“Diệp Tinh vẫn chưa trở lại Trái đất?” Đạo chủ Xích Côn trầm giọng nói.
“Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra bất cứ tung tích nào.” Bất tử cảnh kia lắc đầu.
“Hừ!” Đạo chủ Xích Côn hừ lạnh một tiếng: “Nhân loại Diệp Tinh cứ thế biến mất?”
Sắc mặt ông ta lạnh như băng, bây giờ Diệp Tinh đạt được tới bước này ở trong vũ trụ là rất đáng kinh người. Cho dù nghi ngờ Diệp Tinh có nhiều bảo vật, nhưng theo như suy đoán của bọn họ thì những cường giả Chân linh cảnh của yêu tộc cho dù được đại đạo chi chủ ban cho bảo vật thì cũng không thể đạt được trình độ như Diệp Tinh được.
Thế nên nhất định phải giết chết hắn trước khi hắn phát triển mạnh hơn.
“Tiếp tục tìm kiếm, nhân loại Diệp Tinh có thể thay đổi vẻ bề ngoài, nhưng đòn tấn công sẽ không thay đổi. Nếu gặp được đối tượng nào khả nghi thì lập tức bẩm báo.” Đạo chủ Xích Côn phân phó.
“Vâng!” Bất tử cảnh phía dưới cũng kính nhận lệnh.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hai tháng.
Lúc này bên trong tộc Hạt Nguyên đang xảy ra một chuyện, đó là chuyện Không Sa La chọn đệ tử, rất nhiều thanh niên của tộc Hạt Nguyên đều đang chuẩn bị cho việc này.
“Cuộc tuyển chọn lần này rất hoành tráng, có tới gần một ngàn thành viên Chân linh cảnh tham gia, điều này trước nay chưa từng thấy.”
“Ngươi không nghe nói sao?”
“Nghe nói gì?”
“Lần này không chỉ có sư phụ Không Sa La muốn thu nhận đồ đệ mà cả đạo chủ Xích Diễm cũng muốn, tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải khiến cho ông ta hài lòng.”
“Đạo chủ Xích Diễm cũng muốn thu nhận đồ đệ? Trời ạ, nếu có thể trở thành đệ tử của đạo chủ Xích Diễm thì chẳng phải là một bước lên trời hay sao?”
Mấy người trong tộc Hạt Nguyên bàn tán xôn xao, ánh mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Đại đạo chi chủ là sự tồn tại vĩ đại vô địch trong lòng họ.
Còn Thánh hoàng chính là lão tổ của bọn họ, là sự tồn tại trong truyền thuyết. Sự tồn tại của Thánh hoàng đại diện cho tộc quần, Thánh hoàng bất diệt thì tộc quần của bọn họ cũng sẽ bất diệt.
...
Trong một tòa cung điện, Ma Hồ chắp hai tay sau lưng, đứng bên cạnh anh ta còn một cô gái nữa, chính là Nhan Tây.
“Đội trưởng Ma Hồ, bây giờ đội trưởng Ngạn Quân đang ở khu vực của đầy tớ, bên cạnh còn có một cô bé chưa trưởng thành.” Một thị vệ cung kính nói.
“Ha ha, thời khắc mấu chốt thế này mà không chuẩn bị tham gia làm đồ đệ của sư phụ Không Sa La hoặc đạo chủ Xích Diễm, tên Ngạn Quân này không tranh thủ thời gian làm nhiệm vụ, lại còn ở khu nô lệ làm gì?”
Trên mặt Ma Hồ đầy vẻ đắc ý: “Chẳng lẽ anh ta cảm thấy nghiên cứu con bé nô lệ cổ quái kia có thể hỗ trợ cho nhiệm vụ của mình?”
Trong lòng vô cùng vui thích, Ma Hồ lại hỏi tiếp: “Bên ngoài có đánh giá như thế nào về Ngạn Quân?”
“Ngạn Quân đã khiến cho một số đối thủ bất mãn, cho rằng anh ta không nghiêm túc với khảo nghiệm này, một vài Bất tử cảnh đại nhân cũng để ý đến chuyện này.” Thị vệ vội vàng nói.
“Bất mãn? Đoán chừng là những người đó mong Ngạn Quân cứ mãi như vậy thì có.” Ma Hồ dửng dưng.
Trên thực tế, bản thân anh ta cũng mong Ngạn Quân cứ mãi như vậy.
Dù sao thì trong số tất cả những đối thủ cạnh tranh, anh ta cảm thấy đối thủ mạnh nhất chính là Ngạn Quân.
“Tiếp tục xem xét, có động tĩnh gì thì trực tiếp báo cáo cho ta.” Ma Hồ phân phó.
“Vâng.” Thị vệ gật đầu một cái, ngay sau đó cung kính rời đi.
“Ha ha, Nhan Tây, nếu như không có gì bất ngờ thì ca có thể trở thành đồ đệ của sư phụ Không Sa La rồi, thậm chí còn có cơ hội được đạo chủ Xích Diễm thu nhận làm đệ tử.”
Ma Hồ mỉm cười, ánh mắt ngập tràn vẻ chờ mong.
“Ca, vậy thì Ngạn Quân ca phải làm sao?” Nhan Tây không vui nói.
Trong lòng cô ta, Ngạn Quân là một thiên tài cao cấp, tương lai nhất định có thể nhanh chóng đột phá lên Bất tử cảnh.
“Ai mà biết?” Ma Hồ không thèm để ý đến chút nào: “Nhưng mà phải như thế thì ta mới có cơ hội.”
Ánh mắt hắn ngập tràn vẻ chờ mong.
“Hả?”
Đang nói chuyện thì Ma Hồ khẽ biến sắc, anh ta nhanh chóng đưa Nhan Tây ra ngoài.
Lúc này, ở bên ngoài đường phố, một người đàn ông trung niên của tộc Hạt Nguyên đang đi, người này có bộ râu rất dài, rủ xuống đến tận giữa eo.
Nhìn thấy người này, hai anh em Ma Hồ lập tức cung kính chào hỏi: “Bái kiến sư phụ Không Sa La.”
Người đàn ông trung niên râu dài trước mắt chính là vị cường giả Bất tử cảnh đỉnh phong duy nhất của tộc Hạt Nguyên.
“Là Ma Hồ và Nhan Tây à?” Người đàn ông trung niên Không Sa La mỉm cười, ông ta nói chuyện vô cùng nho nhã, giống như một nhà thông thái.
Là người dạy dỗ các thành viên trong tộc, tất nhiên ông ta biết mấy người Ma Hồ.
“Hoàn thành nhiệm vụ thế nào rồi?” Không Sa La nhìn hai người trước mặt, thuận miệng nói.
Trong những thành viên tham gia khảo nghiệm, thành tích của Ma Hồ đang đứng đầu.
“Sư phụ Không Sa La, con đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.” Ma Hồ vội vàng nói.
“Ừ, không tệ.” Không Sa La gật đầu một cái, suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Vậy Ngạn Quân thì thế nào?”
Ma Hồ nghe thấy Không Sa La hỏi tới Ngạn Quân thì trong lòng nhất thời trầm xuống. Hiển nhiên, trong lòng Không Sa La, Ngạn Quân mới là ưu tú nhất.
Điều này cũng đã được công nhận, trước kia, phương diện nào Ngạn Quân cũng thể hiện rất tốt.
Nhưng tất nhiên anh ta không dám lộ ra vẻ khó chịu, trên mặt ngược lại lại lộ ra vẻ khó xử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...