Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua , cô ngày nào cũng đến thăm mộ hắn.
Khoảng thời gian này , cô mới biết rằng bản thân còn yêu hắn rất nhiều , chỉ là cô đang chạy trốn nó mà thôi.
Nhưng vậy thì đã sao ? Hắn cũng không còn , vậy cô quan tâm đến điều đó còn ý nghĩa gì ? Cô bước đi trên phố , đôi mắt nhìn những người xung quanh vẫn bình thản
" Tuyết nhi "
Cô quay lại liền thấy Thiên Bảo , cô mỉm cười.
Thiên Bảo bước đến gần cô , xoa mái tóc cô
" Thiên Bảo "
" Em đi đâu vậy ? "
" Em chỉ đang đi dạo "
" Dạo này không gặp em , hay chúng ta đi ăn nhé ? "
" Vâng "
Cô cùng Thiên Bảo ăn uống , đi dạo phố.
Tâm tình cũng tốt hơn , sau cùng là ngồi lại công viên , cô vừa ăn kem vừa nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa xung quanh.
" Em có tâm sự sao ? "
" Em ...!chỉ là một chút chuyện "
" Không ! Anh thấy đáy mắt em có một sự buồn bã rất sâu.
Cứ tâm sự với anh "
Thiên Bảo mỉm cười nhìn cô , cô ngẩn người sau đó lắc đầu
" Em đang nghĩ , bản thân đã sai khi chối từ tình cảm của Phong "
Thiên Bảo nhìn lên bầu trời
" Cảm giác trong lòng em thế nào ? "
" ...!Trống trãi "
" Em còn yêu Lâm thiếu , đúng không ? "
" ...!"
" Dù không biết hai người đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ...!anh hiểu em đã chạy trốn tình cảm của mình "
Cô cúi đầu , bàn tay siết chặt lại
" Em không muốn chịu tổn thương nữa , cũng không muốn gây ra cho người khác sự tổn thương.
Từ bỏ tình cảm của mình , là một giải thoát "
" Nó thực sự giải thoát ? Hay chỉ làm vướn bận thêm ? "
Cô kinh ngạc , nhìn qua Thiên Bảo.
Cô chạm vào đôi mắt của Thiên Bảo , lòng cô có một sự dao động ...!
" Ý anh là gì ? "
" Ha ! Tuyết nhi ! Khi cả hai muốn được giải thoát thật sự , thì là cả hai phải chấp nhận buông tay.
Nếu như còn một người muốn níu kéo , thì cái gọi là giải thoát sẽ càng trở thành nút thắt trong lòng mỗi người.
Không chỉ riêng họ , mà ngay cả những người xung quanh "
Cô sững sờ , nhớ lại hình ảnh của hắn níu kéo tay cô.
Và nước mắt của Y Nhu , sự khó xử của ba.
Và ...!Thiên Bảo ...!Chính cô cũng đã khóc , khóc rất nhiều ...!Đây thật sự là giải thoát ?
" Em ...!phải làm gì ? "
" Chính bản thân em đang đau , những người khác cũng đau.
Em nên tìm ra lý do vì sao mà em lại muốn từ bỏ tình cảm của mình "
" Vì ...!ở bên cạnh Phong.
Tất cả chỉ là tổn thương , khi em chạy theo anh ấy thì lại bị vứt bỏ.
Nhưng khi em xoay đi , Phong lại kéo lại "
Thiên Bảo mỉm cười , một nụ cười ấm áp
" Những người không biết trân trọng , không xứng đáng có được nó.
Nhưng một khi tình cảm quá sâu , thì cho dù muốn vứt ra , cũng vứt không được.
Vậy khi em trở mặt , những tổn thương lòng em gây ra cho Lâm thiếu.
Em đã thấy hắn trả đủ chưa ? "
Cô kinh ngạc , khi hắn ép buộc cô.
Cô đã đánh hắn và bỏ đi , cô không hề nhìn vào ánh mắt hắn.
Không hề nghĩ đến cảm nhận của hắn , giống như ...!kiếp trước hắn đã làm với cô ...!
" Em không biết ...!"
" Không biết ? Tức là chưa đủ.
Tuyết nhi ! Nếu em đã muốn buông bỏ , vậy sau lại không buông bỏ hận thù và chấp niệm nơi đáy lòng ? Lại từ bỏ tình cảm của mình ? Em buông bỏ tình cảm , chỉ khiến bản thân em càng đau ...!Nhưng nếu em buông bỏ chấp niệm , oán giận.
Thì thứ em nhận là hạnh phúc.
Tha thứ ...!sẽ khiến em hạnh phúc "
Cô như bừng tỉnh , nhìn qua Thiên Bảo đang nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương ấm áp.
Cô cảm thấy có lỗi ...!
" Sao anh lại làm vậy ? "
Thiên Bảo nhìn lên trời , nụ cười vẫn hiện hữu
" Anh muốn nhìn người mình yêu hạnh phúc.
Nếu anh thừa cơ hội chiếm lấy tình cảm của em , thì chính anh cũng sẽ là kẻ bị giam cầm.
Cũng như gây ra nỗi đau cho em.
Anh không làm được ...!Con người ta nên tiến tới hạnh phúc , chứ không phải nỗi đau "
Cô mỉm cười đứng lên , nhưng đáy mắt lại mang theo nỗi ưu sầu
" Cảm ơn anh ...!nhưng đã quá muộn rồi "
" Chưa muộn đâu "
Cô sững sờ nghe giọng nói từ phía sau , cô từ từ nhìn lại.
Thì hắn đang đứng trước mặt cô , nụ cười và ánh mắt hắn mang theo sự dịu dàng.
Cô như không tin vào mắt mình , hắn bước lại.
Bó hoa hồng trên tay , Thiên Bảo đứng lên
" Nhiệm vụ của tôi xong rồi.
Đi trước "
" Cảm ơn "
Hắn nhìn qua nói , Thiên Bảo lắc đầu bỏ đi.
Khi đi một đoạn khá xa , nụ cười trở nên thê lương ...!
" Dù nói như vậy , nhưng anh lại không thể từ bỏ tình cảm của mình.
Anh sẽ mãi mãi sống cùng nó , và ở phía sau nhìn em.
Hạnh phúc nhé ...!"
_________________
Cô nhìn Hoàng Phong , nước mắt chảy xuống.
Hắn tiến tới lau nước mắt cho cô
" Ngoan ! Sao em lại khóc ? "
" Anh ...!"
" Anh còn sống ! Tuyết nhi , anh sai rồi.
Em tha lỗi cho anh có được không ? Khi em chết , anh đã sống trong đau khổ như thế nào.
En biết không ? Lúc đó anh mới nhận ra , anh không thể thiếu em "
Giọng nói dịu dàng , đôi mắt hắn tràn đầy thâm tình.
Quỳ xuống lấy ra chiếc nhẫn.
Cô ngơ ngác
" Anh làm gì vậy ? "
Từ trên trời một chiếc máy bay xuất hiện , những cánh hoa hồng rơi xuống đỏ thắm.
Cùng một dòng chữ dài : LÀM VỢ ANH ĐƯỢC KHÔNG ?
Lưu Nhân lái máy bay , đôi mắt thẩn thờ
' Sao mình phải làm việc này ? '
Hắn mỉm cười , lấy ra chiếc nhẫn
" Làm vợ anh nhé ? "
Lòng cô dao động , đám người xung quanh chụp hình hùa theo
- Đồng ý đi
- Thật có phúc
- Đồng ý đi mà
- Đẹp đôi quá
- Chấp nhận đi
.............!
Cô mỉm cười nhẹ , lau nước mắt.
Sự tức giận hiện lên
" Anh gạt em ? Đồ đáng ghét , cứ ở đây luôn đi "
Cô quay người bỏ đi , hắn hoảng hốt đuổi theo.
" Tuyết nhi ! Anh sai rồi , Tuyết nhi "
Cô trở về nhà , cho người khóa cổng.
Bỏ lên lầu đóng cửa phòng , ông bà đi ra nhìn thấy
" Con gái ! Đồng ý chưa ? "
Cô mở cửa nhìn ông bà , tức giận
" Cha mẹ cũng biết ? "
Bà cười nhẹ nói
" Tại nó năn nỉ ta quá nên ta phải chấp nhận "
" Còn ba thì chiều theo mẹ con thôi "
" Ba mẹ ...!hai người ...!"
Rầm !
Cô tức giận không nói nên lời , đóng cửa lại nhốt mình trong phòng.
Hắn nhìn lên căn biệt thự gọi
" Tuyết nhi ! Tha thứ cho anh đi.
Anh không phải cố ý gạt em "
Cô không quan tâm , đắp chăn lại ngủ.
Hắn dám đùa giỡn với cô , khiến cô đau lòng vì hắn.
Đừng hòng cô tha thứ ...!
Thời gian trôi qua , hắn vẫn ở bên dưới đợi cô.
Thậm chí là quỳ dưới đất không chịu đứng lên , ông bà đi ra hết cách.
Bà nhẹ nhàng lên tiếng
" Phong ! Con làm vậy không tốt đâu.
Các nhà báo sẽ đến đó "
" Con không sao "
" Bà kệ nó đi , thằng nhóc này cứng đầu lắm "
•
•
•
•
•
•
•
•
•
•
•
_______________
Sáng hôm sau :
Cô tỉnh dậy , bước xuống nhà liền không thấy ai.
Nghe thấy tiếng ồn bên ngoài liền đi ra , đôi mắt cô ánh lên kinh ngạc.
Đám nhà báo vây quanh trước cổng nhà cô.
Chụp hình lại , còn hắn thì vẫn quỳ trên đất không động đậy.
Khi thấy cô liền mỉm cười , nhưng vẫn không đứng lên.
Ông bà cùng người hầu đứng bên trong lo lắng.
Đám nhà báo thấy cô ra liền hỏi
- Phượng tiểu thư ! Lâm thiếu đã quỳ từ hôm qua cho đến giờ.
Cô có cảm động không ?
- Phượng tiểu thư ! Lâm tổng đã hạ mình như vậy.
Cô đồng ý làm vợ ngài ấy chứ ?
- Phượng tiểu thư ! Cô có yêu Lâm tổng không ?
- Tôi nghe nói cô và em gái đều yêu Lâm tổng
- Khi trước cô từng theo đuổi Lâm tổng.
Nhưng sao lại đột nhiên vứt bỏ tình cảm ?
- Phượng tiểu thư ! Xin cô nói vài lời
.............!
Cô sững sờ , tức giận nhìn qua hắn
" Anh điên sao ? Sao lại làm vậy , muốn thiên hạ biết à ? "
" Phải ! Anh muốn cả thế giới biết.
Lâm Hoàng Phong đang theo đuổi Phượng Tinh Tuyết "
Hắn lạnh lùng nói , bà bước đến gần cô
" Con chấp nhận đi "
" Không ! Thích quỳ thì quỳ đi.
Đóng cửa ! "
Cô hừng hực lửa giận đi vào trong , hắn vẫn không thay đổi cảm xúc.
Lạnh lùng quỳ ...!
Lưu Nhân đứng ở một góc lau mồ hôi
" Thiếu gia ! Nếu người không thành công thì bao công sức của chúng ta đổ sông đổ biển đó.
Ta cũng không thể nghĩ dưỡng Q_Q.
Nên phải cố lên "
_________________
Cô quay vào trong , đi vào phòng đóng cửa.
Điện thoại cô vang lên , là Nguyệt Nguyệt ...!
" Alo "
" Tinh Tuyết ! Sao cậu về nước mà không nói cho tớ ? "
" Xin lỗi ! Tớ mới về cách đây 1 tháng "
" Ừm ! Mà nè , tin tức lên top đầu luôn kìa.
Cậu đỉnh quá ≧﹏≦ "
Nguyệt Nguyệt gian xảo nói , cô nheo mày
" Tớ thấy không vui "
" Kìa ! Sao vậy , tớ nghe nói Lâm tổng tàn bạo lạnh lùng , không gần nữ sắc.
Lại rất nham hiểm , cao cao tại thượng.
Hôm nay lại quỳ trước nhà cậu xin tha thứ.
Cậu còn đòi gì nữa "
" Anh ta mặt dày thôi "
" Xì xì ! Yêu cậu như vậy.
Nói thật chứ cái tên Chi Lăng kia khi thấy liền điện qua cho tớ nói muốn làm y chang vậy.
Tớ cũng không biết xử lý sao.
Nói cái gì mà tôn nghiêm có thể bỏ , chỉ có vợ thì không thể.
"
" Vậy cậu sắp gập rắc rối rồi "
Cô cười gian nói , Nguyệt Nguyệt bên kia thở dài
" Tớ cũng không biết làm sao "
_________________
" Ưm ...!a~ ...!nhẹ ...!nhẹ một chút "
Tiếng rên rỉ vang lên trong căn phòng , gương mặt người nằm dưới ửng hồng.
Người bên trên không quan tâm lời nói , nâng mông càng cao đi sâu vào.
" A~ ...!Tử ...!Tử Doanh ...!đêm qua ...!á~ ...!không đủ sao ...!? "
" Không ! "
Tích ! Bộp !
Gia Huy vô tình đụng vào điều khiển ti vi , màn hình bật lên
Nhìn thấy hắn đang quỳ trước cửa nhà cô cùng một đám phóng viên liền kinh ngạc.
Mặc cho thứ đó lộng hành trong hậu môn , bàn tay nắm chặt ga giường nhìn lên ti vi
" Ưm ...!cái tên này ...!làm lớn như vậy ? "
Tử Doanh nhìn lên ti vi nheo mày , nhìn vào mặt Gia Huy.
Tức giận tắt ti vi , Gia Huy nheo mày
" Anh làm gì vậy ? "
" Đang làm tình với tôi lại nhìn người nam nhân khác ? "
" Đó là bạn tôi "
Gia Huy cáo gắt , Tử Doanh siết chặt tay Gia Huy lại.
Đưa thứ đó vào tiếp tục luân động
" Không cần biết ! Ngày mai đừng hòng xuống giường "
" Hả ...!a~ ...!đ...đừng ...!ưm~ ...!tên ...!đ...đáng ghét ...!haa~ "
_________________
Trở lại nơi khác :
Y Nhu ngồi trên sô pha , nhìn thấy tin tức liền kinh ngạc.
Sao đó mỉm cười nhẹ , Evit bước ra thấy , ngồi xuống cạnh Y Nhu
" Em khóc đi "
Y Nhu lắc đầu , nụ vười dịu dàng
" Em không khóc nữa , em thấy rất vui.
Mong chị sẽ hạnh phúc "
Evit hơi ngẩn ra , sao đó xoa mái tóc của Y Nhu
" Em thật là một cô gái tốt "
Y Nhu và Evit đối mắt nhau , cả hai đỏ mặt xoay đi.
Không khí trở nên ngượng ngùng
_________________
Trở lại với cô , cô vẫn ở trong phòng suốt.
Không ra ngoài , đám nhà báo cứ đến rồi lại đi , cứ đi rồi lại đến.
Còn hắn vẫn kiên trì quỳ ở đó , cô mặc cho cha mẹ khuyên thế nào cũng không màng tới.
Phút chốc màn đêm buông xuống , mọi thứ trở lại yên tỉnh.
Cô ngồi dậy vén màn nhìn xuống , ánh trăng và đèn đường chiếu vào thân ảnh cao lớn đang qùy dưới đó.
Gương mặt lạnh lùng , cơn gió thổi qua lạnh lẽo.
Cô nheo mày lại , đáy lòng một cỗ ấm áp tràn về.
" Rốt cuộc em vẫn luôn bị anh đánh bại "
Cô mặc đồ bước xuống , hắn thấy cô liền mỉm cười.
Cô bước đến lạnh nhạt
" Anh về đi "
" Không ! "
" Anh muốn quỳ ở đây bao lâu ? "
" Đến khi em tha lỗi cho anh "
" Nếu em không tha ? "
" Quỳ cho đến khi anh chết "
" Anh đang bị bệnh đó "
" Anh không quan tâm "
Ánh mắt hắn kiên định , lòng cô rung động.
Quay mặt đi
" Đứng lên đi "
Hắn mỉm cười đứng dậy , ôm cô vào lòng
" Cảm ơn em "
Cô đẩy nhẹ hắn ra , nhìn xuống chân hắn
" Có đau không ? "
" Không ! Một chút cũng không đau "
Hắn vui vẻ lắc đầu , cô cười nhẹ.
Hấn kéo cô đi lại chiếc xe hơi đậu gần đó , đưa cô lên.
" Anh làm gì vậy ? Tối rồi còn muốn chở em đi đâu ? "
" Đến một nơi "
Chiếc xe phóng đi , từ xa Lưu Nhân dùng óng nhòm nhìn thấy.
Lấy bộ đàm ra
" Nhanh chuẩn bị ! Còn về ngủ , mai lãnh lương "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...