Tưởng tượng thì rất đẹp, còn hiện thực thì tàn khốc, không phải chuyện nào cũng xinh đẹp động lòng người như trong tưởng tượng, trong hiện thực, để đạt được kết quả ngọt ngào thì phải trải qua quá trình vô cùng thống khổ, ai cũng chạy không thoát.
Hàn Hiểu mặt xanh mét ngồi trong phòng khách nhà mình, chờ đợi vị khách không cam lòng.
Công tước Akasi ở bên cạnh, cầm lấy tay Hàn Hiểu, đau lòng nói: “Tiểu gia hỏa, dù sao thì cũng chỉ là một con súc sinh để làm cảnh, cần gì phải vì cô ta mà ủy khuất chính mình.”
“Ai!” Hàn Hiểu bất đắc dĩ thở dài, cậu cũng biết, dù sao thì cũng chỉ là một sủng vật để nuôi cho vui thôi, nhưng nhìn ngoại hình con người của nó, vẻ mặt đầy nhân tính, cậu liền không có cách nào bỏ mặc không quản, hơn nữa cậu cũng muốn xem xem cái tên yêu ma này rốt cuộc có ý gì.
Nhưng mà cái tên yêu nghiệt giảo hoạt đó nên biết tiền đặt cược này không có giá trị to lớn, cậu sẽ không vì cô gái ấy mà thay đổi ý định của mình, vậy thì yêu cầu của tên yêu nghiệt đó liền kì lạ rồi.
“Xem tình hình trước rồi nói đi! Dù sao người cá đó cũng sắp bị tuyệt chủng rồi!” Hàn Hiểu nhàn nhạt nói, quay đầu cho Công tước Akasi một nụ cười xinh đẹp.
Cậu đã nghĩ thông được một số chuyện, sắc mặt cũng từ từ tốt lên, vị yêu nghiệt này chắc sẽ không tha cho cậu đâu, dù sao cũng là chuyện sớm muộn, tự mình phiền não bất an sẽ rơi xuống thế hạ phong, còn không bằng ổn định mà chống đỡ.
Hàn Hiểu của bây giờ đã không còn là Hàn Hiểu cái gì cũng viết lên mặt của lúc trước, ít nhất ở trước mặt người khác, cậu đã hiểu được làm thế nào để che giấu và ngụy trang vẻ mặt của mình, về chuyện này cậu không biết là mình nên vui hay nên phiền nữa!
Vì để xem náo nhiệt ngày hôm nay, cũng là để trợ uy cho Hàn Hiểu, hai người con rể tương lai của gia tộc Doris, bây giờ đang làm không công trong quân bộ Doris, khó có được cũng ngồi trong phòng khách, ngay cả mấy đứa trẻ cũng bị đuổi đi quân bộ học tập.
Nói đùa à, tên yêu nghiệt đó thích đứa nhỏ quý tộc, phúc lợi như vậy sao có thể cho hắn ta thưởng thức chứ!
“Ha!” Nhìn thấy tình hình hôm nay, Claudius cười đầy phong tình,
“Không thể ngờ nha! Giáo sư Adams không gì không thể cũng có ngày phải dựa vào súc sinh để vào cửa nhà người ta, nghĩ tới thì thấy thật hả giận mà!”
Bên mép Lukenaer đang cầm li nước trái cây cũng cong lên, vẻ mặt vui sướng làm Hàn Hiểu không nhịn được mà liếc anh một cái.
“Các anh là tới xem náo nhiệt, hay là tới giúp tôi, không thể khống chế chút sao!”
“Bé dễ thương, anh đã cố gắng khống chế chính mình rồi, nhưng trong đầu cứ nghĩ tới thầy Reykard vĩ đại một tay cầm súng nhắm vào đầu sủng vật, uy hiếp người ta mở cửa, anh liền vô cùng sung sướng!”
Hàn Hiểu híp mắt,
“Có buồn cười như vậy không! Người bị uy hiếp là tôi!” Sau đó lại cắn răng nói “Bây giờ người đồng ý cho anh ta vào cũng là tôi!”
“Khụ khụ!” Hai người đồng thời ho khan hai tiếng, chỉnh lại mặt mũi, nghiêm túc nói: “Không buồn cười, không buồn cười chút nào!”
Hàn Hiểu cho hai người một ánh mắt xem thường, nói: “Quá giả rồi!”
Hai người liền phì một tiếng, lần nữa cười ra tiếng.
Lúc này người hầu tới báo, “Phu nhân, đại nhân Reykard ·Adams đã tới!”
“Cho anh ta vào đi!”
Hàn Hiểu hít thở sâu, gặp mặt cái tên yêu nghiệt này, thì chính là đánh một trận chiến không có khói thuốc súng.
Được quản gia dẫn vào, Reykard áo mũ chỉnh tề, phong độ ngời ngời đi vào phòng khách.
“Lâu quá không gặp, thầy Reykard, xin tha thứ cho tôi, sức khỏe tôi không thích hợp để ra ngênh đón.” Hàn Hiểu điềm tĩnh cười nói
Reykard nhìn lướt qua những người đang ngồi xung quanh, các học sinh thân thể cường tráng, lại nở nụ cười nho nhã mang đầy thương hiệu của mình.
“Không sao, ngược lại, phu nhân càng thêm xinh đẹp hơn lúc còn ở trường Eide, khiến người ta tim đập thình thịch!”
Hàn Hiểu:……..
Đây là đang châm chọc cậu, hay là đang châm chọc anh ta!
“A! thầy nói đùa rồi, với vóc người hiện nay của tôi, ngay cả tôi cũng không dám tự mình soi gương nữa!”
“Làm gì có! Phu nhân, người quá coi nhẹ bản thân mình rồi, với vóc dáng hiện giờ của người, ở trong mắt tôi, cho dù có là mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành cũng không có mê hoặc bằng người được!” Reykard thật lòng khen ngợi
Hàn Hiểu:……..
Thẩm mĩ quan của biến thái vặn vẹo biết bao nhiêu, mới có thể xem cái người sưng vù tới biến hình là cậu thành thiên tiên tuyệt sắc chứ.
Akasi ngồi bên cạnh nhìn thấy vợ mình bị người này dùng ngôn ngữ để trêu chọc, sắc mặt cũng đi xuống,
“Thầy Reykard, lâu quá không gặp, mời thầy ngồi, thầy dùng hết mọi thủ đoạn để tới đây, chắc không phải chỉ để khen ngợi vẻ đẹp của phu nhân tôi đi!”
Reykard bình tĩnh ngồi xuống, giống như không có nghe thấy trào phúng của Akasi, người hầu nhanh chóng bưng trà, điểm tâm để trước mặt anh ta.
Reykard bưng li trà lên, uống một hớp, quả nhiên là ngọt vào tận trong xương cốt.
“Tất nhiên không phải, phu nhân, quà tôi nhờ Reichet gửi cho người, người có hài lòng không! Biết người thích, tôi phải tốn rất nhiều công sức, hao tổn tâm trí để thu thập được đó!”
Hàn Hiểu cũng cười, “Tôi rất thích, nhìn ra được, thầy đã tốn rất nhiều tâm sức, nhưng mà…..” Cậu đặt cái li trong tay xuống, cười mà như không cười nhìn Reykard nói: “Tặng quà mà chỉ tặng có một nửa, có vẻ như không được lịch sự cho lắm!”
Reykard xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc,
“Có sao! Lẽ nào Reichet tham ô quà của tôi, cái này không thể nào đi! Reichet là một người rất thành thật nha!”
Hàn Hiểu than thở: “Thầy á, thầy quá không phúc hậu rồi!”
“Tôi cũng muốn phúc hậu, nhưng cho dù tôi có phúc hậu, người cũng sẽ không thay đổi cái nhìn về sao, không phải sao!” Cho nên nếu đã nát thì cho nát hết luôn.
Hàn Hiểu: “……….”
Thật sự là không cần mặt mũi luôn, lẽ nào các quý tộc đều như vậy, có một ông thầy như thế này, còn cần da mặt để làm gì!
“Quà thầy tặng cho tôi, lúc đầu tôi rất vui, nhưng bây giờ tôi không vui nổi nữa, tôi sắp nuôi chết quà của thấy rồi, đứa nhỏ của tôi còn một tháng nữa thì sinh, như vậy thì không có may mắn tí nào.”
Đang nói thì nghiêng đầu sang chỗ khác, bi thương nói tiếp: “Bây giờ tôi còn nghi ngờ, có phải thầy vô cùng không thích đứa nhỏ trong bụng tôi hay không, mới nguyền rủa tụi nhỏ như vậy, Akasi, em sợ quá!”
Đầu của Hàn Hiểu nhào vào trong lòng Akasi, diễn kịch! Ai lại không biết chứ!
Nghe thấy lời của Hàn Hiểu, cả người Reykard cứng ngắc, lời này không thể nói bậy nha, nếu mà bị truyền ra bên ngoài, muốn cùng gia tộc Doris kết thân chính là khó càng thêm khó, nói thật, muốn cùng các gia tộc khác kết thân cũng hơi khó nữa.
“Phu nhân, người đang nói cái gì vậy, chồng của người có thể làm chứng, tôi rất thích trẻ con!”
Akasi nhẹ nhàng vỗ lưng Hàn Hiểu, dùng giọng điệu già mù sa mưa nói: “Đúng vậy! Bà xã, em đừng sợ, tuy thầy Reykard thường tính kế bắt nạt đám học trò tụi anh, nhưng thầy ấy thật sự rất thích trẻ con!”
Reykard: ………
Akasi, cậu đây là đang nhân cơ hội báo thù sao!
“Không, tôi không tin, nếu như thầy thích trẻ con, sao lại tặng tôi một người cá sắp chết khi tôi sắp lâm bồn chứ!” Hàn Hiểu rất phối hợp mà dùng giọng nói hơi run rẩy hỏi ra vấn đề.
Reykard cười lên, không hổ là vợ của dã thú Akasi, đủ đen nha,
“Được rồi, phu nhân, ý của người tôi đã biết, được rồi! Tôi thừa nhận, quà có một nửa còn đang ở trong phủ đệ của tôi!”
Hàn Hiểu nghe vậy liền từ trong lòng Akasi ngẩng đầu lên, vẻ mặt bi thương sợ hãi trên mặt liền biến mất,
“Vậy thầy tính khi nào thì gửi một nửa còn lại tới đây!?”
Reykard lại bưng li trà lên, uống xuống cái thứ nước trái cây ngọt ngấy này,
“Phu nhân, người cũng biết, người cá này không thể dùng tiền là có thể mua được, tôi tốn rất nhiều công sức mới có được tới tay, chỉ cần người đồng ý với yêu cầu nho nhỏ của tôi, tôi liền gửi con người cá đó tới phủ đệ của người.”
Hàn Hiểu nhíu mày, biết là có điều kiện, chỉ mong đừng có quá đáng, cậu nghĩ nếu tên này dám đưa ra điểu kiện quá đáng, cậu liền đem cái chuyện không có chứng cứ này nói cho mọi người đều biết, để cho tên yêu nghiệt này độc thân cả đời, cũng xem như là báo thù cho tiểu nhân ngư chết oan.
Vào lúc Hàn Hiểu đang nghĩ có nên để chồng và con rể trói cái tên yêu nghiệt này lại, sau đó kêu Morley trưởng lão dùng người cá tới đổi hay không, tên yêu nghiêt không có được câu trả lởi liền mở miệng,
“Thật sự chỉ là một yêu câu nho nhỏ, tôi mong lúc phu nhân sinh nở tôi có thể đứng đợi ở trước phòng sinh, tôi muốn được nhìn thấy những đứa trẻ lúc mới sinh.”
Lời vừa dứt, cả phòng khách im lặng, ngoại trừ Reykard, tất cả mọi người đều dùng một ánh mắt kì quái nhìn anh ta……
“Giáo sư, thầy chắc chắn muốn đứng đợi trước cửa phòng sinh!” Claudius dùng giọng nói đầy quỷ dị hỏi
“Ha! Giáo sư, quyết định của thầy thật quá sáng suốt rồi!” Lukenaer lại ở một bên cười trên sự đau khổ của người khác.
Tiếng khóc thảm thiết lúc đó, tới giờ họ vẫn còn nhớ như in.
Akasi nở nụ cười đầy tuyệt sắc mê hoặc lòng người, “Giáo sư, thầy không suy nghĩ muốn đổi cái khác chứ!”
Nhìn vẻ mặt không bình thường của mọi người, Reykard hơi nhăn mày, nhưng cũng không tính thay đổi ý định.,
“Không, tôi chỉ có một yêu cầu này.”
“Vậy tôi đồng ý với thầy, giáo sư, lúc tôi sinh sẽ kịp thời thông báo với thầy, mong thầy sẽ đến thành Alan ở trong thời gian sinh dự kiến của tôi, nơi đó cách thành Doris tương đối gần, chỉ là mong thầy không hối hận!”
Lúc này Hàn Hiểu cười càng thêm ngọt ngào, cuậ biết người đàn ông cao ngạo này nhất định sẽ chịu cái thiệt đầu tiên trong cuộc đời mình.
Hai ngày sau, Akasi đỡ Hàn Hiểu đứng trước cửa hồ nước, nhìn hai con nhân ngư đang nô đùa trong nước.
Tiểu Venus đã bắt đầu ăn uống bình thường rồi, tuy cơ thể còn suy yếu chút, nhưng tổng thể mà nói thì không có gì đáng ngại nữa, lúc này cậu đã không còn nét bi thương của hai ngày trước nữa, vẻ vui mừng khi rơi vào lưới tình làm vẻ mặt Hàn Hiểu kinh ngạc.
“Bọn chúng sẽ có con nhanh thôi!”
Akasi gật đầu, “Xem tình hình chắc cũng sinh nhanh thôi!”
Hàn Hiểu nhắm mắt thở dài, lúc mở mắt ra, cậu đã có quyết định,
“Đợi sau khi tiểu Venus có thai, liền thả tụi nó lại tinh cầu của mình đi! Tụi nó đều là người cá hoang dã, bị bắt chỉ là ngoài ý muốn, em nghĩ tụi nó nhất định sẽ có cách để tránh né thợ săn.”
“Được!”
Đối với một người mẹ, không có gì đau khổ hơn khi nhìn con mình bước vào chỗ chết, cho nên tụi nó nên trở về tinh cầu thuộc về mình, chỉ có nơi đó mới có thể cho con của tụi nó một con đường sống!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...