Phế vật cũng là người có tài, tuyệt đối không được xem thường phế vật, bọn họ trước khi làm việc gì đó không hề sợ hãi có hậu quả, bởi vì từ trước đến giờ bọn họ không hề nghĩ đến hậu quả.
Ileite đang nằm trong phòng cao cấp của khách sạn thuộc trấn nhỏ biên giới Toley, hai mắt mở to nhìn trần nhà, y mất ngủ rồi.
Mấy ngàn năm nay quân bộ đã không giao cho y một nhiệm vụ nào, không ngờ được lần này lại phái anh đến Latour để thị sát quân đội đóng quân. Y rất kích động nha! Lại rất sục sôi nhiệt huyết! Mấy ngàn năm rồi mới có được cơ hội như thế này, y thề nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc nhất, để cho những người xem thường y phải mở to con mắt.
Cho dù như thế nào thì y cũng là quý tộc, tuy rằng năng lực và tự tôn của y kém nhau rất xa, nhưng cũng không thể làm phai mờ được huyết thống quý tộc trong người y.
Đến Toley, nhận được sự chào đón nồng nhiệt của quân đoàn trưởng, trái tim bị tan vỡ suốt mấy ngàn năm nay của Ileite cuối cùng cũng được hàn gắn lại, thời gian sau đó chính là khen ngợi quân đội đóng quân, đối với sự thi sát của quân đội, quân đoàn trưởng phải lo một loạt các công việc từ giới thiệu chiến lược giành được thắng lợi đến hy vọng trong tương lai, vân…vân…, cũng chính là nói trong thời gian này, trái tim sôi nổi của Ileite cuối cùng cũng lặng lại rồi.
Thật sự là quá chán, đương nhiên y sẽ không thừa nhận mình là người đầu óc ngu si mà tứ chi cũng không phát triển, cho nên y hoàn toàn không hiểu quân đoàn trưởng đang nói cái gì, không hiểu còn phải giả vờ hiểu, mệt quá….!
Ileite nhảy từ trên giường xuống, quyết định hôm nay tạm thời sẽ không đi quân bộ nữa, y phải vào trong thành Toley tìm chuyện vui, do công việc mà mấy ngày nay y đã không có cuộc sống về đêm rồi, ở trong cái trấn này, đi tới đi lui toàn là phụ nữ đã kết hôn, là một quý tộc đầy kén chọn y thật không đề bọn họ vào mắt, ban đêm không làm gì chỉ có thể ngủ, trời vừa sáng thì y liền tỉnh dậy, đã rất lâu rồi y không có dậy sớm.
Sửa sang lại bản thân, Ileite vừa dặn thông báo với quân đoàn trưởng, vừa mang theo hai người vệ sĩ đi ra khỏi khách sạn,(Phế vật giống như y thì phải có vệ sĩ, ai bảo người cha quyền cao chức trọng của y chỉ có một đứa con trai là y chứ), lúc này xe huyền phù của quân đội đóng quân chuẩn bị cho y đã đứng trước cửa từ sớm.
Ileite vđi tới trước xe, mở cửa xe đang tính ngồi vào trong, đột nhiên dư quang nơi khóe mắt vô ý quét về người đối diện, nhất thời, y ngạc nhiên đến nỗi ngốc lâng tại chỗ.
Mình không có nhìn lầm đó chứ! Khuôn mặt đó thì không sai, y đã từng vô ý nhìn thấy một lần trong máy tính của cha, lực phòng ngừa của người cha trưởng lão đối với y rất thấp, dù sao thì phần lớn y đều xem không hiểu.
A, trời ơi! Thần may mắn cuối cùng cũng chiếu cồ mình rồi, nếu như mình có được cậu ta, sau này cái đám quý tộc đó ai cũng không thể nói mình là phế vật nữa, nghĩ đến đây đồng chí tiểu Phế kích đông đến nỗi cả người đều run lên rồi.
Đương nhiên đối với cái vị thú dữ trong thành Doris nếu biết thì như thế nào, cái đầu đơn giản của y tự động bỏ qua.
Y quay đầu nói với cái người vệ sĩ có gương mặt nghiêm túc: “Mang cái người dị nhân chưa thành niên đó với hai đứa nhỏ lại đây.”
Hai vị vệ sĩ nhận lệnh đi về đối diện.
Hôm nay Hàn Hiểu rất bực, rất chán. Sau khi cậu biết được từ trong miệng cha, tinh cầu Landis phái đến một vị quý tộc để thị sát, cậu liền đóng cửa không tiếp khách, cũng may Rio cũng không hỏi, chỉ là số lần đến nhà cậu càng lúc càng nhiều, nếu không thì cậu thật sự không biết làm sao để giải thích.
Ăn sáng xong, Akeler đi làm, phu nhân Karina hẹn phu nhân Jasmine ra ngoài mua sắm, chỉ còn lại một mình Hàn Hiểu ngồi xổm ở trong phòng sách cùng mấy đứa nhỏ thở vắn than dài.
Cuối cùng tiểu Lance chịu không nỗi việc mẹ mình tinh thần luôn sáng lạng bỗng nhiên trở nêm tâm sự trùng trùng, “Mẹ, nếu thật sự không được, mẹ bảo chú Rio chuẩn bị cho.” Người nào đó tuyệt đối vạn phần vui vẻ.
“Như vậy sao mà được, nếu như bảo chú Rio đi chuẩn bị, thì đó là quà của chú Rio rồi, Hàn Hiểu nhẹ nhàng xoa đầu Lance, quà tặng sinh nhật mẹ mình phải do chính bản thân mình tỉ mỉ đi lựa, nhưng bây giờ…… “Ai!” Hàn Hiểu nghĩ đến nguy hiềm ở ngoài kia, nhoài người lên cái bàn nhỏ của Lance, giả chết.
“vậy mẹ, chúng ta cải trang rồi đi ra ngoài chơi đi.” Tiểu Hera lấy ra khăn quàng cổ, kính, mũ nói
Hàn Hiểu nửa chết nửa sống ngồi dậy, “Hera bảo bối, chúng ta đi chuẩn bị quà sinh nhật cho bà nội con, chứ không phải là đi ăn trộm. Nếu như thật sự ăn mặc như vậy mà đi, sẽ dọa đến các cô chú dì ở xung quanh.” Hàn Hiểu xoa xoa mái tóc mềm mại của tiểu Hera, lại nằm ườn lên bàn.
Trong nhất thời, cả căn phòng, đều lâm vào trầm mặc.
Hàn Hiều nằm ở trên bàn, nhắm mắt lại, nghĩ đến sự hiểu biết quý tộc khi còn ở trong thành Doris, bọn họ tán thành cuộc sống về đêm, cho nên vẫn luôn ngủ trễ dậy trễ, trừ phi có việc gì, nếu không thì thói quen cuộc sống của bọn họ sẽ không đổi, Hàn Hiều mở to mắt nhìn Mặt trời vừa mới lên ở bên ngoài. Tuy rằng cái vị quý tộc này đến Latour để làm việc, nhưng ban đêm là tự do của anh ta, cho nên chắc bây giờ vẫn chưa dậy, mà từ lúc Hàn Hiểu chạy thoát ra, cậu biết ngoại trừ một vài quý tộc cao cấp, còn lại đa phần người dân và quý tộc bình thường vẫn chưa từng thấy mặt cậu, nếu không thì cậu làm sao chạy được!
“Mẹ quyết định rồi! Mẹ muốn ra ngoài!” hàn Hiểu đứng dậy, quyết định mạo hiểm một lần.
“Ách….!” Hai đứa nhỏ trong lúc nhất thời bị người mẹ của mình bỗng dưng lên tiếng khiến cho sững sờ tại chỗ, hai đôi mắt to quét khắp người Hàn Hiều.
Hàn Hiểu biết hai đứa nhỏ thông minh hơn mình, cho nên nói phương pháp của mình ra, hai đứa nhỏ nghĩ một hồi rồi đồng ý, nhưng điều kiện đó là tụi nó phải đi cùng, hàn Hiểu rất khó xử, hai đứa nhỏ này dù sao cũng không giống bình thường.
Tiểu Lance lấy ra một cái bình, rắc một ít nước thuốc lên người mình và em trai, sau đó nhìn hàn Hiều nói: “Mẹ, những gì bọn con biết còn nhiều hơn mẹ nghĩ, nước thuốc này sẽ che dấu mùi trên người tụi con, con nghĩ bây giờ tụi con cũng không khác gì những đứa trẻ Landis bình dân.’
Hàn Hiểu lập tức ngây dại, lẽ nào bọn nhỏ biết hết rồi.
Tiểu Hera chủ động đánh vào tay Hàn Hiểu,: “Mẹ, đợi khi trở về con giải thích với mẹ! Không đi là không kịp nữa rồi!’
Cho nên đám người Hàn Hiểu liền chậm rãi đi ra ngoài, sau đó ở hai bên đường lớn, người không nên gặp lại gặp rồi.
Đối diện hai người đàn ông lạ mặt cường tráng, hàn Hiểu cảnh giác đem hai đứa nhỏ kéo ra phía sau, trực giác lui về sau mấy bước.
Hai vị vệ sĩ lập tức ý thức được hình như đã dọa đến dị nhân trẻ tuổi, lập tức làm dịu đi biểu tình, “Thật xin lỗi, vị tiên sinh này, chúng tôi không có ác ý, chỉ là chủ nhân của chúng tôi hy vọng anh có thể qua đó nói chuyện một lát.” Một vị vệ sĩ trong đó vừa nói vừa đem tay chỉ về phía Ileite.
Hàn Hiểu ngẩng đầu nhìn Ileite, trong nháy mắt trên mặt không còn giọt máu, trực giác của cậu nói với cậu, khuôn mặt xinh đẹp và biểu tình không ai bì nổi của đối phương đại diện cho cái gì.
Hàn Hiểu đem ánh mắt chuyển về hai người đàn ông cao to trước mặt, nở một nụ cười đầy miễn cưỡng, nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết anh ta, cho nên tôi nghĩ tôi không có gì để nói với chủ nhân các người, tôi còn có việc quan trọng phải làm, đi trước.” nói xong cậu gắt gao bảo vệ hai đứa nhỏ ở phía sau, bước nhanh về phía trước.
Nhìn thấy Hàn Hiểu muốn đi, hai người vệ sĩ lập tức chặn đường, muốn khuyên tiếp, (Đối diện với 3 người yếu ớt trước mặt, bọn họ thật sự không muốn sử dụng vũ lực,), thì vào lúc này, Ileite không nhẫn nại được nữa.
“Hai kẻ phế vật các người, chậm chạp lề mề kiều này còn muốn tôi đợi bao lâu nữa.”
Hai vị vệ sĩ nghe thấy thế mặt liền đen lại, bị một tên phế vật mắng là phế vật, tâm tình của bọn họ nghĩ cũng biết, nhưng chủ nhân là chủ nhân, điểm này bọn họ không thể thay đổi, hai người vệ sĩ bất đắc dĩ nhìn Hàn Hiểu, nói xin lỗi.
Hàn Hiểu nghe thấy bọn họ xin lỗi liền kéo hai đứa nhỏ quay đằng sau chạy, nhưng tốc độ của cậu làm sao có thể so sánh với vệ sĩ chuyên nghiệp, trong chớp mắt hai người vệ sĩ một trước một sau ngăn chặn lấy đường của cậu.
Mà cũng trong chớp mắt, hai đứa nhỏ một trước một sau duỗi bàn tay bén nhọn đâm vào hai người chắn trước tụi nó, nhìn thấy cái người quý tộc kia dùng ánh mắt tham lam nhìn mẹ tụi nó, thì tụi nó biết thân phận của mẹ bị lộ rồi, anh ta đã từng nhìn thấy mẹ, chỉ sợ thân phận của người này không thấp, không thể để cho mẹ rơi vào trong tay anh ta.
Tụi nó vẫn còn nhỏ không thể là đối thủ của hai người đàn ông, nhưng kéo dài thời gian đợi cha tới cứu bọn họ thì vẫn có thể.
Hai người vệ sĩ kinh ngạc, đứa nhỏ! Đứa nhỏ của quý tộc! Đây là cái khái niệm gì?
Tất cả mọi người đều biết quý tộc thì không có đứa nhỏ, đương nhiên ngoại trừ cái vị Công tước trong thành Doris, như thế nào lại còn xuất hiện đứa nhỏ quý tộc, nhưng trên người hai đứa nhỏ đang giương nanh múa vuốt này lại phát ra sức chiến đấu cường đại thì giải thích làm sao, bọn họ kinh ngạc, mà cái thất thần này khiến cho hai vị vệ sĩ ngàn tuyển vạn tuyển vị hai đứa nhỏ đánh lùi 7 8 bước, hai vị vệ sĩ cảm thấy hình như mình đã động vào cái tổ ong lớn, trong ý thức quay đầu về phía chủ nhân của bọn họ.
Mà chủ nhân Ileite kia, vẫn còn chưa biết sống chết réo ầm ĩ, “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không bắt người về đây, hai kẻ ngốc nghếch các người.”
Hai vị vệ sĩ đau đớn quay đầu lại, có một vị chủ nhân ngu ngốc là bi ai của bọn họ, càng thảm hơn là rõ ràng đã biết chủ nhân của mình tự đào hố chôn mình vậy mà bọn họ vẫn giúp chủ nhân mình đào! Đây là một chuyện bất đắc dĩ lại bi thuơng đến mức nào! Ai mà biết cái phần mộ này khiến bọn họ cũng chôn theo cùng, hai vị vệ sĩ khóc không ra nước mắt, nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh, bọn họ chỉ đành phải tấn công hai đứa nhỏ.
Lúc này từ bốn phía trên đường xuất hiện mấy người tấn công hai vị vệ sĩ, hai đứa nhỏ thừa dịp lui về sau, thu lại móng vuốt, dắt tay Hàn Hiểu nói: “Mẹ, chúng ta mau rời khỏi đây.”
“Ừ, được!” Hàn Hiểu vốn còn đang nhìn mấy người trước mắt đánh thành một đoàn, nghe thấy lời của con Hàn Hiểu như đang lạc trong sương mù bỗng tỉnh lại, cậu nắm lấy tay hai đứa nhỏ nhanh chóng bỏ chạy.
Ileite ở một bên cũng cảm thấy mọi việc không đúng rồi, nhưng cứ như vậy bỏ miếng thịt sắp tới miệng, cái não nhỏ của y lại không cam lòng, thế là y xông tới chỗ Hàn Hiểu.
Đột nhiên tóc gáy của y đựng thẳng lên, hệ thống cảnh báo nguy hiểm tồn tại tự nhiên trong huyết thống quý tộc nói cho y biết, một nguy hiểm cực lớn đang ở gần đây, cho nên y bắt lấy người cách y gần nhất, tiểu Lance phân lượng nhỏ bị đưa lên xe huyền phù của y.
Trong cái lúc y ngồi vào xe huyền phù của mình, y nhìn thấy hai người vệ sĩ của y bị đánh như cái giẻ rách văng ra ngoài, y sợ hãi liền khởi động xe ngay lập tức, cho dù như vậy y vẫn cảm nhận được phía sau xe của y phát ra một tiếng nổ mạnh, nhưng mà cũng may hệ thống chủ yếu của xe không bị hư hại, nên xe vẫn khởi động được.
Sự việc xảy ra quá nhanh, khi Hàn Hiểu phản ứng lại thì như muốn sụp đổ, cậu đuổi theo sau xe, “Lance, Lance…….., con tôi……!”
Akasi đuổi theo Hàn Hiểu, ôm cậu vào trong lòng nhỏ giọng an ủi, “Không sao đâu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hàn Hiểu ở trong lòng Akasi run nhẹ nắm lấy quần áo anh, “Rio, Rio, Lance bị bắt rồi, mau cứu con, mau cứu lấy thằng bé……..đều là lỗi của em.” Nói xong khóc ở trong lòng Akasi, trong đầu cậu bây giờ ngoại trừ đứa con bị bắt ra, đã không quan tâm bất kì chuyện gì nữa.
Akasi nhẹ nhàng vỗ lưng Hàn Hiểu, nhìn hướng chiếc xe biến mất, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, giọng nói lại vô cùng ấm áp nói; “Em yên tâm, Lance sẽ không có chuyện gì đâu, hắn không chạy thoát nổi.”
Đụng đến người của ta thì đừng hòng sống yên ổn, Ira trưởng lão, ông nên làm tốt công tác chuẩn bị trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...