Edit: An
Thấy Liên Thủ Tín hỏi như vậy, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất
đều quay đầu sang hướng khác, bộ dáng bận rộn. Trương thị thì không cách nào lảng tránh, lại không biết trả lời ra sao.
Trương thị do dự như vậy khiến Liên Thủ Tín nghi ngờ.
“Bên kia xảy ra chuyện gì à?” Liên Thủ Tín vội vàng hỏi.
Lý thị, Trương Thải Vân, Liên Chi Nhi, Triệu thị và Liên Diệp Nhi đều nhìn Trương thị, các nàng cũng muốn biết, ở Thái Thương xảy ra chuyện
gì.
“Ông bà nội bọn nhỏ đều rất tốt, mọi người bên kia cũng rất tốt.”
Trương thị không thể làm gì khác ngoài nói ra, “Người Tú Nhi gả cho cũng không tồi….”
“Vậy có chuyện gì?” Liên Thủ Tín hỏi.
“… Chính là tuổi có chút lớn.” Trương thị nói.
“Lớn hơn Tú Nhi bao nhiêu tuổi?” Liên Thủ Tín lại hỏi. Con rể trưởng
lúc đầu Liên Lan Nhi gả tuổi cũng có chút lớn, mọi người Liên gia biết
tính tình Liên lão gia tử, cho là nam nhân lớn hơn một chút không chỉ
không có vấn đề mà ngược lại còn chững chạc hơn, có thể tin cậy hơn.
Liên Thủ Tín không phải người ngu, hắn quan sát sắc mặt Trương thị, đoán là tuổi chú rể quả thật hơi lớn.
“Là hai bảy hai tám tuổi sao? Không quá ba mươi chứ? Là cưới lại à, lúc trước cưới người khác rồi à?”
Liên Tú Nhi mười lăm tuổi, đối phương tối đa cũng chỉ là hai bảy hai
tám tuổi. Liên Thủ Tín nghĩ như vậy. Dù sao nam nhân lớn tuổi một chút,
chững chạc hơn, điều này cũng có mức độ. Mà nam tử hai bảy hai tám tuổi, lại làm quan, chưa từng kết hôn là điều không thể.
Liên Thủ Tín suy đoán như vậy, Trương thị lại càng khó mở miệng.
Liên Thủ Tín thấy Trương thị không nói, cũng đoán là chuyện không ổn.
“Mẹ à, mẹ cứ nói đi. Cha con sốt ruột rồi kìa.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Cũng đều là người trong nhà.”
“Cô gia của Tú nhi sinh năm Bính Tý.” Trương thị liền nói.
“Không phải lớn bằng Gia Hưng sao, thế mà nàng cứ dọa ta.” Liên Thủ Tín thở phào nhẹ nhõm nói.
“Không phải mười sáu, là bảy mươi sáu.” Trương thị nhỏ giọng nói.
“Cái gì?” Liên Thủ Tín nhảy dựng lên.
Trong nhà trừ mấy mẹ con mới từ Thái Thương trở về, những người khác không khỏi trợn mắt há mồm.
“Sao lại có thể? Sao lại có thể chứ?” Chân Liên Thủ Tín loay hoay cọ
sát mặt đất, “Dù cho thân phận nhà người ta cao, số tuổi gần ba mươi là
quá lắm rồi, tuổi lớn hơn nữa cũng chỉ bốn mươi là đỉnh. Bảy mươi sáu,
cái này, nói khó nghe thì hắn có thể sống bao năm nữa?” Tú Nhi gả đi thì phải làm sao? Sau này làm thế nào? Chẳng phải hủy cả đời sao?”
Liên Thủ Tín như vậy khiến cho Liên Mạn Nhi hồi tưởng lại lúc ở Thái
Thương, vẻ tuyệt vọng cùng tức giận của Liên lão gia tử và Chu thị khi
biết tuổi Trịnh Tam lão gia.
Cho dù Liên Thủ Nhân muốn nịnh bợ gia tộc quyền thế ở Thái Thương.
Cho dù gia môn của Trịnh gia cao hơn người làm Huyện thừa là Liên gia,
cho dù Liên Tú Nhi không phải gả cho thiếu niên mười sáu tuổi mà là cha
của thiếu niên thì người cha kia tuổi cũng quá lớn.
Nếu như là bốn mươi tuổi, cho dù là năm mươi, thì tương lai của Liên Tú Nhi còn có chút hi vọng.
Bảy mươi sáu tuổi. Tính tuổi cũng đủ làm cụ của Liên Tú Nhi rồi, đây
là trực tiếp dùng kiệu hoa đưa Liên Tú Nhi mang vào mộ a. Cho dù là bán
em gái nịnh bợ Trịnh gia mưu lợi cho mình, nhưng mà tốt xấu gì, nhìn vào quan hệ máu mủ, cũng phải giữ cho Liên Tú Nhi một con đường sống chứ,
cũng nên giữ chút thể diện cho Liên gia chứ?
“Đây là làm sao?” Liên Thủ Tín nghĩ xong, xoay qua hỏi Trương thị,
“Lão gia tử và lão thái thái hiểu rõ Liên Tú Nhi, sao có thể tìm cho
nàng người như vậy?”
“Chàng hỏi ta?” Trương thị thấy Liên Thủ Tín như vậy, không biết tại
sao đột nhiên vô cùng tức giận, “Sao chàng không hỏi đại ca tốt của
chàng đi?”
“Cái gì? … A…” Liên Thủ Tín đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt đảo qua người Liên Mạn Nhi, sau đó a một tiếng.
Sau đó hắn giống như quả bóng hết hơi, ngồi xuống ghế, hai tay ôm đầu.
“Mạn Nhi, chuyện như thế nào?” Liên Chi Nhi, Trương Thải Vân và Liên
Diệp Nhi tiến tới ngồi bên Liên Mạn Nhi, nhỏ giọng hỏi thăm.
“…Đến tột cùng là tại sao?” Liên Thủ Tín cũng ngẩng đầu lên, hỏi
Trương thị, “Cho dù đại ca có nghĩ ra biện pháp như vậy, lão gia tử, lão thái thái cũng không thể đồng ý a.”
“Bình tĩnh nói, đây là chuyện lớn, mọi người đều muốn biết.” Lý thị nói với Trương thị.
“Chuyện này, ta đến giờ vẫn còn mơ hồ, chính là sợ trong lòng….”
Kế tiếp, Trương thị, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất mỗi người một câu kể hết chuyện xảy ra ở Thái Thương.
Lời của bọn hắn vừa hết, cả phòng liền rơi vào tĩnh mịch.
“Là đại bá bọn nhỏ bán Tú Nhi! Cái này…” Liên Thủ Tín giơ lên quả
đấm, hung hăng đập một cái vào tay vịn ghế, “Nhị bá bọn nhỏ hỗ trợ.
Trước kia lừa ta, muốn bán Mạn Nhi. Mạn Nhi mạng lớn, hắn không thành
công. Hiện tại bán Tú Nhi, hắn lại bán được.”
“Lão thái thái cái gì cũng không biết, lão gia tử sao cũng bị hắn
lừa!… Ai, lão gia tử vẫn còn tin hắn, ăn phải thiệt thòi cũng vì tin
hắn.”
Lời nói này cũng không sai, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ. Xem ra Liên lão
gia tử nói Liên Thủ Nhân không có ý xấu cũng không phải vì trấn an các
nàng, ngoài miệng nói một chút mà thôi, Liên lão gia tử thật sự tin
tưởng Liên Thủ Nhân không có ý xấu. Hoặc là, Liên lão gia tử biết Liên
Thủ Nhân không phải là không có ý xấu, mà là không biết Liên Thủ Nhân có thể xấu đến trình độ này, hơn nữa còn là đối với người thân?
“Còn có cô cả của bọn nhỏ?” Liên Thủ Tín lại hỏi Trương thị, “Nàng
trước đó cũng biết, nàng cũng nhẫn tâm không nói với lão gia tử và lão
thái thái?”
“Chuyện này chúng con cũng không dám nói như vậy, dù sao không có bắt tận tay.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Cô cả đến sớm hơn chúng con, bà nội
cái gì cũng nói với nàng. Cô cả và đại bá, đại bá mẫu quan hệ tốt, đây
cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Chúng con đến đó lâu, luôn
cảm thấy có gì đó không đúng, mà đại cô thì khôn khéo hơn chúng con
nhiều.”
Liên Thủ Tín gương mặt âm trầm, trầm mặc không nói.
Rốt cuộc trước đó Liên Lan Nhi có biết Liên Tú Nhi gả cho lão già hay không? Liên Mạn Nhi tỏ vẻ còn nghi vấn việc này nhưng Liên Lan Nhi
khẳng định là phát hiện có chuyện gì đó không đúng, điều này Liên Mạn
Nhi chắc chắn.
Cổ thị sớm tặng chút ít đồ trang sức đeo tay quý giá, có phải mong Liên Lan Nhi nhắm một mắt mở một mắt hay không?
Mấy người cùng đi dự tiệc cưới Liên Tú Nhi, Cổ thị và Tưởng thị dĩ
nhiên sẽ không phơi bày chuyện gì, Chu thị đại môn không ra, nhị môn
không bước, đến địa phương đó cũng chỉ là ngồi yên, không muốn đi lại,
nhưng Liên Lan Nhi thì không giống thế. Nàng rất giỏi xã giao, nơi nào
cũng dám đi, phát hiện có chuyện không đúng, chỉ cần chịu bỏ công ra
điều ra, là có thể phát hiện chân tướng.
“… Ta lập tức phải dẫn mấy hài tử trở về, không vì cái gì khác, chính là vì tâm lạnh, rất sợ. Đêm hôm đó ta cũng không dám ngủ…” Trương thị
nhỏ giọng nói với Lý thị và Triệu thị, “Tam thẩm, ngươi không đi là
đúng. Sau này, bên kia có chuyện gì ta cũng tuyệt đối không đi, mấy hài
tử cũng không được đi.”
“Chúng ta đi mấy ngày, trong nhà có chuyện gì không?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Chi Nhi.
“Không có chuyện gì, chỉ có Chung quản sự sai người đưa thư tới, hai
ngày nữa hắn dẫn người tới chuyển rượu nho.” Liên Chi Nhi liền nói.
Rượu nho đã ủ tốt lắm, dù Chung quản sự không đến, Liên Mạn Nhi cũng
định viết thư gửi qua. Thử nghĩ xem nhìn rượu nho cất trong xưởng kia,
Liên Mạn Nhi phảng phất như nhìn thấy cả đống bạc, tâm tình vô cùng cao
hứng.
“Sổ sách mấy ngày qua đều là tỷ ghi, Mạn Nhi, đợi lát nữa tỷ đưa sổ
sách cho muội, muội xem có sai sót gì không.” Liên Chi Nhi lại nói.
“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Chiều nay mọi người ăn cơm, đi ngủ thật sớm, một đêm không có chuyện
gì xảy ra. Ngày thứ hai, Trương Khánh Niên đánh xe ngựa qua, dẫn theo
Trương Vương thị, muốn đón Lý thị và Trương Thải Vân về nhà.
Người một nhà tự nhiên hết sức giữ lại nhưng Lý thị cảm thấy thời
gian ở lần này đủ dài rồi, hơn nữa năm mới nhà bà cũng có rất nhiều
chuyện muốn làm, nên kiên quyết không chịu ở lại nữa.
Trương thị liền chuẩn bị hai bàn tiệc rượu, mời mấy người Ngô gia,
còn có Lục gia tới. Thứ nhất là mấy mẹ con nàng đã về, mọi người tụ họp, thứ hai là tiễn Lý thị, thứ ba là muốn cảm tạ huynh đệ Lục gia chiếu cố các nàng dọc đường.
Một bữa cơm này mọi người đều ăn vô cùng thoải mái, sau khi ăn xong, mấy người Lý thị bởi vì đường xá xa xội, liền cáo từ ra về.
Nhà Liên Mạn Nhi tặng không ít đồ, ngoại trừ mấy thứ Liên Mạn Nhi
tặng Trương Thải Vân, Lý thị và Trương Thải Vân đều có áo bông, áo lót,
trung y mới, phong tục gọi là trong ngoài tam tân. Ngoài ra Trương thị
còn tặng bốn cây bông, hai vải bông, còn có cả mũ da, rượu nho cho
Trương Thanh Sơn, còn cả mấy loại điểm tâm.
Sau đó phụ tử Lục gia cũng cáo từ, Liên Thủ Tín đưa bạc đã chuẩn bị
sẵn. Mới đầu phụ tử Lục gia không chịu nhận, sau đó Ngô Ngọc Quý ở bên
cạnh nói, giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn, bọn họ mới bằng lòng nhận lấy.
Mấy người Ngô gia không nhanh chóng đi mà ở lại nói chuyện phiếm.
Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi lấy lễ vật cho mấy người Ngô gia mua từ
Thái Thương ra.
Trừ mấy thứ cho Ngô Gia Ngọc, Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng và Ngô Vương thị mỗi người đều có lễ vật riêng. Một nhà này đều vô cùng cao hứng.
Ngô Vương thị và Trương thị ngồi trên giường gạch tán gẫu. Trương thị cũng đem chuyện của Liên Tú Nhi nói cho Ngô Vương thị.
“Người trong nhà biết là được, lão gia tử dặn dò người khác có hỏi
cũng không được nói.” Trương thị liền nói, đây cũng là ý tứ muốn Ngô
Vương thị bảo mật.
Ngô Vương thị cũng không quá kinh ngạc.
“Chuyện này chúng ta cũng biết. Ta mới đầu còn không tin, giờ nghe
ngươi nói vậy, không tin cũng phải tin.” Ngô Vương thị liền nói.
“Truyền nhanh như vậy? Đã truyền về đây rồi sao?” Trương thị kinh ngạc nói.
“Người cùng chúng ta lui tới mua bán ở trấn trên, trong huyện thành,
người dắt lừa thuê, còn có thân thích bên kia,” Ngô Vương thị nói,
“Chuyện này truyền đi còn nhanh hơn cả mấy chuyện khác.”
Trương thị liền thở dài.
“Ta còn biết một chuyện các ngươi không biết.” Ngô Vương thị lại nói.
“Là gì?” Trương thị vội hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...