“Được thôi, ta sẽ không nói cho người khác.” Diệp Tinh cười, đáp.
Cô bé ngước lên nhìn Diệp Tinh rồi nói nhỏ: “Trong cơ thể con thỏ thứ ba bên trái trên cỏ kia có một hạt châu nhỏ”.
“Hạt châu?” Nghe vậy, Diệp Tinh sửng sốt, kinh ngạc hỏi lại cô bé.
“Ừ. Nhưng mà rất khó lấy được quả cầu ấy, ta còn không đuổi kịp những con thỏ đó”. Tiểu Bảo Nhi tủi thân nói.
Diệp Tinh nhìn cô bé trước mắt này, tin tức Tiểu Bảo Nhi vừa nói ra thực đáng sợ.
Có thể nhìn thấy bảo vật trong cơ thể con thỏ, nghĩ lại cũng thấy không thể nào.
Nhưng lúc trước Diệp Tinh xác thật nhìn thấy cô bé chuyên đuổi theo một con thỏ.
“Bảo Nhi, bây giờ ta đi thử một chút, ngươi đứng ở chỗ này chờ ta được không?” Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ nhưng Diệp Tinh vẫn cười nói.
“Ừ”. Tiểu Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Vút!
Ngay lập tức, Diệp Tinh bay vút đến gần đàn thỏ trắng kia.
Mấy con thỏ trắng thấy kẻ xâm nhập Diệp Tinh, tức khắc, đôi mắt đỏ bừng lao lên.
Diệp Tinh không thèm quan tâm tới những thứ khác, hắn nhìn chằm chằm vào con thỏ mà Tiểu Bảo Nhi nói, huy động kiếm Kinh Cức trong tay, ngay sau đó con thỏ trắng kia đã trực tiếp tử vong.
Thấy con thỏ đã chết Diệp Tinh lại rời khỏi lãnh địa của bầy thỏ.
Đám thỏ thấy không còn kẻ xâm nhập trong lãnh thổ của mình nữa lập tức trở lại dáng vẻ nhàn nhã tản bộ ban đầu.
“Không có gì xuất hiện?” Diệp Tinh nhìn con thỏ trắng đã chết kia, hiển nhiên là không có bất cứ vật gì xuất hiện.
Tuy là như thế, nhưng Diệp Tinh vẫn chờ đợi, vài giây sau, con thỏ trắng đó sống lại.
Con thỏ này vừa mới đứng dậy, chợt một bóng người lại nhảy đến, kiếm quang xẹt qua cơ thể nhỏ, tức khắc thi thể nó rơi xuống trên đất.
Thỏ trắng nhỏ: “o(╥﹏╥)o”
Vài giây sau thỏ trắng lại lần nữa sống lại, và nó lại tiếp tục bị Diệp Tinh đánh chết.
Cứ như vậy sống lại rồi lại bị đánh chết mười ba lần, nó lại tiếp tục không cam lòng mà ngã xuống.
Những con thỏ khác đã chết lặng trước cảnh đấy chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Tinh rồi lại tiếp tục nhàn nhã đi dạo.
Kẻ xâm nhập này vừa xông vào lãnh địa đã chạy ra ngay, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ lười không thèm công kích.
Ong…
Bỗng nhiên, trên thi thể con thỏ bị Diệp Tinh nhằm vào giết mười mấy lần đã hoài nghi cuộc sống này chợt xuất hiện một đạo ánh sáng, có một quang đoàn xuất hiện, trong quang đoàn đó, mơ hồ có một quả cầu.
“Xuất hiện!” Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, nắm quang đoàn này trong tay.
Nháy mắt, một quả cầu nhỏ xuất hiện.
“Thổ Hồn Châu: Vĩnh cửu gia tăng 3 lực phòng ngự.”
Trong nháy mắt, Diệp Tinh đã biết được một ít tin tức.
“Trời ạ, thế mà lại là báo vật có thuộc tính phụ!” Trong mắt Diệp Tinh lộ ra một chút khiếp sợ.
Bảo vật có thêm thuộc tính rất khó có được, lúc trước hắn đạt được Huyết Thử Xỉ đã là vận khí bạo liệt, hiện tại lại được thêm một cái.
Nhưng mà, có thể đạt được cái này là do một cô bé.
Ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía Tiểu Bảo Nhi rõ ràng có một tia khiếp sợ.
“Bảo Nhi thật sự có thể nhìn thấy bảo vật trong cơ thể thỏ trắng!”
Có thể được đến bảo vật trong thế giới ảo đều là tùy cơ, bởi vì không ai biết rốt cuộc bảo vật ở nơi nào, được đến đều là do vận khí của bản thân.
Vận khí tốt thì đánh chết một con sinh vật trong thế giới ảo sẽ trực tiếp đạt được bảo vật.
Vận khí không tốt thì dù đánh như thế nào cũng không chiếm được gì.
Giống như là bây giờ, trong cơ thể những con thỏ trắng này có một viên bảo vật có thêm thuộc tính phòng ngự trân quý, nhưng rất nhiều cường giả lại không chiếm được.
“Thúc thúc, ngươi thật là lợi hại nha” Nhìn thấy Diệp Tinh được đến hạt châu mà mình nhìn thấy, trong mắt cô bé tỏa ra vui sướng, vội vàng chạy tới bên người Diệp Tinh.
“Bảo Nhi, hạt châu này” Diệp Tinh nhìn về phía cô bé đang muốn nói cái gì.
“Thúc thúc, hạt châu này là của ngươi, ngươi đã cho Bảo Nhi đôi giày màu đen này rồi.” Tiểu nữ hài vội vàng nói.
“Vậy được rồi.” Diệp Tinh gật gật đầu, nhanh chóng đem này thổ hồn châu trang bị thượng.
Tộc: Huyễn tộc (Bất Tử Cảnh bình thường)
Lực lượng: 10 (Kiếm Kinh Cức + Huyết Thử Xỉ)
Phòng ngự: 7 (Giáp Mộc Thích + Thổ Hồn Châu)
Tốc độ: 4 (Phi Viễn Vũ Dực)
Sau khi trang bị Thổ Hồn Châu, phòng ngự của hắn trực tiếp biến thành 7, tăng gần gấp đôi.
Nhìn cô bé trước mặt, trong lòng Diệp Tinh thầm nghĩ, không thể đối xử với cô bé như những đứa nhỏ bình thường khác được.
Hắn suy nghĩ một chút hỏi: “Bảo Nhi, ngoại trừ có thể nhìn thấy bảo vật trong cơ thể thỏ trắng thì ngươi còn nhìn thấy ở những nơi khác sao?”
“Có thể nha”. Cô bé nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ta đều có thể nhìn thấy bảo vật, ví dụ như những con chó có một sừng trên đầu đó, trong cơ thể một con có một thanh trường kiếm, trong cơ thể một con có một bộ mũ giáp, còn có trong cơ thể ba con có điểm ảo trắng.”
Tiểu Bảo Nhi chỉ vào đám chó kỳ dị có một cái sừng trên đầu đằng xa kia.
Nói tới đây, cô bé lại cảm thấy rất tủi thân: “Tuy Bảo Nhi có thể cảm nhận được, nhưng lại không lấy được.”
Cô không biết chiến đấu, ngay cả việc đuổi theo những con vật nhỏ cũng không làm được.
“Đều có thể nhìn thấy sao?” Trong mắt Diếp Tinh có quang mang dao động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...