"Nhân Loại Kiếm Ngân, trận chiến đỉnh cấp nhất và trận chiến với Hồn Liệt Thiên trận, ấy không phải, hẳn là trận chiến bị thiên tộc Mạc Cam Lâm đuổi giết ấy, có điều Kiếm Ngân ngươi có thể ngăn cản mấy đạo công kích của Mạc Cam Lâm, chắc là dựa vào những bảo vật cường đại sử dụng một lần trên người đúng không? Ví dụ như thanh trường kiếm kia, chiếc áo giáp đó?"
Âm Cưu cười nhạt nói: "Trường kiếm, áo giáp bình thường đều bị phá hủy từ từ, mà trường kiếm, áo giáp lúc trước ngươi ngăn cản công kích của Mạc Cam Lâm không hư hao chút nào, đợi tới khi chịu mấy đạo công kích lại nháy mắt vỡ nát hoàn toàn, đây rõ ràng là bào vật cường đại sử dụng một lần không thể nghi ngờ."
Anh ta dựa vào cuộc chiến đó nhanh chóng phán đoán ra.
Cho dù bảo vật cường đại bị phá hủy, cũng là từ từ phá hủy, vẫn sẽ còn uy năng, giống như rất nhiều bảo vật trong vùng đất vòng xoáy sinh tử vậy, mặc dù sứt mẻ, nhưng vẫn có tác dụng cực lớn đối với cường giả Bất Tử Cảnh.
Mà khi năng lượng của bảo vật sử dụng một lần tiêu hao hết, bảo vật sẽ không còn chút uy lực nào, chỉ hơi chịu đựng một đòn tấn công thôi, sẽ vỡ nát hoàn toàn.
"Hiện giờ binh khí của Kiếm Ngân ngươi đã bị Mạc Cam Lâm làm hư hại hết, không biết thực lực còn dư lại mấy phần?"
Âm Cưu nhìn Diệp Tinh, nhẹ giọng nói.
Theo anh ta thấy, phần lớn thực lực của Diệp Tinh là phụ thuộc vào bảo vật, giờ đây bảo vật đã mất, cho dù sau lưng Diệp Tinh có thế lực lớn, thế lực đó chắc chắn sẽ không thể ban thưởng cho Diệp Tinh lượng lớn bảo vật nữa.
Diệp Tinh nghe vậy, nghe lời nói dường như mang theo vẻ khinh thường của Âm Cưu, hắn liếc một cái, lười phải phản ứng, lập tức xoay người tiến vào trong trận doanh nhân tộc.
Giác Nguyên cũng không để ý để tới Âm Cưu, tiến vào cùng Diệp Tinh.
"Hừ, thứ gì vậy!" Nhìn bóng lưng của hai cường giả, sắc mặt Âm Cưu nại trở nên u ám.
“Chỉ có thực lực như vậy, còn cao ngạo như thế, ta phải xem các ngươi ngã xuống trong lúc tranh đoạt bảo vật thế nào!"
Anh ta hung hăng suy nghĩ trong lòng.
"Hửm?" Bỗng nhiên Âm Cưu nhìn về phía một nơi, nơi đó một vị mặt mũi lạnh lùng, cả người tản ra mãnh liệt sát khí lạnh như băng thanh niên đi tới.
"Sát khí mạnh quá.” Âm Cưu cảm nhận một chút, trong lòng ngạc nhiên: "Nhân tộc chúng ta xuất hiện một cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh phong xa lạ từ lúc nào vậy?"
Thoáng chốc anh ta đã nhìn ra được thực lực của cường giả này.
Trong lòng suy nghĩ, trên mặt Âm Cưu lại tràn ngập vẻ tươi cười, đi tới chuẩn bị kết giao một phen.
"Xin chào." Anh ta tràn đầy nhiệt tình, mở miệng hô.
Chàng trai lạnh lùng tản ra sát khí khủng bố đó nhìn anh ta một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt, lập tức đi qua người anh ta, trực tiếp coi như không thấy anh ta
Âm Cưu chìa tay mình ra, cứ lúng túng mà đứng như vậy, nụ cười trên mặt chậm rãi đông cứng lại.
"Tên nhóc đáng chết."
Lúc này trong lòng Âm Cưu không khỏi nổi cơn tức giận.
Trong lòng anh ta vốn đã tức giận, kết quả lại xuất hiện một cường giả xa lạ coi thường anh ta.
"Âm Cưu." Lúc này một người đàn ông trung niên trên mặt toàn là bí văn màu đen bên cạnh bỗng nhiên nói: "Không nên chọc tới chàng trai đó."
Trên mặt ông ta hiện lên vẻ vô cùng cẩn trọng, dường như vô cùng kiêng kỵ.
Nghe vậy, Âm Cưu sửng sốt một chút, nghi ngờ nói: "Diêm Huyền, ngươi biết chàng trai đó kia?"
Diêm Huyền là bạn của anh ta, đẳng cấp Bất Tử Cảnh đỉnh phong, thực lực chỉ yếu hơn anh ta một chút, trong dáng vẻ rất kiêng kỵ chàng trai đó.
Mặc dù anh ta biết rất nhiều cường giả, nhưng các cường già mới không ngừng xuất hiện, chắc chắn sẽ có người anh ta không biết.
Diêm Huyền gật đầu, nghiêm túc nói: "Nếu không ngoài dự đoán chàng trai đó tên là Hàn Vũ Khôn, là cường giả bỗng nhiên xuất hiện, mà thực lực của anh ta chắc hẳn ngang hàng với yêu tộc Xà Mạc, Hàn Dận tộc Không Luân Càn."
"Cái gì?" Nghe vậy, sắc mặt Âm Cưu hơi thay đổi.
Yêu tộc Xà Mạc, Hàn Dận tộc Không Luân Càn đều là mười cường giả Bất Tử Cảnh đứng đầu, trừ năm tồn tại Bất Tử Cảnh vô địch đó, bọn họ có thực lực mạnh nhất, cho dù Bất Tử Cảnh vô địch muốn giết chết bọn họ, chưa chắc đã có thể thành công.
Cường giả như vậy, nếu như đối phó anh ta, hoàn toàn có thực lực giết chết anh ta.
"Số lần Hàn Vũ Khôn này ra tay cực kỳ ít, trước đó cũng có tin tức bí mật truyền ra, một người bạn của ta ở dãy núi Hoang Trụ này nhìn thấy Hàn Vũ Không đánh một trận với yêu tộc Xà Mạc, hai người không phân thắng bại." Diêm Huyền nghiêm túc nói: "Nhưng thời gian quá ngắn, tin tức còn chưa được truyền ra."
"Sắp tranh đoạt bảo vật rồi, chúng ta vẫn nên không nên chọc tới cường giả như vậy." Diêm Huyền trầm giọng nói, trên mặt tràn ngập vẻ kiêng kỵ.
Bên .vn và . com, . vn ăn cắp nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương
Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
"Hàn Vũ Khôn ư?" Âm Cưu khẽ cau mày, hừ lạnh một tiếng trong lòng.
"Hửm?"
Anh ta nhìn về một nơi, nơi đó lại có một cường giả đi tới.
Trên mặt anh ta lộ ra vẻ vô cùng nhiệt tình, tràn ngập vẻ tươi cười, nhanh chóng đi tới.
...
"Đúng là nhiều cường giả." Đi bên trong trận doanh nhân tộc, Diệp Tinh thấy rất nhiều cường giả.
"Nhìn kìa, là Kiếm Ngân."
"Hắn không chết à?"
"Tiến vào trong vòng xoáy sinh từ chưa chắc đã chết, sau khi Kiếm Ngân sống sót chắc chắn là vì kiêng kỵ Mạc Cam Lâm nên mới trốn mãi, giờ đây lệnh bài truyền thừa đại đạo xuất hiện, hắn mới xuất hiện."
Rất nhiều cường giả không ngừng bàn tán.
Trong đó cũng có một vài cường giả tới chào hỏi.
"Kiếm Ngân." Phía xa, một chàng trai mặt mũi rất bình thường đi tới, bên cạnh chàng trai này còn có một cô gái.
Thấy bọn họ, Diệp Tinh cảm thấy rất khó hiểu, hắn nghe giọng nói, bỗng nhiên truyền âm nói: "Ngươi là Húc Hồn?"
Hai người trước mắt này có vẻ như là anh em Húc Hồn.
"Oa, Kiếm Ngân ca, như vậy mà ca cũng nhận ra được hả?” Một giọng nói trong trẻo vang lên trong đầu Diệp Tinh, thiếu nữ cười hì hì nhìn Diệp Tinh.
Cô chính là Viên Viên – em gái Húc Hồn.
"Kiếm Ngân, trước đó nghe nói ngươi ngã xuống bọn ta bị dọa một trận, thật may ngươi vẫn còn sống." Húc Hồn mỉm cười nói, khẳng định thân phận của mình.
Diệp Tinh cười một tiếng, nói: "May mắn còn sống."
Nhớ tới tình huống bị đuổi giết trước đó, sâu trong đáy mắt Diệp Tinh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...