“Phi” Chu thị nghe Cổ thị nói vậy lập tức chống hai cánh tay
đứng dậy, thân thể nghiêng về phía trước phun thẳng một bãi nước bọt vào mặt Cổ
thị, độ mạnh yếu và chính xác người thường đều không thể làm được.
Liên Mạn Nhi đứng bên cạnh thấy tình cảnh này liền kéo
Trương thị đứng lui ra xa một chút.
Cổ thị vừa lau mặt vừa nôn ọe hai tiếng, hiển nhiên là buồn
nôn quá sức nhưng nàng ta vẫn quỳ ở đó chỉ là đầu đã cúi gằm xuống không để cho
người ta thấy ánh mắt lạnh như băng, tối tăm phiền muộn của nàng ta.
“Ngươi oan uổng cái rắm” Mặc dù con trai đã làm huyện thừa,
Chu thị trong miệng mọi người được kêu một tiếng lão thái thái nhưng cái tính
nóng nảy thô lỗ, công phu mắng chửi người cay nghiệt này vẫn không thể sửa, chỉ
cần há miệng ra là sẽ nói “Chuyện Tú nhi lần này, không phải mọi việc đều một
tay ngươi lo liệu hay sao. Ngươi là kẻ mất hết lương tâm, lòng dạ ác độc, không
tim không phổi, ngươi đem Tú nhi như vậy gả cho một kẻ đã vùi nửa mình trong đất,
một lão già sắp chết. Ngươi sẽ không được chết tử tế, chết không có người chôn,
là người đem đến sự xui xẻo.”
Chu thị mắng như vậy, đừng nói Cổ thị, Liên Mạn Nhi cùng
trương thị đứng bên cạnh nghe đều tái mặt. Chu thị há miệng mắng như vậy cũng
quá ác độc, quá ác độc rồi. Cũng may trong viện này đều là người Liên gia, nếu
có người ngoài Chu thị chắc chắn vang danh huyện Thái Thương. Mà mặt mũi huyện
thừa phu nhân, Cổ thị cũng bị Chu thị mắng cho đến không còn chút gì nữa rồi.
Hơn nữa Chu thị còn lôi tên Trịnh Tam lão gia vào đây.
Vùi nửa mình trong đất, lão già sắp chết, cái này nếu để người
Trịnh gia nghe thấy, hai nhà lập tức có thể từ thân gia biến thành cừu gia. Cho
dù Trịnh Tam lão gia có xem trọng mặt mũi tiểu kiều thê mới lấy bỏ qua chuyện
này thì với uy thế Trịnh gia ở chỗ này, nhi tử Trịnh Tam lão gia có thể cam tâm
để cha già bị người ta vũ nhục như vậy sao? Còn có đồng tộc Trịnh gia, bọn họ
cũng không có cười trừ mà bỏ qua chuyện này a.
Cho nên Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị rõ ràng đã tính tới chuyện
này, đem tiệc rượu chiêu đãi Trịnh gia ra xa như vậy. Bất quá, điều này càng thể
hiện hết thảy Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị đều đã sớm biết rõ không có chuyện như
Cổ thị mới nói là nàng ta cũng mới biết, vẫn không thể tin được, …
“Lão thái thái, con cũng không dám nói bậy. Có Lão thái gia ở
đây, cô cả, nhị thẩm, tứ thẩm cũng ở đây đều biết con dâu vừa đến Thái Thương
huyện này đều ở trong viện không bước chân ra ngoài. Mọi chuyện đều do ngài làm
đương gia quyết định, con dâu chỉ là chân chạy làm theo người. Người bảo gì thì
con dâu biết làm đấy thôi mà.”
“Việc hôn sự của Tú nhi cũng do người một tay định ra. Con
khi đó cũng có nói qua một câu việc hôn nhân này có phải quá gấp hay không? Có
cần nghĩ kỹ lại hay không? Nhà chúng ta mới chuyển tới đây, sau này ngày tháng
còn dài, biết đâu có thể tìm được cho Tú nhi mối hôn sự tốt hơn? Là lão nhân
gia người chọn.” Nói đến đây, Cổ thị lại liếc nhìn sang Liên Lão gia tử: “Còn
có lão thái gia nói, tuổi Tú nhi không còn nhỏ, còn chọn cái gì nữa, chọn mối
hôn sự này không sai.”
“Chuyện Tú nhi xuất giá đều là người nói thế nào, con làm thế
ấy. người chỉ đạo, con làm theo. Những ngày này, một giấc ngủ ngon con cũng
chưa được ngủ qua, xương sống mệt mỏi, thắt lưng đau nhức con cũng không dám
phàn nàn gì. Vì Tú nhi, vì lão thái thái, con cam tâm tình nguyện.” Cố thị nói
xong cũng bất ngờ ủy khuất mà khóc thút thít.
“Ngươi chớ nói nhăng nói cuội, miệng kể khổ, ta còn không biết
lòng dạ ngươi sao.” Chu thị như trước không cần nói đạo lý, hoàn toàn không bị
Cổ thị kêu khóc kể khổ mà bị ảnh hưởng “Cái gì mà việc hôn nhân này do ta đáp ứng,
các ngươi không nói tốt vào, ta có thể đáp ứng sao. Ta hỏi ngươi, rõ ràng nói
chuyện hôn nhân là Trịnh tiểu công tử như thế nào lúc thành thân lại biến thành
Trịnh lão đầu rồi, đây là chuyện nghiêm trọng cỡ nào? Việc này nhất định là do
ngươi giở trò quỷ.” Chu thị kết lại một câu, trực tiếp định tội cho Cổ thị.
“Lão thái thái, chuyện này làm sao con dâu biết được.” Cổ thị
liên tục kêu oan. “Con dâu không phải cũng như người sao, cửa lớn không ra, cửa
nhỏ không bước, con vẫn luôn ở trước mặt lão thái thái. Con dâu còn là kẻ ăn
nói vụng về, tâm tư thô lậu, so ra đều kém lão thái thái thái. Lão thái thái
cũng không biết chuyện này, con lại càng không thể biết được.”
“Đây rốt cục là có chuyện gì?” Cố thị cảm thấy lẫn lộn “Ngày
đó đưa dâu, trong tân phòng ngồi chờ cùng Tú nhi còn có lão thái thái, cô cả đều
ở đó, khi đó không phải mọi chuyện đều tốt sao? Con dâu cái gì cũng không nhìn
ra, lão thái thái , cô cả lúc đó chẳng phải đều khen tốt sao? Đây rốt cục là đã
có chuyện gì xảy ra?”
Cổ thị nói như vậy là muốn phủi sạch tội rồi. Nhà này, Chu
thị là đương gia, Cổ thị cũng như Chu thị đều một mực ở trong nhà, ngày Liên Tú
Nhi kết hôn, Cổ thị lúc nào chẳng ở dưới mắt Chu thị. Chu thị không phát hiện sự
tình thì tự nhiên Cổ thị cũng không thể biết chuyện. Chu thị muốn trách Cổ thị
thì trước hết phải tự trách chính bà ta.
Trách không được, ngày Liên Tú Nhi xuất giá, còn gọi Chu thị,
Liên Lan Nhi cùng đi theo. Đây là đã sớm tính toán chặn miệng Chu thị cùng Liên
Lan Nhi.
Ngày đó mấy người có lẽ chỉ ở trong tân phòng Liên Tú Nhi, đại
sảnh bái đường hẳn cũng không đi dù có ra khỏi phòng có lẽ cũng chỉ là trong
sân nhỏ. Thế nhưng còn người hầu trong Trịnh gia, chẳng lẽ họ đều không nói lời
nào? Trong lúc nói chuyện, chuyện quan trọng là Trịnh Tam lão gia mới là tân
lang dù thế nào cũng phải nói tới a. Trừ phi Trịnh gia cũng là đồng mưu. Trên địa
bàn Trịnh gia, dù có thời gian cả ngày hôm đó nhưng muốn vây khốn, dấu diếm mấy
nữ nhân này cũng không phải là việc gì khó.
Ngẫm lại thái độ của Trịnh Tam lão gia còn cả hạ nhân Trịnh
gia, Liên Mạn Nhi đoán không chỉ Liên gia, còn có Trịnh gia, có một số việc, đại
đa số mọi người để biết cả, chỉ có một ít người là mơ mơ màng màng mà thôi.
Xem thái độ Trịnh Tam lão gia hẳn là như thế đi… mà Liên Lão
gia tử cũng có thể là không biết rõ tình hình.
Liên Mạn Nhi suy nghĩ một hồi quyết định không xoắn xuýt
chuyên này nữa.
Lúc này, Chu thị lại tiếp tục mắng Cổ thị. Chu thị vốn là
người không nói đạo lý, hơn nữa bà là mẹ chồng dù có không phân rõ phải trái với
Cổ thị, nàng ta cũng có thể làm gì?
“… Lòng dạ hiểm độc như vậy nên ngươi mới cả đời không sinh
được con trai, nên khuê nữ ngươi sinh ra cả đời cũng sẽ không sinh được con
trai …”
Cổ thị quỳ gối dưới đất, cả người có chút run rẩy, cúi đầu,
hai tay nắm chặt vạt áo.
Có một câu tục ngữ là “đánh người không đánh mặt, mắng người
không mắng chỗ hiểm” Nhưng Chu thị đối với đám con cháu trong nhà luôn làm trái
ngược điều đó. Người trong nhà sao còn không biết nhược điểm, chỗ đau của ngươi
ở chỗ nào. Chu thị luôn nhằm đúng chỗ đau này mà ra tay, hơn nữa còn rất ác độc,
một chút nương tay cũng không có.
Bà là mẹ ruột mà có thể mắng Liên Thủ Lễ con trai mình là
tuyệt hậu, bây giờ thì mắng con dâu không sinh được con trai, lại nguyền rủa
cháu gái cả đời cũng không sinh được con trai, bà cũng có thể nói ra rất thuận
miệng.
Liên Mạn Nhi dời ánh mắt từ Cổ thị sang Chu thị rồi lại nhìn
Cổ thị, trong lòng thở dài. Chu thị chỉ biết mắng người thống khoái như vậy
nhưng chưa bao giờ nghĩ tới người bị mắng chửi sẽ thế nào.
Vì cái gì mà tục ngữ lại nói “Đánh người không đánh mặt, mắng
người không mắng chỗ hiểm” Đây không chỉ dạy người đời phải biết phúc hậu mà
còn là trí tuệ quần chúng nhân dân trăm ngàn năm đúc kết ra, là trí tuệ sinh tồn.
Chừa cho người khác đường lui cũng là chừa cho mình một đường lui. Chỉ vì một
câu mà đem tới họa sát thân, từ xưa tới nay không biết có bao chuyện đã kể qua.
Chu thị mắng Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Thủ Lễ, Triệu thị
như vậy, nhưng đây đều là những nhi tử ngốc cùng con dâu không biết mang thù,
không tính tới phản kích hay trả thù, nhưng còn Cổ thị? Liên Mạn Nhi có thể khẳng
định, Cổ thị cũng không phải là bánh bao.
Cổ thị có thể sẽ không cùng Chu thị cãi qua cãi lại nhưng cỗ
oán khí này sẽ tích tụ lại rồi sẽ phát triển thành cái gì? Chuyện Liên Tú Nhi
thành như vậy, nguyên nhân chắc chắn không cách nào tránh khỏi là từ oán khí
tích tụ trước tới giờ của Cổ thị.
Chuyện trước kia của Liên Mạn Nhi cả nhà không tính toán với
Cổ thị nhưng cũng không quên đâu, lúc đó dù cả nhà Liên Mạn Nhi chưa một lần
làm gì có lỗi với Cổ thị mà vì con gái ruột, vì tiền đồ của Liên Thủ Nhân, Cổ
thị có thể cùng Liên Thủ Nhân sắp xếp kế hoạch bán Liên Mạn Nhi thì với oán khí
Chu thị gây ra cho Cổ thị nhiều như vậy, lại có việc Trịnh gia cấp cho Liên Thủ
Nhân chỗ dựa hấp dẫn như thế, việc bán Liên Tú Nhi đối với Cổ thị mà nói cũng rất
bình thường, không hề lo sợ gì.
Chu thị chỉ vào Cổ thị mắng không dứt. Cổ thị im lặng cúi đầu
chịu đừng. Liên Tú Nhi vẫn khóc thút tha thút thít. Liên Lan Nhi ngồi bên cạnh
an ủi Liên Tú Nhi. Liên Lão gia tử ngồi đó không nói gì.
Cổ thị dường như đem mình phủi tội vô cùng sạch sẽ nhưng
trong lời nói của nàng rõ ràng có lỗ hổng. Chu thị nghe không hiểu, Liên Tú Nhi
đang khóc nhưng Liên Lan Nhi cùng Liên Lão gia tử chẳng lẽ cũng đều không nghe
ra được gì sao?
Hay là đều hiểu cả thậm chí đã sớm nghĩ đến nhưng lại khó
nói ra hay là không muốn nói ra?
Đúng là Cổ thị cũng giống Chu thị, cửa lớn không ra, cửa nhỏ
không bước, nữ nhân trong các nhà giàu có đều như vậy nhưng các nàng vẫn có cách
thu thập tin tức riêng của mình chứ. Không cần nói tới những nha đầu bà tử chạy
việc, chỉ cần nói tới người có quan hệ thân mật nhất có nhiều tin tức với Chu
thị là Liên Lão gia tử, với Cổ thị là Liên Thủ Nhân. Liên Lão gia tử cũng bị
vây trong sân viện nhỏ này cũng không có nguồn tin tức riêng nhưng Liên Thủ
Nhân mỗi ngày đi ra ngoài làm việc. Còn có một Liên Thủ Nghĩa mỗi ngày theo bên
người Liên Thủ Nhân nữa. Nói mấy người mỗi ngày đều ở trong nhà bị lừa gạt vậy
những người đi ra bên ngoài, không bị che mắt, không bị trói chân, chuyện lớn
như vậy sao có thể cũng bị lừa gạt?
Liên Lão gia tử rốt cục lại lên tiếng: “Đi xem thế nào lão đại
cùng lão nhị còn chưa tới?”
Điều này… Những người có thể đi ra ngoài tìm người đều phái
đi cả rồi.
“Để cháu cùng Tiểu Thất đi xem.” Ngũ Lang lên tiếng đáp ứng
rồi lôi kéo Tiểu Thất đi ra ngoài.
“Bà mối! Đem bà mối tìm đến cho ta.” Chu thị sau khi mắng
người đến nước bọt văng tứ tung rồi cũng nhớ tới đầu sỏ gây nên chuyện. “Ban
nãy ta còn trông thấy, bà ta sáng nay còn có mặt mũi nói chúc mừng ta, còn muốn
xin tiền mừng, uống rượu mừng, đem bà ta tới đây, ta phải hỏi bà ta cho rõ
ràng.”
“Ngươi đi đi.” Chu thị thấy không có ai đứng lên liền chỉ
vào Hà thị phân phó.
Hà thị liền đáp ứng đi ra ngoài.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa chậm chạp bước vào, bà mối Hồ
cũng đã lắc lắc mông cười hì hì sau lưng Hà thị bước tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...