Cố Dục Hàn ngày thường thoạt nhìn là người trầm ổn an tĩnh.
Đặc biệt là anh kết hôn muộn như vậy, rất nhiều người còn cho rằng anh không gần nữ sắc.
Nhưng chỉ có Hà Loan Loan biết một khi người đàn ông này bắt đầu thì sẽ như một con báo đang trong trạng thái tiến công không người ta không đáp ứng đổi, không thể nào phản kháng.
Nụ hôn của anh nóng bỏng như ngọn lửa, châm lửa khắp cả người cô.
Lông mi Hà Loan Loan phát run, cảm thân cơ thể mềm nhũn đến rối tinh rối mù, bàn tay trắng nõn tinh tế bị anh bắt lấy trêu chọc.
Hơi thở bá đạo của anh bao trùm lấy cô, chỉ là hôn môi mà đã khiến cô mệt đến mức cả người túa đầy mồ hôi.
Nhưng cũng vì như vậy mà một đêm này Hà Loan Loan ngủ rất thoải mái, cũng ngủ rất sâu.
Phía trước phía sau đều bị anh ôm lấy, nóng hầm hập, hơi thở của cả hai giao hòa trong ổ chăn, đêm nay cô nằm mơ một giấc mơ thật đẹp, trong mơ, Cố Dục Hàn nắm tay cô đi trên bãi cỏ xanh tươi cạnh bờ đê, dưới ánh mặt trời sáng lạn, anh nhìn cô mỉm cười vui vẻ.
Trong giấc mơ, cô cũng rất hạnh phúc!
Chỉ là khung cảnh đột nhiên thay đổi, không biết vì sao mà Cố Dục Hàn lại ngã xuống sông lạnh như băng, ánh thái dương cũng nhanh chóng bị mây đen bao phủ, gió lạnh nổi lên, dòng nước chảy xiết bắt đầu nhấn chìm Cố Dục Hàn!
Hà Loan Loan đột nhiên bừng tỉnh, còn đang há mồm thở dốc!
Cô gian nan ngồi thẫn thờ một hồi lâu mới có thể trở nên bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, thời điểm Cố Dục Hàn xảy ra chuyện sắp tới rồi!
Hà Loan Loan mặc quần áo xong thì đã thấy Cố Dục Hàn từ bên ngoài đi vào.
Anh mặc quân trang, nhìn vô cùng phóng khoáng, trong tay anh là một hộp cơm.
Trên trán vẫn còn mồ hôi lấm tấm, rõ ràng là sáng nay mới vừa tập huấn xong, còn cố ý mua cơm mang về.
“Anh mua đồ ăn sáng về đây, mấy ngày nay em đừng nấu cơm, trong nhà nhiều người như vậy, chúng ta mua thức ăn ở căn tin là được.
”
Hà Loan Loan ngơ ngẩn nhìn anh, Cố Dục Hàn đi tới sờ trán cô, Hà Loan Loan nhân thể bắt lấy tay anh.
Trong lòng có chút khổ sở, có chút sợ hãi.
Cố Dục Hàn nửa ngồi xổm nhìn cô: “Làm sao vậy? Sao trông em có vẻ không thoải mái? Trán cũng không nóng mà.
”
Hà Loan Loan thần hồn chưa định nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Mấy ngày nay công việc của anh thế nào? Phải rời nhà làm nhiệm vụ sao?”
Cố Dục Hàn suy nghĩ rồi nói: “Gần đây không có chuyện gì cần phải ra ngoài công tác, chỉ là mấy ngày nữa cần lên thành phố một chuyến, mười ngày sau có một cuộc diễn tập thực chiến, nếu em cần anh dành ra chút thời gian thì nói trước với anh, để anh sắp xếp.
”
Hà Loan Loan mỉm cười nhìn anh: “Em không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy người nhà anh mới tới đây, nếu anh rảnh thì nên về thăm thường xuyên.
Hơn nữa thời tiết bây giờ rất lạnh, anh ra ngoài nhớ chú ý an toàn.
”
Cố Dục Hàn vuốt ve gương mặt cô, nhìn cánh môi hồng nhuận, nhớ tới hôm qua đã hôn lâu như vậy rồi nhưng hình như vẫn chưa đã ghiền.
Nhưng hiện tại Hà Loan Loan đang tới tháng, anh cũng không thể làm gì được, chỉ đành chịu đựng.
Cố Dục Hàn đưa cơm sáng xong đã phải rời đi, dường như nhớ ra gì đó nên lại quay đầu dặn dò: “Trần Thúy Hoa kia phát sốt, hai ngày nay để bà ta ở trong phòng đừng cho ra ngoài, tránh lây bệnh cho mọi người.
Chuyện của hai người bọn họ, em nghĩ kỹ rồi nói với mẹ của anh!”
Hà Loan Loan khẽ gật đầu, Cố Dục Hàn rất nhanh đã rời đi.
Hạ Quân dắt theo Chính Chính và Phỉ Phỉ đi tới, vì chuyện răng đen mà Hạ Quân rất chú trọng việc đánh răng của Phỉ Phỉ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...