, thì dù có từ lâu lầu rơi xuống như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không tạo thành bất kì thương tổn gì đối với thân thể hắn.

"Thật lợi hại! Rơi từ chỗ cao như vậy xuống mà không có việc gì!"

“Người anh em, cậu là cao thủ võ lâm sao?"

"Mau đến bệnh viện kiểm tra một chút, hiện tại có thể không có thương tổn, nhưng có thể bên trong thân thể đã bị thương, lúc trước có một tin tức trên tivi có một người bị xe đụng, lúc đó chả xảy ra chuyện gì, nhưng tối hôm đó đã chết."

“Đúng vậy không nên chủ quan.”

......

Người chung quanh nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, còn có rất nhiều người đề nghị cho Diệp Tinh đi bệnh viện.

"Tiểu Ngư, Diệp Tinh." Bên trong tòa nhà chạy ra, đám người Chu Lãnh Huyên nhanh chóng chạy tới.

"Các người không sao chứ?" Chu Lãnh Huyên vội vàng quan tâm hỏi.


Cô nhìn thoáng qua Diệp Tinh, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng từ trên cao rơi xuống, thế nhưng trên người Diệp Tinh cũng không có vết thương rõ ràng. Với y thuật mạnh mẽ như Diệp Tinh, phỏng chừng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

"Tôi không sao."

Lâm Tiểu Ngư lắc đầu: "Diệp Tinh khẳng định bị thương, tôi lập tức muốn đưa Diệp Tinh đến bệnh viện kiểm tra một chút."

"Tiểu Ngư, không sao đâu, không cần kiểm tra." Diệp Tinh cười lắc đầu.

"Không được, không kiểm tra em không yên tâm." Lâm Tiểu Ngư kiên trì nói.

Diệp Tinh bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu.

Nhìn hai người trước mắt, trong mắt Chu Vũ Huyên có một tia ảm đạm, có thể không chút do dự nhảy xuống lầu cứu Lâm Tiểu Ngư, có thể thấy được Diệp Tinh đối với Lâm Tiểu Ngư có bao nhiêu quan tâm.

Tình yêu như vậy không ai có thể ngăn cản nổi hai người bọn họ.

Bên cạnh, Đổng Nguyệt vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Tinh.

"Đây... Đây có phải là con người không? Trong quá trình rơi lầu, cô gái kia được ném lên, sau khi nhảy xuống lầu còn không có việc gì, đây là thân thể gì, hoàn toàn không nằm trong phạm vi y học?" Trong lòng Đổng Nguyệt hoàn toàn bị chấn động.

Cô học y, biết trong quá trình cơ thể rơi xuống sẽ tạo ra lực xung kích lớn bao nhiêu, càng hiểu rõ, liền càng đối với Diệp Tinh cảm thấy khiếp sợ.

Coi như là một khối nham thạch từ trên cao rơi xuống cũng đều sẽ vỡ vụn thành vài khối, mà thân thể người kém xa nham thạch bao nhiêu chứ.

Nhưng mà nhìn Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư, trong lòng Đổng Nguyệt cũng lần đầu tiên sinh ra hâm mộ.

"Diệp Tinh này cảm giác không được tốt lắm, nhưng lại đối với Lâm Tiểu Ngư lại quan tâm như vậy, không thèm để ý đến tính mạng của mình mà nhảy xuống cứu bạn gái."

Lúc trước kỳ thật cô vẫn luôn chú ý Diệp Tinh, sau khi Lâm Tiểu Ngư rơi xuống, Diệp Tinh không chút do dự, cơ hồ là theo bản năng từ trên lầu nhảy xuống.

"Nếu có một nam sinh có thể làm được việc này cho mình, vậy thì tốt biết bao." Đổng Nguyệt trong lòng yên lặng nghĩ.

"Chị Tiểu Ngư,anh Diệp Tinh, thực xin lỗi, đều là bởi vì em mới dẫn đến các anh chị từ trên lầu rơi xuống." Tôn Giai Di mặt đầy nước mắt, trong mắt tràn đầy áy náy.


"Em có lỗi với các anh chị, em quỳ xuống nhận lỗi với các anh chị." Tôn Giai Di nói xong quỳ xuống, cô cũng không có thứ gì có thể bồi thường.

"Giai Di, mau đứng lên, nếu như em thật sự cảm thấy có lỗi thì sống thật tốt." Lâm Tiểu Ngư nhìn Tôn Giai Di vội vàng nói.

"Em..." Trong mắt Tôn Giai Di có một tia giãy dụa.

"Giai Di, mẹ cháu ở đây cũng không muốn cháu như vậy."

"Đúng vậy, Giai Di, mẹ cháu không có ở đây, nhưng chúng ta vẫn còn, cháu có chuyện còn có thể tìm các cô chú a."

......

Những người khác biết Tôn Giai Di cũng nhao nhao khuyên nhủ.

Tôn Giai Di cắn răng, nói: "Cháu biết rồi, em biết rồi, thật xin lỗi mọi người, xin lỗi chị Tiểu Ngư, xin lỗi anh Diệp Tinh."

......

Xe cứu thương đến, Diệp Tinh dưới yêu cầu mãnh liệt của Lâm Tiểu Ngư được nâng lên, cuối cùng đến bệnh viện kiểm tra kết quả, cơ lưng Diệp Tinh có rất nhiều chỗ bị thương, nhưng mà không có tổn thương đến xương cốt, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng là được.

"Tiểu Ngư, anh nói không sai chứ." Diệp Tinh cười nói.


"Không có việc gì là tốt nhất." Lâm Tiểu Ngư nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm nói: "Diệp Tinh, vừa rồi em đều bị dọa chết, không chỉ sợ mình chết, mà còn sợ không nhìn thấy anh, cũng sợ anh xảy ra chuyện gì, em vừa nghĩ đến bản thân chỉ còn có một mình mình, trong lòng càng sợ hãi."

"Yên tâm,anh sẽ không để chuyện như vậy phát sinh lần nữa đâu." Diệp Tinh ôm Lâm Tiểu Ngư, nhẹ giọng nói.

Cô gái trong ngực có nhiệt độ cơ thể thực sự, không phải là cơ thể lạnh lẽo trên đống đổ nát kia.

Ai cũng không biết kiếp trước ba năm cuối cùng hắn sống sót như thế nào.

Hắn cũng tuyệt đối không muốn trải qua một lần nữa.

......

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời tiết cũng dần trở nên nóng lên, mùa xuân trôi qua, mùa hè nóng nực đang đến.

Trong phòng, Diệp Tinh yên lặng hấp thu linh lực trong không khí, gia tăng thực lực của mình.

Sau một lúc lâu, hắn dừng lại.

"Giai đoạn thức tỉnh lại tiến bộ một chút, nhưng cách vương cảnh còn có một khoảng cách, không biết sau kỳ nghỉ hè năm nay có thể đạt tới hay không?" Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui