Dương Hàn Phong gấp gáp cởi trói cho cô, không ngờ cả căn nhà hoang đột nhiên bốc cháy.
Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra, khói bốc nghi ngút.
Dương Hàn Phong bế Lâm Huyền Du, để cô dựa vào ngực mình.
Dù bảo vệ cô trong thân thể nhưng lại chẳng có cách thoát ra.
Ngọn lửa bùng lên ở cửa ra vào.
Khí nóng bốc lên.
Vầng trán Dương Hàn Phong chảy đầy mồ hôi, anh cũng không nghĩ ra được cách thoát.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, vậy mà cửa lớn bị thêu rụi mở ra một lối đi mà xung quanh bao bọc bởi lửa.
Dương Hàn Phong ôm chặt lấy Lâm Huyền Du, nhưng khó khăn là cả hai người cùng lão ra lại rất khó.
Lối ra vừa nhỏ vừa hẹp lại bị mấy thành gỗ bốc cháy thêu rụi chắn đường.
Đúng lúc này, cả người Lâm Huyền Du cảm nhận được sự nóng bỏng, cô cố gắng mở mắt liền nhìn thấy cằm banh rộng của Dương Hàn Phong.
Lâm Huyền Du thoáng qua liền nhìn thấy lửa nóng rực đang cháy, cô nắm lấy vạt áo trước ngực anh: "Hàn Phong, anh mau ra ngoài đi.
Bỏ em xuống đi."
Dương Hàn Phong cúi đầu, hai mắt anh đen láy, thâm thúy mà liếc cô: "Em nghĩ sao?"
Cô vùng vẫy muốn nhảy xuống, ngày lúc nguy hiểm những vết thương lại chẳng thấy đau nhức.
Cô chỉ muốn anh nhanh chóng thoát ra khỏi đâu.
Không muốn cô làm vật cản đường, không muốn anh vì cô mà chết đi.
Cô dù sao cùng là người trọng sinh, cùng lắm thì chết lần nữa cũng được nhưng Lâm Huyền Du lại chẳng cách nào mà nghĩ đến việc để Dương Hàn Phong gặp nguy hiểm.
Trong ngực cô sẽ nhói đau, như có vạn kim tiêm đâm vào, rất đau.
"Mau bỏ em xuống!"
Dương Hàn Phong ôm cô càng chặt, quyết đoán không thả người, anh cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như trán an tâm trạng bên vực thẳm của Lâm Huyền Du.
Tâm anh khẽ động, vừa nãy sau khi cúp máy liền ghi âm bảo trợ lý Tưởng mang theo cứu hộ đến.
Nhưng mà anh lái xe nhanh như vậy, đến từ sớm.
Vậy mà qua lâu rồi, trợ lý Tưởng cũng chưa xuất hiện.
Bốn giờ sáng...
Lâm Huyền Du tỉnh lại trên giường bệnh, xung quanh chỉ toàn một màu trắng.
Cả thân thể cô đau như búa bổ, lại còn bị Dương Hàn Phong ôm chặt trong lòng.
Cô nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt Dương Hàn Phong vô cùng khó chịu, hai mày nhíu chặt nhưng vẫn ôm chặt lấy cô.
Cứ như sợ Lâm Huyền Du sẽ lại chạy mất.
Tay Lâm Huyền Du chạm đến mặt anh, khuôn mặt người đàn ông tái nhợt, hơi thở nóng bỏng phả vào bạn tay cô.
Hai mắt anh nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, theo cái vuốt ve của cô mà thả lỏng ra, sắc mặt hài hoà.
Cô khẽ cựa nhẹ, nhưng chân tay đều bị Dương Hàn Phong quấn chặt.
Lâm Huyền Du từ bỏ, hai mắt cô ngẩn ngơ nhìn trần.
Vào thời khắc nguy hiểm nhất, là Dương Hàn Phong đẩy cô ra ngoài, còn dùng bản thân để chặn thành gỗ đang bốc cháy ngã xuống.
Còn mấy là người bên ngoài đến rất nhiều, còn có viện trợ cùng lính cứu hoả.
Nhưng mà bọn họ nói Dương Hàn Phong bị thương rất nặng, cô như chết lặng mà ngất đi.
Vết thương đau đớn cũng không làm Lâm Huyền Du tuyệt vọng khi nghe tin anh được cứu ra nhưng thương tích vô cùng nghiêm trọng.
Lúc đó, Lâm Huyền Du đã nhận ra, anh đối với cô...
...!Vô cùng quan trọng!
"Em tỉnh rồi?"
Lâm Huyền Du ngẩng đầu liền chạm vào ánh mắt ôn nhuận của Dương Hàn Phong.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, sau đó như nghĩ gì mà vươn hai tay vòng qua cổ anh.
Giọng cô nhẹ như bông, vừa mềm mại lại ngọt ngào: "Dương Hàn Phong."
Anh còn tưởng cô bị đau chỗ nào, liền nhanh chóng bế lấy cô ngồi dậy, lo lắng hỏi: "Em đau chỗ nào?"
"Không có.
Rất cảm ơn anh, Hàn Phong!" Cô dụi đầu vào hõm vai anh, nhỏ giọng thủ thỉ.
Mà anh tức nhiên là nghe thấy, Dương Hàn Phong cuối đầu, nhẹ nhàng đặt trên tóc cô một nụ hôn.
Cằm anh cọ xát trên đỉnh đầu cô, ngay lúc này Dương Hàn Phong vô cùng bình yên.
Mấy ngày sau đó, Lâm Huyền Du ở lại bệnh viện dưỡng thương.
Mà Dương Hàn Phong bị thương nặng hơn lại sau một ngày ở cùng cô liền chạy đi đâu chẳng thấy bóng dáng.
Tại một căn phòng nào đó, màu chủ đạo là trắng nhưng khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông lại khiến nó trở nên đáng sợ.
Đứng bên Dương Hàn Phong là luật sư Phạm.
Mà Lâm Tư Tuyết lại ngồi đối diện cả ngồi có rúm nép sát mình vào ông Lâm.
Sắc mặt Lâm Uẩn vô cùng khó coi, thần khí kính trọng nhìn người đối diện.
Dương Hàn Phong chẳng nói lời nào, ngồi im lặng.
Mà luật sư Phạm bên cạnh lại đang cầm một tập giấy đầy chữ.
Giọng của Phạm Hữu Ý không nhanh không nhẹ, từng chữ đánh vào tai Lâm Tư Tuyết: "Lâm tiểu thư, cô cho người bắt cóc và châm hoả nhằm hại chết phu nhân của chúng tôi.
Hơn nữa, Lâm tiểu thư đây còn làm giả giấy tờ nhằm chiếm đoạt từ sản bất hợp pháp từ tay của phu nhân chúng tôi."
Một trang giấy tiếp tục được lật lên: "Dương tiên sinh của chúng tôi muốn mua lại Lâm thị, giám đốc Lâm cảm thấy thế nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...