Trọng Sinh Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan


“Cô ta cũng xứng sao?”
Ông cụ Dương vẫn kiên trì nói tiếp: “Vậy thì tiểu thư Hạ gia, Trương gia hay Lãnh gia đều rất tốt nha! Cháu có thích ai trong đó không?”
Dương Hàn Phong lập tức bác bỏ suy nghĩ kia của ông cụ: “Bọn họ ai cũng đều không xứng!”
Ông cụ Dương nhìn Dương Hàn Phong ghét bỏ: “Ta không có đứa cháu gay đâu!”
Người hầu đứng xung quanh nghe xong cúi gằm mặt.

Thật sự dám nói với Dương Hàn Phong như vậy chỉ có thể là ông cụ Dương.
Bọn họ ai cũng biết đại thiếu gia là người ra tay rất quyết đoán, chỉ cần người anh ghét chắc chắn sẽ tuyệt đường cho xem.
Dương Hàn Phong lạnh nhạt đáp lại ông cụ: “Cháu bị gay rồi! Cháu chỉ thích con trai!”
Ông cụ Dương ôm ngực thở hổn hển, tức giận quát Dương Hàn Phong: “Cháu được lắm! Đủ lông đủ cánh rồi giờ muốn chống lại ông chứ gì!”
Ông cụ Dương trước giờ tìm đủ mọi cách để Dương Hàn Phong chịu cưới vợ.

Ông cho người mang phụ nữ vào phòng anh, anh lại chẳng điếm xỉ tới mà thẳng tay đẩy con gái người ta ra ngoài.
Từ minh tinh điện ảnh đến thiên kim tiểu thư, con gái nhà quê, sinh viên đại học, người lớn hơn ít tuổi, ông cụ Dương đều đem đưa cho Dương Hàn Phong.


Kết quả anh chẳng có chút hứng thú nào với con gái.
Bây giờ lại tuyên bố thích con trai?
Đây là ý gì?
Ông cụ Dương chỉ muốn bế cháu ở tuổi già, không lẽ lại khó như vậy sao?
Dương Hàn Phong đứng dậy, lãnh đạm nhìn ông cụ Dương: “Nếu ông muốn bế cháu thì đi tìm Tử Thanh đi!”
Ông cụ Dương cũng chống gậy gỗ đầu rồng đứng dậy: “Tiểu Thanh nhỏ như vậy phải để thằng bé chơi chứ?”
“Vậy cháu cũng còn nhỏ!”
Ông cụ Dương thật sự không nói nổi thằng cháu trời đánh này nữa rồi!
Tay ông cụ đặt trên ngực trái thở dồn dập: “Tóm lại cháu mau mang cháu dâu về cho ông! Nhất định phải là giới tính nữ mới có thể bước vào cửa lớn Dương gia!”
Dương Hàn Phong không đáp lại, quay đầu đi ra khỏi cửa.
Ông cụ Dương thật sự đau đầu, ông chỉ có hai đứa cháu.

Một đứa là Đoàn Tử Thanh nhưng nó lại theo họ mẹ, phải gánh Đoàn gia.

Ông chỉ còn lại Dương Hàn Phong là cháu đích tôn.
Vậy mà Dương Hàn Phong lại gần ba mươi rồi vẫn chưa có vợ, con cũng chưa có.

Sau này cả Dương gia phải làm sao đây.

Chẳn lẽ đến hết đời Dương Hàn Phong thì Dương gia cũng suy sụp sao.
Thật không thể chịu được mà!
Cầu trời phù hộ cho Dương gia có người thừa kế đời tiếp theo!
Quay lại với Lâm Huyền Du, cô vừa mới tan làm, cả người uể oải, mệt mỏi.
Ra khỏi tập đoàn Dương thị, Lâm Huyền Du định sẽ đi bộ ra trạm xe điện để về trường học.

“Lâm tiểu thư.”
Lâm Huyền Du đi được vài bước thì có người kêu cô, Lâm Huyền Du dừng lại quay đầu nhìn.
Trong chiếc xe Mercedes - Maybach Exelero, không khí ngột ngạt đến khó thở, hơi lạnh bao trùm lên tất cả.


Lâm Huyền Du có chút rùng mình.
Không ngờ cũng có ngày cô được ngồi trên chiếc xe đắt thế này, Lâm Huyền Du lén ngước nhìn người đàn ông ở ghế lái.

Toàn thân anh ta là bộ tây trang đen được cắt xẻ tinh tế mặc lên người anh ta phải nói là tuyệt vời, cứ như nó sinh ra để dành cho anh vậy.
Khuôn mặt tinh tế, lãnh đạm, càng nhìn càng thấy sợ.

Vậy mà mấy lần trước Lâm Huyền Du còn lớn gan chọc anh.

Phải!
Chính là cái người đàn ông lần trước cô gặp ở nhà hàng!
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Lâm Huyền Du cười hì hì, giả ngốc: “Cái đó… anh trai, anh tìm tôi là muốn gì?”
Chắc không phải trả thù đâu ha?
Anh ta cũng chẳng nhỏ mọn như vậy!
Hai tay anh ta đặt trên vô lăng, nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Lâm tiểu thư, chúng ta kết hôn đi.”
Chúng ta kết hôn đi?
Lâm Huyền Du nghiêng đầu nhìn anh, nét mặt ngạc nhiên đến biến sắc.

Anh nói giỡn đấy à?

Không vui chút nào đây!
Thanh xuân của cô còn dài như vậy, anh ta lại bảo cô bỏ chúng mà đi kết hôn với anh ta?
Lâm Huyền Du trợn to mắt nhìn Dương Hàn Phong, trong mắt cô có nghi ngờ, có bỡ ngỡ, và hơn hết là sợ hãi: “Anh… anh đùa đấy à?”
Người đàn ông trước mặt này, Lâm Huyền Du chỉ mới gặp có vài lần, đến tên cũng không biết.

Vậy mà bây giờ anh ta lại xuất hiện muốn cưới cô?
Lừa đảo bây giờ đều như vậy sao?
Dương Hàn Phong nhìn cô đang trợn ngược trợn tròn mắt nhìn anh, môi không tự chủ mà cong nhẹ: “Tôi là nói thật.

Lâm tiểu thư, cô gả cho tôi đi.”
Lâm Huyền Du đưa tay tát vào mặt mình một cái rồi ngơ ngác nhìn Dương Hàn Phong: “Ha ha, anh đùa không vui đâu!”
Dương Hàn Phong lạnh nhạt: “Tôi từ này giờ không đùa.”
Lâm Huyền Du nghiêm mặt lại, nhíu chặt mày nhìn Dương Hàn Phong: “Anh này, thật xin lỗi! Đến tên anh tôi cũng chưa biết thì làm sao bảo kết hôn là kết hôn? Còn đặc biệt là với một người như anh? Xin lỗi, anh đi tìm người khác đi!”
Dương Hàn Phong không tức giận mà còn rất bình thản đáp lại: “Vậy là biết tên tôi, em sẽ gả cho tôi? Tôi tên Dương Hàn Phong.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận