Sáng sớm.
Trong phòng bảo an.
Một trung niên nhân đang ngồi trên ghế, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, tay chân vẫn còn đang run lên.
Quay xung quanh trung niên nhân là hai vị bảo an khác.
Đột nhiên, một vị bảo an lên tiếng trấn an trung niên nhân đang trong trạng thái sợ hãi kia.
"Lão Lý, thời đại nào rồi mà còn ma quỷ gì ở đây, chắc ông tối qua uống say quá nên nhìn lung tung ra ma quỷ chứ gì.
"
Người còn lại cũng phụ họa đi theo:
"Đúng vậy, thời đại nào rồi, ma quỷ gì chứ, khuyên ông tốt nhất sớm bỏ rượu đi.
"
Nghe được lời nói của hai bảo an kia, trung niên nhân cũng phản bác lại:
"Cái gì mà thời đại không có ma quỷ, ta tối qua cũng không có uống giọt nào cả, ta tận mắt nhìn thấy, một hai người, một trong hai người kia tiêu thất, mà quan trọng hơn chính là người tiêu thất kia lại giết người còn lại, ta lúc đó sợ quá chạy mất, lúc quay lại thì chẳng có gì cả, đến cả máu cũng không có.
"
"Ha ha ha".
Hai bảo an kia cười phá lên, ý vị châm chọc vào trung niên nhân tên lão Lý này.
"Lão Lý, nói như không nói, thà không nói ra chứ nói ra người ta còn tưởng ông bị điên đấy.
"
"Đúng, ông cũng có tuổi rồi, nghỉ hưu sớm đi, ha ha ha.
"
Trong phòng bảo an, cả ba vẫn cãi nhau, chỉ đối với quan điểm của mình là đúng nhất.
!
Trong phòng.
Diệp Thanh thương thế đã ổn định trở lại.
Nhìn tổng thể hắn như không có tổn thương nào cả nhưng trong lòng hắn hiểu rõ bản thân mình ra sao.
Dù cho ngoại thương đã chữa khỏi nhưng nội thương vẫn còn đó.
Vì cuộc chiến tối qua mà hiện tại Diệp Thanh chỉ có thể phát huy ra bốn thành thực lực.
Bỗng nhiên hắn lẫy trong góc ra những món đồ.
Những món đồ này chính là những pháp bảo sơ sài mà đám người hắc bào nhân tối qua đã sử dụng.
Một thanh chùy thủ, một thanh nhuyễn kiếm, một vài tờ phù chú đã mất đi tác dụng, tiểu dược lư vẫn còn nguyên vẹn.
Nhìn chùy thủ và nhuyễn kiếm, Diệp Thanh vứt hai món vũ khí sang một bên, vì phẩm chất quá thấp nên hắn cũng không để ý làm gì.
Với phù chú, hắn cũng chỉ thu lại vì hứng thú với nó chứ hắn cũng ưa phù chú này chút nào.
Chỉ còn lại tiểu dược lư, với Diệp Thanh thì dược lư này ít nhất cũng tạm lọt vào pháp nhãn của hắn, dùng để đùa nghịch chí ít còn có tác dụng.
Chỉ còn lại một thứ mà Diệp Thanh không thu chính là một sợi roi, cái sợi roi ấy là hàng phế phẩm, hắn trực tiếp hủy đi tại chỗ mà không suy nghĩ.
Cầm dược lư trong tay, nhìn qua nhìn lại, Diệp Thanh trực tiếp để nó như đồ bảo vệ.
Hắn thi triển một số cấm chú mà bản thân có thể thi triển ở trình độ hiện tại, tuy không thể giết người nhưng chí ít khi có người lạ xâm nhập căn nhà này thì cấm chế trong dược lư có thể phát động nhanh chóng.
Diệp Thanh liên hệ cho Hồng Gia chuẩn bị một lượng dược liệu, những dược liệu này khi cộng lại với nhau thì có thể tạo thành khí độc, một hơi cũng đủ để giết một người trưởng thành.
Liên lạc xong, Diệp Thanh thả xuống dược lư, trong lòng hắn dâng lên một hồi cảm xúc.
'Không nghĩ tới thời gian lại trôi nhanh như vậy, hôm nay cũng là ngày ấy, là ngày đáng lý ra ta phải hạnh phúc vì ngày sinh nhật của mình nhưng từ ngày sinh nhật lại hóa thành ngày tang.
'
Diệp Thanh sắp xếp lại cảm xúc của chính mình.
Rất nhanh, hắn xuống dưới lầu, chỉnh lại tư thái, hắn thông tri với mẹ mình, mong muốn buổi sinh nhật tổ chức tại nhà mà không ra ngoài, món quà lúc đó chính hắn sẽ nói.
Diệp Linh cũng biết con trai mình có sự thay đổi kỳ lạ nhưng nàng vẫn sẽ không hỏi, dù sao cũng là bí mật của con trai mình, không hỏi vẫn sẽ tốt hơn.
Một số việc đã nói xong, Diệp Thanh về phòng, chuẩn bị vài thứ để nghênh đón đại kiếp của chính mình.
!
Chu Gia.
Chu Vũ Nhiên đang ngồi đối diện với cha mẹ mình.
Chu Minh, cha của Chu Vũ Nhiên đột nhiên lên tiếng, đánh tan không khí tĩnh lặng trong gia đình:
"Nhiên nhi, nhất thiết phải hành động, Tiêu Gia đã thông tri ta, cần phải giải quyết Diệp Thanh, dù cho hắn có là thanh mai trúc mã hay là hàng xóm thân thiết thì cũng phải hạ thủ, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể có sự ủng hộ của Tiêu Gia, chúng ta cần thế lực để lấy lại những gì đã mất ở Cổ Tộc Chu Gia.
"
Vũ Nhu, mẹ cũng Chu Vũ Nhiên cũng theo đó phụ họa theo, khuyển bảo đứa con gái của mình:
"Đúng vậy Nhiên nhi, chỉ cần có sự ủng hộ của họ, hết thảy đều sẽ thuận lợi.
"
Chu Vũ Nhiên cũng chỉ theo đó đáp lại một tiếng "vâng" đối với phụ mẫu của mình.
Trong thân tâm của nàng, tuy rằng Diệp Thanh rất tốt nhưng chung quy cả hai cũng là người của hai thế giới.
!
Buổi tối.
Trong nhà Diệp Thanh cùng Diệp Linh ngồi trên bàn.
Cả hai vẫn dùng bữa như cũ nhưng chủ đề nói chuyện đã sôi nổi hơn rất nhiều so với trước kia.
Đủ mọi loại chuyện được đưa ra, cả hai cười đùa trong suốt cả bữa ăn.
Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Diệp Thanh phản ứng nhanh lẹ, dùng cảm tri của bản thân mình, hắn hiểu người gõ cửa là ai.
Cái khí tức này rất giống với đám tử sĩ mà hắn giết lúc đêm qua.
Nhưng hắn cũng không đi ra ứng hỏi và mở cửa, hắn đã không còn là thiếu niên vô tri như trước kia nữa, hắn biết chỉ cần bản thân vẫn như cũ theo mệnh số thì hết thảy chắc chắn phải chết.
Diệp Linh nghe được tiếng gõ cửa, không khỏi đứng lên để ra mở cửa.
Khi nàng vừa ra tới cửa, một mùi hương ngọt ngào bỗng hiện ra.
Mùi hương này khiến Diệp Linh rơi vào trạng thái mê mang khiến nàng không thể không chống đỡ bản thân mình.
Diệp Linh ngã xuống đất ngay trước khi kịp hỏi ai đang gõ cửa.
Diệp Thanh cũng nhận ra được mẹ mình đã ngất đi, hắn dùng cảm tri của mình thấy Diệp Linh cũng không bị gì nên hắn cũng không lo lắng quá nhiều.
Hắn đi lên phòng, lấy thanh chùy thủ và thanh nhuyễn kiếm đã vứt ở một góc.
Thu lại vũ khí, hắn đi xuống dưới, chân khí trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn, sát ý toát ra từ thân hắn khiến xung quanh trở nên băng lãnh đi rất nhiều.
Cảm nhận được có điều không ổn, hắc bào nhân ở ngoài cửa trực tiếp chạy trốn.
Từ tin tức nhận được từ đồng bọn trước khi chết, hắn cũng biết Diệp Thanh là Ngoại Kình cao thủ, dù cho đồng cảnh giới nhưng cũng không thể khinh thường địch nhân được.
Điều này cũng không khớp với thông tin trước đó về việc Diệp Thanh chỉ là một thiếu niên cô nhi được nhận nuôi bình thường không có cái gì đại bối cảnh.
Huống chi hắn cũng không phải tử sĩ được bồi dưỡng ra mà là tử đệ do Tiêu Gia phái đến để giải quyết Diệp Thanh theo lời của gia chủ Tiêu Gia.
Két.
Cảnh cửa mở ra.
Đột nhiên một thanh chùy thủ từ sau cửa bắn ra bay rất nhanh về phía hắc bào nhân.
Thấy được thanh chùy thủ đang bay về phía mình, rất nhanh hắn né sang một bên, bản thân lấy ra những cái kim châm ném về phía cánh cửa đang mở kia.
Vút.
Keng.
Diệp Thanh lấy ra nhuyễn kiếm, một kiếm đánh bay tất cả kim châm.
Hắn nhanh chân chạy về phía hắc bào nhân đang chạy trước mặt kia.
Âm thanh do Diệp Thanh và hắc bào nhân kia kinh động đến xung quanh nhưng ai ai cũng không dám quản nhiều.
Gia đình Chu Vũ Nhiên cũng là nghe thấy được thanh âm kia.
Nàng điều động cổ trùng, kêu nó ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, toàn bộ gia đình Chu Vũ Nhiên biết được Diệp Thanh và một ai đó đang đánh nhau.
Ở bên này, Diệp Thanh đã đuổi theo hắc bào nhân kia một đoạn đường.
Đoạn đường này không thiếu việc cả hai xuất thủ đối với nhau.
Diệp Thanh cả đoạn đường không ngừng đuổi theo, hắn liên tục chặn tất cả những kim châm bay đến phía mình, thanh âm va chạm vang lên liên tục.
Mà hắc bào nhân cũng theo đường chạy bố trí liên tục cạm bẫy nhằm tránh né Diệp Thanh truy sát chính mình.
"Chết tiệt, sao tên nhóc này có thể dai như vậy chứ.
"
Hắc bào nhân chửi thầm trong lòng.
Hắn cũng sắp hết kim châm, ngoài một hũ độc dược ra thì hắn chỉ có một con sủng vật là một con tiểu xà.
Con tiểu xà này là dùng để tạo hiện trường giả cho cái chết của Diệp Thanh ứng theo mệnh lệnh từ bên trên giao phó xuống.
Gia đình Chu Vũ Nhiên cũng theo đó đuổi theo nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định tránh để Diệp Thanh nhận ra có người ở phía sau.
Tuy nhiên, dù cho thế nào đi nữa, Diệp Thanh hắn cũng nhận ra có người ở phía sau chính mình, hắn cũng không cần thiết tốn tinh thần lực để đi xem là ai sau lưng, ai đến hắn cũng phải giết.
!
Con hẻm nhỏ.
Cả một đoạn đường truy đuổi, cả hai cũng dừng lại một con hẻm nhỏ.
Con hẻm này chính là nơi mà Diệp Thanh ở tiền thế chết đi.
Đi đến đây, hắc bào nhân đã không còn đường trốn nữa, hắn trực tiếp rút ra một thanh chùy thủ, trên đó còn được rải một lớp phấn độc nhằm tăng sát thương đến tối đa.
Dừng tại hẻm nhỏ, Diệp Thanh nhịn không được mà lên tiếng:
"Không nghĩ tới bổn tọa cùng ngươi lại chạy đến chỗ này, trước kia là bổn tọa chỉ là đi dạo qua nơi này liền bị sát hại, giờ thì lại vì truy sát ngươi mà chạy đến chỗ này, hết thảy đều là mệnh số cả.
"
Nghe được Diệp Thanh lời nói trong đó, hắc bào nhân nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu những gì Diệp Thanh nói ra.
Bỗng nhiên, Diệp Thanh lướt lên, lấy ra nhuyễn kiếm bên hông, một kiếm chém về phía hắc bào nhân.
Cũng theo đó hắc bào nhân đỡ một kiếm này của Diệp Thanh.
Keng.
Thanh âm vang lên, chấn động đến gia đình Chu Vũ Nhiên đang đứng ở xa.
Chỉ vì đứng ở xa nên cả hai cũng không rõ ràng tràng cảnh chiến đấu của người hai, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào bí thuật của Chu Vũ Nhiên để hiểu rõ tình huống.
Keng.
Lại một tiếng vang vang lên.
Ầm.
Keng.
Thanh âm trận chiến cứ thế kéo dài mười phút liền.
Diệp Thanh vừa xuất kiếm vừa xuất quyền, mỗi một quyền đánh vào hắc bào nhân đều bị hắc bào nhân né tránh qua một bên một cách quỷ dị.
Hắc bào nhân cũng không kém, vừa né tránh vừa khiến cho cơ thể của Diệp Thanh xuất hiện từng vết chém.
Tuy nhiên cả hai đều nhận sát thương, không một ai là không bị thương cả nhưng thương thế hắc bào nhân trông có vẻ thảm trạng hơn Diệp Thanh.
Dựa vào luyện thể cảnh giới mà Diệp Thanh có thể kéo dài trận đấu lâu như vậy, nếu không chỉ dựa vào bốn thành thực lực hiện tại thì hắn không phải là đối thủ của hắc bào nhân trước mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...