Trọng Sinh Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan


"Em cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng điểm khó là chúng tay xây dựng công viên giải trí, nếu như hướng đối tượng là thiếu nhi thì lợi nhuận sẽ không cao và cũng không quá nhiều khách hàng.

Chúng ta nên kết hợp giữa cái hiện đại, cổ kính, trẻ thơ và có tính trưởng thành nữa ạ."
Dương Vũ Vy gật đầu.

Đối với ý kiến như vậy, dĩ nhiên cô ấy vô cùng tán thành.
Dương Vũ Vy hơi cười cười, không tiếc lời mà khen Lâm Huyền Du vài câu: “Em nói rất đúng.”
“Nhưng mà vấn đề em đã chỉ rõ rồi đó.

Bây giờ chúng ta chỉ cần giải quyết vấn đề ý tưởng là được.

Em cảm thấy trong khoảng bao lâu?”
Khuôn mặt Dương Vũ Vy như phát sáng dưới ánh đèn, vô cùng nghiêm nghị, giọng cô ấy lại vô cùng dễ nghe.
Lâm Huyền Du quan sát cô ấy một vòng liền thu hồi ánh mắt.

Khuôn mặt nhỏ thanh tú của cô cũng không có chút gì là hồi hộp hay sợ hãi.

Ngược lại là vô cùng bĩnh tĩnh.
Cô nghiêm túc trả lời: “Em cảm thấy việc chọn ý tưởng không phải việc đơn giản, cần có thời gian suy nghĩ kỹ ạ.


Hơn nữa, nếu chúng ta cứ vội vàng thì mọi chuyện cũng chưa chắc vào đâu.”
Dương Vũ Vy gật đầu.

Cô ấy đứng dậy, hơi mỉm cười với Lâm Huyền Du: “Vậy việc này chị em mình từ từ nghĩ, bao giờ em cảm thấy có đáp án thì nói với chị.

Chị đi trước.”
Rời khỏi phòng, Lâm Huyền Du vặn người rồi viết đơn nghỉ phép cho buổi chiều.

Cô trở về ký túc xá ở đại học Hữu Hậu.
Vừa mở cửa, Lâm Huyền Du liền bị dọa không nhẹ.
Hàn Khuyết Băng quay đầu nhìn cô, mặt đang đắp mặt nạ bùn màu đen.
“Cậu làm tới sợ đó.” Lâm Huyền Du cảm thán.
Hàn Khuyết Băng không hề để ý, cô ấy nhíu mày nhìn cô: “Mấy hôm nay mình ký túc xá không gặp cậu?”
A!
Nhắc mới nhớ.

Chuyện cô kết hôn cùng Dương Hàn Phong, Lâm Huyền Du không nói với Hàn Khuyết Băng.

Nhưng nếu bây giờ nói cũng chưa thích hợp.
Cô lắc đầu, thần sắc mệt mỏi: “Mình tham gia dự án của trường đó.

Mấy ngày nay bận mỏi hơi tay.”
Sau đó, Hàn Khuyết Băng cũng không nói gì thêm.
Sáng hôm sau, Lâm Huyền Du dậy muộn.

Tối hôm qua, cô thức trắng mắt để nghĩ ý tưởng nên đi ngủ rất muộn, bây giờ dậy trễ.
Lâm Huyền Du cầm túi xách, một mạch chạy đến trường.
Thật không may, cô lại va phải người khác.

Người kia ngã dưới đất, rên nhẹ một tiếng.

Cô chỉ có thể đứng lại, mặt mày hơi hối hận: “Anh gì đó ơi, anh không sao chứ?”
Từ Thiên Nam ngẩng đầu, anh ta cười cười: “Không sao.”
Lâm Huyền Du mở to mắt.

Không phải là có duyên vậy chứ?

Cô đã đựng trúng anh ấy hai lần rồi.

Nhớ đến chuyện ở nhà hàng lần trước, cô vẫn còn cay.

Lâm Huyền Du mỉm cười đáp lễ: “Vậy nếu cháu trai không sao thì cô đi trước, tạm biệt.”
Từ Thiên Nam như còn chuyện muốn nói, lại chưa kịp mở lời, Lâm Huyền Du đã chạy đi mất.
Vừa vào, Lâm Huyền Du đã thấy Hàn Khuyết Băng ngồi ở bàn gần cuối.

Cô rón rén lại gần, cũng may bên cạnh còn ghế trống.

Mà với tính cách của Hàn Khuyết Băng có lẽ sẽ không để ai ngồi gần mình đâu.
Hàn Khuyết Băng nghe tiếng động liền quay sang, mặt cáu ghét, nhìn thấu cô đuôi mày liền dãn ra: "Cậu dậy trễ à?"
Lâm Huyền Du đem hai cuốn tập bỏ lên bàn, gật gật đầu: "Ừ.

Ra ngoài còn va phải tên điên nữa."
Lâm Huyền Du thở dài, cây bút trên tay xoa tròn: "Cậu nói xem rõ ràng tớ đã hẹn tận hai cái đồng hồ, không ngờ vẫn dậy trễ!"
Hàn Khuyết Băng hừ nhẹ, khinh thường: "Rõ ràng là cậu ngủ như heo! Cậu là con heo, suốt ngày chỉ biết ngủ! Sao lại đổ tội cho cái đồng hồ?"
Cô không còn lời nào để ói, vừa tức vừa giận.

Thế mà cô đã bị giáo sư Tần điểm tên.
Giáo sư Tần nâng mắt kính, cặp mắt già nua nheo lại: "Em đến trễ lại còn làm ồn giờ của tôi.

Em xem tôi là gì hả?"
Lâm Huyền Du im lặng, cô đi trễ là cô sai, cô ồn ào, cũng là cô sai.

Lâm Huyền Du cúi thấp đầu, bây giờ cô nói gì cũng là sai.
Trên trán giáo sư Tần nổi lên một đống đường đen: "Tôi hỏi mà em không trả lời? Em coi thường tôi đấy à? Em tên gì hả?"

Cô ngẩng đầu.

Đáng lẽ Lâm Huyền Du im lặng nhận lỗi thì phải được tha thứ chứ?
Lâm Huyền Du vừa định giải thích thì lão Lương từ cửa bước vào.
Lão Lương điềm đạm nói với giáo sư Tần: “Lão Tần, cho tôi mượn bạn học Lâm một chút nha.”
Giáo sư Tần nâng kính mắt, vui vẻ mà đồng ý: “Bạn học Lâm Tư Tuyết, lão Lương muốn gặp em kìa.”
Lâm Huyền Du theo ánh mắt của giáo sư Tần.

Quả nhiên là nhìn thấy Lâm Tư Tuyết.

Lâm Tư Tuyết ngồi ở bàn đầu, cả người gầy hơn trước, sắc mặt xanh xao, kém sắc hơn ngày thường.

Vậy mà cô ta còn chọn một bộ váy trắng hở vai dài qua gối làm cho cả thân hình càng thêm phờ phạt.
Nhìn cứ như ngọn cỏ ven đường, ốm yếu vô cùng.
Lâm Tư Tuyết nhẹ gật đầu, mỉm cười: “Vâng ạ.”
Lão Lương lập tức đáp ngay: “Bạn học tôi muốn mượn là Lâm Huyền Du, không phải Lâm Tư Tuyết.

Lão Tần, ông chưa nghe sao? Bạn học Lâm Huyền Du vừa đấu thầu thành công vụ án của Dương thị, hiệu trưởng muốn cùng em ấy bàn bạc chút chuyện.”
Sắc mặt Lâm Tư Tuyết liền thay đổi, cô ta quay lại nhìn chằm chằm Lâm Huyền Du.
Tại sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận