Thấy thái độ của Hà Loan Loan không đúng, Cố Dục Hàn bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Hà Loan Loan nhìn Tiểu Trương, không nói gì, dù sao đây cũng là việc tư.
Nhưng lúc xuống xe, cô cũng không còn tâm tình tới tiệm chụp ảnh nữa, trực tiếp lôi kéo Cố Dục Hàn nói: “Mẹ em họ Hà, em theo họ mẹ, nhưng cha em họ Lý, từ nhỏ mợ em đã tráo đổi em và chị họ Hà Linh Linh, chuyện này anh cũng biết rồi.
Hiện tại mợ và chị họ đã rời đi, anh cũng biết.
Nhưng có một chuyện em chưa nói với anh, trước khi bọn họ mất tích từng nhận được một lá thư gửi tới từ Kinh thị, lúc ấy em mơ hồ nghe được nhà họ Cố, đính thân từ nhỏ gì đó, Dục Hàn, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Nếu nhà họ Cố kia thật là nhà anh, vậy có thể Hà Linh Linh và Trần Thúy Hoa đã tìm đến Kinh thị rồi!”
Cố Dục Hàn lúc ấy đã được diện kiến sự xấu xa của Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh, cũng biết lòng người có thể vô sỉ tới mức độ nào.
Anh trầm ngâm một phen: “Bâu giờ anh đi gọi điện thoại hỏi một chút.
”
Trong thành phố có một bốt điện thoại công cộng, Cố Dục Hàn gọi về nhà ba cuộc nhưng lại không có ai nghe máy!
Anh cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng điện thoại không kết nối cũng chẳng biết phải làm sao, đành phải viết một lá thư gửi về trước.
Chờ người nhà nhận được thư hẳn là sẽ rõ.
Cố Dục Hàn lại an ủi Hà Loan Loan: “Mẹ anh cũng là người thông tuệ, nếu nhà họ Cố em nói thật sự là nhà anh, bà ấy thấy Hà Linh Linh cũng sẽ phát hiện người này đạo đức ti tiện, chắc chắn không thích.
Chuyện này em yên tâm đi, dù sao anh cũng đã kết hôn với em, nhà họ Cố sẽ không để bọn họ chiếm được tiện nghi.
”
Hà Loan Loan lo lắng sốt ruột, muốn nói gì đó nhưng lại khó mở lời.
Bởi vì Cố Dục Hàn vẫn xem nhẹ sự xấu xí của lòng người!
Hà Linh Linh không thể gả Cố Dục Hàn được nữa nhưng chắc chắn sẽ châm ngòi ly gián, khiến anh trai của Cố Dục Hàn mau chóng ly hôn, sau đó sẽ gả cho con trai lớn nhà họ Cố!
Nhưng đó không phải là điều Hà Loan Loan lo lắng, cô nghĩ tới người đàn ông đầu tiên của Hà Linh Linh, lúc gả qua còn chưa kịp động phòng, tân hôn không bao lâu đã qua đời!
Nếu nhà họ Cố kia là nhà Cố Dục Hàn thật thì chẳng phải Cố Dục Hàn rất nhanh sẽ xảy ra chuyện sao?!
Mấy ngày nay, cô rất hài lòng với Cố Dục Hàn, tình cảm trong lòng cũng càng ngày càng sâu sắc, nghĩ đến chuyện lỡ như Cố Dục Hàn xảy ra chuyện là cô vô cùng khó chịu.
Sự khó chịu này khiến cho cô lúc đến tiệm chụp ảnh vẫn không thể nào cười nổi.
Thợ chụp ảnh đã sắp điên rồi, cuối cùng vẫn là Cố Dục Hàn dán sát tai Hà Loan Loan thấp giọng nói: “Ngoan một chút, cả đời chúng ta chỉ có một lần kết hôn này thôi, ảnh cưới sau này còn phải treo trong nhà.
”
Anh lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không ngoan thì tối nay về sẽ hôn em một tiếng đồng hồ.
”
Mặt Hà Loan Loan lập tức đỏ lên, đôi mắt cong cong, nụ cười sáng như ánh trăng!
Hai người chụp tổng cộng ba bộ quần áo, trong đó có một bộ mặc áo cưới phương tây, tuy đối Hà Loan Loan mà nói vẫn còn khá đơn sơ nhưng cái này so với nhiều thế hệ trước đã xinh đẹp hơn rất nhiều.
Huống chi bản thân Hà Loan Loan đã rất xinh đẹp, mỗi một bộ quần áo cô mặt đều khiến cho nó đẹp hơn bình thường gấp mấy lần!
Chụp hình xong, hai người cũng cạn kiệt sức lực, bèn dắt nhau tới tiệm cơm ăn một bữa.
Món ăn của tiệm cơm quốc doanh cũng không tồi, bò kho của tiệm này khá ngon, ăn cùng một bát mì sợi, một lồng bánh bao thịt dê, ăn uống vô cùng thoải mái.
Tuy trong lòng Hà Loan Loan lo lắng chuyện này nhưng cũng biết phải mau chóng ăn cơm, ăn no mới có thể nghĩ kỹ nên cũng cúi đầu dùng bữa.
.
Hai người đều ăn đến mức mồ hôi đầm đìa, đang lúc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có một đám người phong trần mệt mỏi bước vào cửa tiệm cơm.
Đám người mang theo rất nhiều bao lớn bao nhỏ, ai nấy cũng đều mệt rã rời!
Hai đứa nhỏ trong đó vừa nhìn thấy Cố Dục Hàn đã sáng mắt gọi: “Chú nhỏ!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...