Edit: Rabitdễthương
Beta: Sakura
“Chúng ta không cần tiền.” Liên Mạn Nhi lần này nói cam tâm tình nguyện.
Ngũ Lang nhìn thấy Liên Mạn Nhi nói như vậy, cho rằng nàng đã suy
nghĩ cẩn thận rồi, lập tức quên chân đau, trên mặt lộ ra tươi cười. Mạn
Nhi ưa thích kiếm tiền, nhưng lại không tham tiền.
Liên Chi Nhi và Tiểu Thất thấy Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đều nói không cần bồi thường, các nàng tự nhiên đều gật đầu biểu thị đồng ý.
“Không cần tiền, vậy ngươi nghĩ muốn cái gì?” Trầm Lục tựa hồ cảm
thấy thú vị, một đôi mắt phượng tìm tòi mà nhìn xem Liên Mạn Nhi hỏi.
“Cái gì cũng không cần, chúng ta không có yêu cầu.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ah?” Trầm Lục có chút nhíu mày. Liên Mạn Nhi có lẽ rất rõ ràng, hắn
muốn cho nàng bạc, là vì chuyện lần trước, hơn nữa chỉ cần nàng mở miệng muốn, bất luận bao nhiêu, hắn đều cho. Hắn vừa nhìn thấy cái nha đầu
này rõ ràng là muốn bạc, về sau đột nhiên lại nghiêng mắt nhìn hắn, hắn
đang nghĩ ngợi nàng có thể hay không sẽ đưa ra yêu cầu lớn mật gì. Nhưng bây giờ nàng lại nói cái gì cũng không cần, thật đúng là thú vị.
Cho dù là hắn đã sớm được nhìn thấy sự thông minh của nha đầu này,
biết điều, nhưng hiện tại biểu hiện của nàng làm cho hắn hơi có chút
ngoài ý muốn. Hắn vốn tưởng rằng, nàng sẽ muốn một số bạc đấy.
Cái gì cũng đều không cần, Trầm Lục nở nụ cười.
Liên Mạn Nhi thấy Trầm Lục nở nụ cười, lần này nàng có thể khẳng định không phải ảo giác.
“Cũng tốt.” Trầm Lục nói, trong giọng nói để lộ ra một chút nhẹ
nhàng. Biết rõ người của hắn cũng biết, đây là hắn đang vô cùng cao
hứng.
“Mang bình thuốc trị thương đến.” Trầm Lục phân phó nói.
Lập tức có người hầu vội vàng mang một bình sứ nhỏ tới. Trầm Lục phất phất tay ra hiệu người hầu đem thuốc trị thương cho Liên Mạn Nhi. người hầu liền đi tới, đem bình sứ nhỏ đưa cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi tiếp nhận bình sứ, bình sứ này bất quá chỉ lớn bằng bàn
tay của tiểu Thất, sờ lên thập phần tinh tế tỉ mỉ, nhìn ra được chế tác
cực kỳ tinh xảo, mở nắp bình ra. Bên trong là bột phất màu nâu đen, tản
ra mùi thuốc nhàn nhạt.
“Nghe nói người nông thôn, cũng có phương thuốc trị thương dân gian.
Hiệu quả …Coi như tạm được, vẫn là dùng cái này a.” Trầm Lục chậm rãi
nói.
Cho bọn hắn thuốc trị thương tự nhiên là cho Ngũ Lang và Tiểu Thất
dùng. Còn nhắc tới phương thuốc dân gian, chẳng lẽ Trầm Lục thử qua
phương thuốc dân gian. Nha, hắn đương nhiên đã thử qua, lần trước nàng
không phải là dùng móng ngựa cầm máu cho hắn sao. Thế nhưng mà câu tạm
được là có ý gì. Liên Mạn Nhi trong lòng hừ một tiếng. Tạm được, dù sao
so với chảy máu đến chết thì tốt hơn nhiều a.
Tiếp xúc trong thời gian ngắn, Liên Mạn Nhi đã ẩn ẩn hiểu được chút
ít tính tình của Trầm Lục. Lời này của hắn nàng nên cho rằng là đối với nàng đích xác là lời đáp tạ.
“Xe đã chuẩn bị xong rồi sao?” Trầm Lục hỏi người hầu bên cạnh.
“Đã chuẩn bị xong.” Người hầu vội vã đáp.
“Thời gian không còn sớm, cần phải đi.”
Theo tiếng hắn nói chuyện, thì có hai cỗ xe ngựa không biết từ chỗ nào đi ra, đứng tại bên ngoài trà lâu.
Trầm Lục đứng dậy đi ra ngoài, Trầm Khiêm có chút luyên luyến rời đi. Quay đầu lại nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi, đã bị gã sai vặt cùng đám
người hầu vây quanh đi ra ngoài.
Mấy người Liên Mạn Nhi cũng đi theo xuống lầu, mắt thấy Trầm Lục sắp ra khỏi trà lâu.
“Chờ một chút.” Liên Mạn Nhi vội vàng kêu một tiếng.
Trầm Lục không có lập tức quay đầu, khóe miệng lại có chút vểnh lên.
Liên Mạn Nhi cái tiểu nha đầu này, vẫn là nhịn không được muốn đưa ra
điều kiện sao?
Liên Mạn Nhi lấy ra nửa rổ đậu phộng, đưa tới trước mặt Trầm Lục.
“Đây là đậu phộng nhà ta nấu, thu thập coi như sạch sẽ, đưa cho Lục gia cùng… Cửu gia nếm thử.” Liên Mạn Nhi nói.
“A.” Trầm Lục ah xong một tiếng.
Trầm Lục không nói lời nào, người bên cạnh cũng không dám nhận rổ
trong tay Liên Mạn Nhi. Trầm Khiêm lại vui tươi hớn hở mà chạy tới, nhận lấy rổ đậu phộng trong tay Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi. Ngươi làm đậu phộng ah, ăn được không?”
“Đương nhiên ăn ngon rồi.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ừ, lần trước bánh rán của nhà ngươi làm ăn rất ngon.” Trầm tiểu béo biểu tình tin tưởng Liên Mạn Nhi mà nói.
Trầm Lục hướng người hầu bên cạnh nhẹ gật đầu, lập tức có một người hầu tới. Từ trong tay Trầm Khiêm nhận lấy rổ.
“Đi thôi, Khiêm Nhi.” Trầm Lục gọi.
Trầm Khiêm có chút không nỡ, chậm rãi đi trở về bên cạnh Trầm Lục.
Trầm Lục mang theo Trầm Khiêm đi ra ngoài, đi tới cửa, rồi lại dừng bước.
“Các ngươi về sau, nếu là có chuyện gì không giải quyết được, thì tới Thạch phủ ở trấn trên, nói bọn họ mang thư gửi cho ta.”
“Tốt.” Liên Mạn Nhi chính là đợi những lời này của Trầm Lục, trong
lòng làm cái tư thế thắng lợi, mặt mũi tràn đầy ý cười mà đáp. Nàng
quyết định không cần bạc là đúng, được Trầm Lục hứa hẹn, giá trị không
cách nào đánh giá.
Chuyện xảy ra về sau cũng chứng minh Liên Mạn Nhi lựa chọn là cỡ nào
thông minh, nhưng thật ra thì, giờ này khắc này, nàng cũng không biết
lời hứa hẹn của Trầm Lục đích thực có phân lượng.
Trầm Lục mang theo Trầm Khiêm ngồi lên xe ngựa, xe ngựa không có lập
tức chạy đi. Mấy người hầu cùng quản sự đứng hầu tại bên cạnh xe ngựa,
tựa hồ đang nghe Trầm Lục phân phó. Một quản sự trong đó, hướng về phía
trong xe ngựa khom người làm thành một cái lễ, rồi xoay người đi phía
sau xe.
Một hồi công phu quản sự tay nâng một cái hộp hình vuông đưa đến trước mặt Liên Mạn Nhi.
“Lục gia chúng ta nói đa tạ lễ vật của cô nương. Đây là Lục gia đáp
lễ, chuẩn bị vội vàng, nên có chút ít ỏi, kính xin cô nương nhận lấy.”
Quản sự liền mở hộp hình vuông ra, bên trong là hai cái xích đầu đỏ
toàn bộ bằng vàng, hai lá cộng lại cũng được hai mươi lượng bạc, còn có
một thanh quạt xếp, một hộp lá trà. Liên Mạn Nhi biết rõ, đây cũng không phải cố ý vì bọn họ chuẩn bị đấy, gia đình đại gia đi ra ngoài, chung
quy cũng sẽ chuẩn bị một ít lễ vật “Vạn Kim Du” như vậy, phòng ngừa bất
cứ tình huống nào.
Tuy là như thế, đây cũng là vật đáp lễ, Trầm Lục với bọn họ coi như
là có qua có lại, cái lễ vật này càng làm cho Liên Mạn Nhi cao hứng.
Liên Mạn Nhi hơi chút chối từ, rồi đem lễ vật nhận lấy, lại đưa mắt
nhìn xe ngựa Trầm Lục rời đi, mấy đứa trẻ con mới từ trà lâu ly khai.
Hôm nay tuy rằng bị quấy rầy buôn bán, nhưng cũng có thu hoạch ngoài ý liệu, hơn nữa lại là thu hoạch lớn a.
Liên Mạn Nhi tính một chút của cải của nhà mình, trong lòng đã có chút ít vui vẻ, quyết định hôm nay muốn xa xỉ nho nhỏ.
Bọn họ hôm nay mang đậu phộng đi bán, đưa mười cân cho Vương Ấu Hằng, còn lại sáu cân cho Trầm Lục, bán đi mười hai cân, tổng cộng kiếm được
240 văn tiền lời. Dựa vào 240 văn tiền này tiêu tốt rồi.
“Muốn mua cái gì không?” Liên Mạn Nhi trưng cầu ý kiến mọi người.
Tiểu Thất thích ăn bánh bao Trần Ký, bọn họ đi tới Trần Ký, mua hai
mươi bánh bao nhân thịt. Sau đó lại đi hàng thịt, mua bốn cân xương
sườn. Liên Mạn Nhi trông thấy có gan heo tươi ngon, cũng mua một lá.
Nàng rất thích ăn gan tiêm, kiếp trước không thể không khống chế, một
tháng nhiều nhất ăn một lần. Bởi vì lúc đó, trong thịt heo chứa quá
nhiều hoóc-môn kích thích, gan heo lại là cơ quan lọc chất độc, có rất
nhiều độc tố, hoóc-môn kích thích tích lũy ở bên trong. Nhưng bây giờ,
nàng hoàn toàn không cần lo lắng điều này. Tại đây thịt heo, phần lớn là cho heo ăn cám, rau xanh không ô nhiễm. Sau đó lại mua chút ít điểm tâm cùng đồ vật linh tinh hàng ngày.
Dùng hết 240 văn tiền, mấy đứa trẻ con mỗi người cầm một rổ đồ đạc, cười cười nói nói mà trở về trong thôn.
Vừa vào cửa, đã nhìn thấy trong tay Liên Thủ Lễ mang theo đồ hốt phân, đang đi ra ngoài.
Liên Mạn Nhi thấy rõ bên trong đồ hốt phân trang bị cái gì, liền có chút ít giật mình.
“Tam bá, bá đang làm gì thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...