“Chào cậu, tôi là ba của con bé.”
Lương Chính cố thẳng lưng biểu hiện ra tư thế trưởng bối giơ tay ra muốn bắt tay với anh.
Mục Thanh nhìn đỉnh đầu của người con gái một chút rồi vẫn đúng mực đáp lại ông ta: “Lương tổng, lần đầu gặp mặt. Tôi là Mục Thanh.”
“Tôi biết. Tôi đã nghe rất nhiều về cậu, người thừa kế của Mục thị chính là tuổi trẻ tài cao, ở H thành này chẳng kiếm ra được người nào sánh bằng cậu.”
“Lương tổng nói quá.”
Đứng trước lời tâng bốc cao tận trời của Lương Chính, Mục Thanh vẫn không nhanh không chậm nói lời khách sáo.
“Sao lại nói quá được. Con gái tôi qua lại với cậu người làm cha như tôi nếu biết liền đồng ý hai tay hai chân…”
Rồi dần dần Lương Chính cũng phát hiện ra sự xa cách của anh mà biểu tình hơi cứng lại.
Để ông ta nói, rõ ràng ông ta đã bày ra đầy đủ tư thái cho thấy mình là ba của Lương Doanh. Trước không nói vợ gì đó, con ông còn chưa cưới chồng, nhưng mà người yêu chắc chắn là đúng, Lận tổng không thể bắn tên không đích nói xạo ông ta được, như vậy Mục Thanh nên lấy lễ hậu bối mà đối đãi mới đúng.
Đằng này…
“Mục tổng, không biết cậu quen biết con gái tôi khi nào vậy? Nó không nói cho tôi, còn để cậu ở bên ngoài giới thiệu thân phận bạn đời của nó, đứa nhỏ này thật sự là tùy hứng.”
Lương Chính vốn muốn gọi thẳng tên Mục Thanh kia, nhưng mà tính ở bộ mặt thương nhân, trước khi xác định thân phận con rễ của anh, ông vẫn phải lấy ra đủ lịch sự, gọi anh là Mục tổng. Tổng giám đốc, người điều hành đương thời của Mục thị tập đoàn.
“Lương tổng nói quá lời.”
Mục Thanh khách sáo trả lại một câu, sau đó mới thong dong nói: “Đứng là Doanh Doanh chưa có nói cho tôi biết Lương tổng là ba của cô ấy, nhưng trước khi tiếp nhận Mục thị tôi đều được giáo dục ở nước ngoài, ở đó tư tưởng mọi người thoáng, không gò bó như trong nước, yêu đương kết hôn còn phải có sự cho phép của gia trưởng trước. Cho nên tôi chưa từng để ý đến việc này.”
“Dù sao tôi yêu đều là con người cô ấy, không phải gia thế của cô ấy.”
“Nói cho cùng nếu cả đời cô ấy đều không nhắc đến thì tôi cũng sẽ không trách.”
Một câu cuối cùng như tát vào mặt Lương Chính, khiến ông ta ngớ cả người.
Ông ta từ không dám tin vào tai mình cho tới phẫn nộ, có lẽ còn có xấu hổ đỏ bừng cả mặt trừng trừng nhìn Mục Thanh, sau đó cảm thấy nên tìm đầu sỏ là Lương Doanh tính sổ liền ném ánh mắt trách móc về phía cô.
Từ đầu chí cuối Lương Doanh đều một mặt lãnh đạm như vậy, giống như không liên quan tới mình.
Có lẽ…
Có lẽ chính cô cho rằng là như vậy thật. Đối với cô, cô là cô, Mục Thanh là Mục Thanh. Đặc biệt là trước mặt Lương Chính. Đến lúc này cô vẫn không muốn thổ lộ chính là đã nói lên được rất nhiều chuyện, cố tình Lương Chính lại không hiểu.
Nếu Lương Chính chịu làm bộ một chút, hỏi là bản thân cô, cô nhất định sẽ lễ phép đáp lại. Là ông tự mình đẩy mình vào vị trí xấu hổ, khiến cho ai cũng không được thoải mái. Thế thì cũng đừng hỏi tại sao Lương Doanh lại thờ ơ, lạnh nhạt. Con người con trước giờ không thích quản chuyện quá rộng, cô lại không muốn tỏ vẻ mình có quan hệ với Mục Thanh trước mặt Lương Chính, nếu cô niềm nở đáp lại không phải là thừa nhận sao?
Còn nguyên nhân cô không muốn ông ta biết…
“Doanh Doanh, con là muốn ba phải mất mặt trước mặt người khác mới chịu phải không?”
Lương Chính rốt cuộc chịu nhìn thẳng vào Lương Doanh.
Lương Doanh lập tức mở miệng, nhưng lại là nói: “Ba, ba đã hiểu con bao giờ chưa?”
Lương Chính sững sờ.
“Còn con lại rất hiểu ba.”
Lương Doanh thản nhiên nói: “Hạnh phúc của con gái ba không quan trọng bằng lợi ích ba đạt được đằng sau đó. Giống như bây giờ ba biết con quen Mục Thanh ba liền muốn dựa vào con đáp lên mối quan hệ với Mục gia.”
Mặt già của Lương Chính đỏ âu lên.
“Con đã muốn thoát khỏi vận mệnh bị ba lợi dụng thì làm sao có thể vui vẻ chấp nối cho ba với Mục Thanh được.”
“Hay đổi một cách nói đi.”
Lương Chính há miệng muốn nói điều gì đều bị lời này của cô chặn họng, nghẹn đến trừng mắt hai mắt nhìn cô. Lương Doanh lại vẫn thờ ơ nhìn ông lạnh nhạt mà cô đơn nói: “Nếu ngay từ đầu con vội vàng đem quan hệ của mình nói ra, ba thì được lợi rồi, nhưng Mục gia sẽ nghĩ gì?”
Lương Chính chưa hiểu lắm, nhưng thái độ đã hòa hoãn lại, im lặng nhìn cô nói tiếp.
“Lương gia trước sau đều nhờ con gái để đổi lấy lợi ích, cái mac này sắp được người ngoài làm thành bảng hiệu gắn lên cửa Lương gia ta, đã là sự thật không thể bàn cãi nữa rồi, có chối cũng không ai tin. Hiện tại một đứa con gái còn lại liền chạy tới ý đồ muốn đáp lên người con trai họ, Mục gia chưa nghĩ gì thì người ngoài đã nghĩ Lương gia lại muốn làm lại trò cũ. Sau đó ba của con còn ở khắp nơi rên rao mối quan hệ của con cùng Mục Thanh, dựa vào đó móc nối làm ăn với những người cũng muốn đáp lên Mục gia, thậm chí là đối tác của Mục gia. Nếu lời thì không nói, lỗ… Kiểu gì Mục gia cũng bị liên lụy. Con gái ba đứng giữa địa vị ngày một xấu hổ không nói, sau đó chẳng đợi con với Mục Thanh xác định quan hệ, cho dù con gái ba là thật lòng với người ta thật thì Mục gia chắc gì đã tin.”
“Mục gia cho dù không thanh cao, không chê bai nhà ta không bằng họ thì dù không mọi đường ngăn cản cũng sẽ nhìn con gái ba không vừa mắt, bắt đầu cảm thấy con không xứng với Mục Thanh, Lương gia cũng chẳng xứng với nhà họ.”
“Ba đã từng nghĩ cho con gái ba chưa?”
Lương Doanh nhìn biểu tình càng ngày càng choáng váng của Lương Chính, dần dần chẳng còn cảm xúc cô đơn vì người cha không xứng chức này nữa.
“Hay ba sẽ nói ba sẽ không làm những chuyện như con nói?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...