Cũng may, đi thêm một lúc nữa thì Hà Loan Loan đã dần dần thích ứng với việc nắm tay người khác khi đi đường.
Trường tiểu học trong thôn giờ này không còn ai, một cô giáo khác đã về nhà ở mấy hôm nay, Hà Loan Loan buông tay Cố Dục Hàn: “Anh về đi, em tới rồi.”
Cố Dục Hàn nhìn trường tiểu học trong thôn, là một trường học cũ nát, tổng cộng có một tòa lớn, ngoài năm phòng học thì còn có một văn phòng.
Trong văn phòng chỉ có một cái giường đơn giản, thỉnh thoảng sẽ có giáo viên ngủ lại đây.
Cố Dục Hàn thoáng nhìn Hà Loan Loan, chỉ cảm thấy da cô vừa non vừa mịn.
Ở một nơi thế này thật sự không an toàn.
Anh không yên tâm: “Hay là anh tới đây luôn, cũng không thể để em một mình ở nơi không an toàn như vậy, thế này đi, hôm nay anh ở bên ngoài canh cửa.”
Hà Loan Loan sửng sốt, nhanh chóng giải thích: “Không sao, trường học rất an toàn, em khóa cổng chính lại là được, ban đêm nhiều sương như vậy, anh ở ngoài đó làm sao mà ngủ được?”
Cố Dục Hàn không thấy có vấn đề gì, chỉ cười nói: “Lúc bọn anh ra ngoài diễn tập cũng thường xuyên tìm đại một chỗ nào đó trong rừng núi để nghỉ ngơi qua đêm, ăn mặc cũng dày nên không sợ sương, anh ở bên ngoài ngay cửa sổ chỗ đầu giường của em, em có cần gì thì có thể gọi anh.”
Tâm tình Hà Loan Loan có chút phức tạp, cô thật không giải thích được.
Nhưng Cố Dục Hàn kiên trì như thế, cô cũng không nói gì nữa, chỉ đành đi vào trường, rửa mặt đơn giản rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Dục Hàn quả nhiên đang ngồi dưới chân ngay khung cửa sổ đó.
Hà Loan Loan nhanh nhẹn nói: “Phòng học bây giờ đều trống, ghép mấy cái bàn lại cũng có thể miễn cưỡng làm giường ngủ qua đêm, bên ngoài thật sự không thích hợp để ngủ.”
Nào biết đâu rằng, Cố Dục Hàn lập tức đồng ý.
Hà Loan Loan tìm cho anh một cái đèn dầu rồi đưa anh tới phòng học của lớp năm.
Cố Dục Hàn tùy tiện ghép mấy cái bàn lăn lộn một đêm, dù sao cũng tốt hơn ở bên ngoài.
Không biết vì sao mà Hà Loan Loan lại thấy trong lòng có gì đó rất kỳ lạ, cô cảm giác Cố Dục Hàn cố ý không về nhà họ Hà ngủ.
Hà Loan Loan hít sâu một hơi, quyết định thẳng thắn nói chuyện với Cố Dục Hàn: “Cố Dục Hàn, về việc kết hôn của chúng ta, em muốn cẩn thận nghiêm túc nói chuyện với anh.
Hẳn là cậu em cũng đã nói với anh một số chuyện, thật ra em không phải con gái nhà họ Hà mà là cháu ngoại gái, không biết cha em đang làm gì vì ông đã mất tích hai mươi năm, mẹ cũng đã qua đời.
Em...!tốt nghiệp cấp hai, không đặc biệt am hiểu thứ gì, tính cách bình hòa, không thích chiếm tiện nghi của ngời khác nhưng cũng không muốn để người khác hại mình, anh đối tốt với em, em cũng sẽ đối xử thật tốt với anh.
Nhưng nếu có một ngày anh đối với em không tốt, em có thể rời đi ngay lập tức.
Hơn nữa em cũng biết sau khi kết hôn giữa mẹ chồng nàng dâu sẽ phát sinh nhiều mâu thuẫn, em không phải người thích a dua nịnh nọt, em sẽ kính già yêu trẻ nhưng tuyệt đối không vứt bỏ tôn nghiêm của mình, ép dạ cầu toàn...”
Nói một lúc, cô cũng không biết nên nói gì nữa, lần đầu tiên kết hôn, dù sao cũng không có kinh nghiệm.
Thấy bộ dáng khẩn trương của cô, Cố Dục Hàn nở nụ cười.
“Thật ra mấy vấn đề em nói anh có thể tổng kết thành một vấn đề.
Nếu chồng của một cô gái đủ yêu cô ấy, che chở cô ấy, hoàn toàn không cần cô ấy suy nghĩ bản thân có ưu điểm khuyết điểm gì, nếu anh đã thích em thì dù em có ưu điểm khuyết điểm gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ chỉ thấy đó làm điểm sáng của em.
Chúng ta kết hôn không phải nhờ mai mối, không cần điều kiện gì, chỉ cần nghĩ kỹ rốt cuộc bản thân có thích đối phương hay không?”
Giọng nói của anh vô cùng êm tai hút hồn người khác: “Cô giáo Hà à, anh thích em, từ lần đầu tiên gặp mặt đã rất thích, sau lần ở ngoài hoang dã đó...!thì càng thích hơn.
Anh cưới em làm vợ cũng chẳng cần em am hiểu thứ gì, không cần em có gia thế bối cảnh đặc biệt, cũng sẽ không chiếm bất cứ tiện nghi gì của em.
Anh chỉ hy vọng em vui vẻ sung sướng thoải mái khi làm vợ của Cố Dục Hàn.
Anh đối với em chỉ có một điều kiện, chính là em cũng thích anh.
Em có thích anh không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...