Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Edit: Ntsubasa04
Nghe nói Chu thị điên rồi, mọi người ở phòng trong đều sửng sốt, Liên Mạn Nhi muốn hỏi Tứ lang một chút, Chu thị là như thế nào phát điên,
nhưng Tứ lang đã sớm xoay người chạy đi rồi.

“Bà nội, điên rồi?” Liên Mạn Nhi có chút không tin. Chu thị cũng
không phải là người bình thường, tinh thần mạnh mẽ từ trong xương, còn
hơn người bình thường nữa. Trong suy nghĩ của Liên Mạn Nhi, chỉ có Chu
thị làm người khác điên, chứ bà tuyệt sẽ không điên.

Nhưng mà, nói đi thì phải nói lại. Cái gọi là cương quá dễ gãy, Chu
thị đã có thói quen thuận buồm xuôi gió, hôm nay bị mất mặt ở trước mặt
mọi người, không quản thúc được hai đứa con không nói, còn lập văn thư,
hai con trai này cùng người hai nhà này, về sau cũng không thuộc quyền
bà quản lý. Hơn nữa, trên lưng bà mắc oan, thanh danh hoàn toàn bị đen.

Vừa rồi trong khoảng thời gian này, Chu thị vẫn là ở thượng phòng tây phòng, thì phải là cùng Cổ thị, Tưởng thị những người này ở cùng một
chỗ. Cổ thị cũng bị Chu thị quản thúc, hơn nữa hễ có cơ hội liền thích đáp trả, đâm lại Chu thị vài lần.

Kết quả đã khiến Chu thị điên rồi?

Chu thị là điên thật, hay là không điên?

“Thượng phòng giống như không có động tĩnh gì?” Trương thị nói. Nếu
Chu thị điên rồi, thượng phòng khẳng định sẽ đại loạn, nhưng nghiêng tai lắng nghe, thượng phòng bên kia thực im lặng.

“Vừa rồi, ta giống như nghe thấy thượng phòng rối loạn một lúc. Ta
không phải mới vừa nói chuyện tới sao, trong lòng ta có việc, cũng không có nghe rõ ràng.” Triệu thị nói.

“Tứ lang đến là truyền tin cho chúng ta, thế nào, hay ta đi xem đi?” Trương thị liền hỏi Liên Thủ Tín.

Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau, đều âm thầm thở dài, cảm giác bất đắc dĩ thật sâu.

“Mạn Nhi, con trước kia không phải vẫn hỏi mẹ, vì sao phải nhịn, vì
sao trước mặt bà nội con, mẹ có lý còn phải tự nhận lỗi,không để ý?
Người khác cũng hỏi qua ta. Nhìn xem đi, mặc kệ là chuyện gì, mặc kệ có
lý hay không, bà ấy nếu không áp chế được, sẽ không yên ổn…. Bà nội con
có thể có điên, đến sau lại, bà ấy có thể đem chính mình ép buộc không
còn hình dạng. Khiến người khác nhìn không được.” Trương thị nói xong,
thở dài một tiếng.

“Bà nội con trước kia từng điên?” Liên Mạn Nhi lập tức từ trong lời nói của Trương thị hiểu ra.

Trương thị nhấp hé miệng, không nói chuyện, chỉ ý bảo Liên Mạn Nhi đến hỏi Liên Thủ Tín.


“Cha…” Liên Mạn Nhi quay đầu hỏi Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín ho khan hai tiếng. Có chút không được tự nhiên mà nghiên người, hiển nhiên cũng không muốn trả lời.

Liên Mạn Nhi con mắt vòng vo xoay chuyển, Trương thị cùng Liên Thủ
Tín đều không muốn nói, xem ra đó hẳn là một sự kiện thực mất mặt. Không phải Trương thị cùng Liên Thủ Tín mất mặt, mà là hai người này cảm thấy mất mặt thay Chu thị.

“Đây là gây khó dễ cho chúng ta, nếu chúng ta không đi, việc này sẽ
không yên tĩnh. Bà ấy thật xấu..” Trương thị liền lại nhìn về phía Liên
Thủ Tín.

Liên Mạn Nhi cảm thấy. Trương thị chưa chắc nguyện ý đi, nàng nói như vậy, là vì lo lắng đến tâm tình Liên Thủ Tín, cho Liên Thủ Tín một bậc
thang.

Thật đúng là hiền lành, cũng chẳng trách mấy năm nay, tuy rằng ngày
qua vất vả, còn có mẹ chồng như Chu thị, nhưng đôi này còn có thể ân ái
như vậy.

“Biết là làm khó dễ ta. Sao ta lại có thể đến đó.” Liên Mạn Nhi lập tức nói.

Nàng cơ hồ có thể tưởng tượng, Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Thủ Lễ, Triệu thị, mấy người này chạy tới xem Chu thị, bởi vì mềm lòng. Nhìn
không được Chu thị nổi điên, lại khuất phục Chu thị.

Vậy không phải đảo mắt lại trở về tình trạng trước giải phóng, các
nàng vừa mới đạt được giải phóng a, hơn nữa là trả giá bao nhiêu mới
thắng được hôm nay a?

Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị, mấy người này đều không thể đi.

“Để con đi xem, bà nội con nếu thực điên rồi, con sẽ trở về gọi mọi người.” Liên Mạn Nhi nói. Nàng muốn đi trước xem tình huống.

“Tỷ, đệ đi theo tỷ.” Tiểu Thất vội hỏi.

“Mạn Nhi tỷ, muội cũng đi theo tỷ.” Liên Diệp Nhi cũng nói.

Liên Mạn Nhi liền gật gật đầu. Nàng, Tiểu Thất cùng Liên Diệp Nhi đều là tuổi còn nhỏ, nói gì làm gì tiện nhất.

“Cha, nương, mọi người đều ở trong phòng đi, chờ con ta trở lại. Ca, tỷ, hai người cũng đừng đi.”

Liên Mạn Nhi dặn người nhà một phen. Liền đi lên thượng phòng.


Thượng phòng đông tây hai phòng, một bóng người cũng không có, gian
ngoài cửa sau, đứng bên ngoài phòng, có thể nghe thấy sau viện truyền
đến tiếng người.

Hóa ra mọi người về phía sau viện, Chu thị là nổi điên ở hậu viện?

Liên Mạn Nhi liền ra cửa sau, đến hậu viện.

“… Cho ngươi ăn, ta cho ngươi ăn, súc sinh tán tận lương tâm…” Chu
thị mặc áo dài màu tím, một đôi chân nhỏ ở trong luống rau hẹ điên cuồng mà đạp, một bên đạp một bên mắng. kịch liệt vận động, làm cho sắc mặt
vốn trắng vàng của Chu thị nhiễm đỏ ửng, sợi tóc trên đầu nàng đã tán
loạn cũng lay động theo chuyển động của thân thể.

Liên Lão gia tử xa xa vừa mới tiến đến hậu viện đứng ở một luống rau, tức giận sắc mặt đỏ bừng, cầm tẩu thuốc trong tay, chỉ vào Chu thị.

“… Tứ lục bất đổng, ngươi liền làm đi, ngươi liền làm đi…”

Tứ lục bất đổng, là phương ngôn Tam Thập Lý doanh tử nơi này, đại
khái ý tứ là nói một người hồ đồ, không hiểu chuyện, không phân rõ phải
trái.

Bọn người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Cổ thị, Hà thị, Liên Kế Tổ
vây quanh ở giữ luống rau hẹ, cũng có bước vào luống rau, một bên lớn
tiếng khuyên bảo, một bên ý đồ ngăn cản Chu thị.

Nhưng Chu thị uy mãnh dị thường, ai dám tới gần bà, đều đã bị bà
chống thắt lưng vung liền quăng đi, chính là Liên Tú Nhi cũng không thể
may mắn thoát khỏi.

Ở phía sau đám người Liên Thủ Nhân, một vòng người vây quanh, là Liên Đóa Nhi, Tứ lang tôn tử. Mấy đứa nhỏ không giống mấy người Liên Thủ
Nhân sắc mặt khẩn trương, mà ngược lại hành động cùng biểu hiện trên mặt đều biểu hiện, bọn họ thực hưng phấn, thấy rất vui.

Tưởng thị cùng Triệu Tú Nga cũng đứng ở trong một vòng người này,
Tưởng thị trong lòng ôm Nữu Nữu, Triệu Tú Nga đang mang thai, hiển nhiên là không tiện đi phía trước mặt.

Liên Mạn Nhi chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng còn để ý.

Phía sau, Chu thị đã gần như đạp nát một mảnh rau hẹ, bà uốn éo thân, lại đi sang luống cải trắng bên cạnh. Cải thìa đã dài ra cỡ hai tấc rất cao, chen chúc bên nhau, còn chưa tỉa cây. Chu thị đi qua, đối với đám
cải thìa chính là vừa dẫm lại đá, trong khoảng thời gian ngắn, cải thìa
thương vong thảm trọng, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.


Mặc cho Chu thị nháo như vậy, đồ ăn trong toàn bộ vườn rau hậu viện,
tất cả đều xong rồi. Nhưng mà những thứ này là người trong nhà khổ cực
trồng, nhất là Liên Lão gia tử, tại miếng đất trồng rau này đã dồn rất
nhiều tâm huyết.

Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, quyết định, nàng phải giúp đỡ chữa bệnh điên này của Chu, không phải vì này một vườn đồ ăn này.

Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi bỏ chạy tiến lên, ngừng lại ở bên người Cổ thị.

“Ai nha, bà nội ta bị bệnh rất lợi hại. Cha ta vừa nghe nói, liền cho thỉnh lang trung cho bà nội, một hồi có thể trở về.” Liên Mạn Nhi giả
bối rối. Lớn tiếng nói.

Bước chân Chu thị bỗng nhiên nhẹ lại, tiếng mắng kế tiếp của bà rất
cao, động tác trở nên mạnh hơn nữa, cặp chân nhỏ kia đạp độ mạnh yếu
cũng tăng lên.

“Bà nội không phải lúc nãy rất tốt sao. Thế nào một hồi liền bệnh
thành như vậy?” Liên Mạn Nhi phía sau, liền xoay qua, nói với Cổ thị,
“Đại bá mẫu, bà nội vừa rồi là ở cùng một chỗ với người mà”

Cổ thị chính là ngẩn ra.

“Đại bá mẫu, bà nội như vậy, khẳng định không thể đi theo đại bá đi
nhận chức. Vậy người nhất định phải ở lại. Hầu hạ bà nội nha.” Liên Mạn
Nhi cũng không chờ nàng phản ứng lại, nói nhanh.

“Đại bá mẫu, con nói chuyện người đừng có không tin.” Liên Mạn Nhi
nhìn trái nhìn phải, rồi hạ thấp giọng nói, “Một hồi lang trung đến đây, nếu như nói bà nội không thể xa nhà. Người phải ở lại hầu hạ bà nội.
Người khác dù nói thế nào cũng không được!”

Liên Mạn Nhi nói xong, liền ý vị thâm trường nhìn Cổ thị.

Cổ thị há miệng thở dốc, nàng nghe ra ý tứ trong lời Liên Mạn Nhi
nói. Trước đây. Nếu Liên Mạn Nhi nói như vậy, nàng có lẽ không tin,
không sợ, nhưng là hôm nay. Trải qua chuyện vừa rồi, nàng không thể
không tin.

Liên Thủ Tín cùng Trương thị ở Tam Thập Lý doanh tử, có lực ảnh hưởng thế nào.

Không cho nàng đi theo Liên Thủ Nhân nhận chức, ngược lại sẽ để nàng
lưu lại hầu hạ Chu thị, đây là chuyện nàng vô luận như thế nào cũng
không thể chịu đựng được.

“Nương a, xin bớt giận, ta trở về phòng đi.” Cổ thị vội vàng gọi Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ, tiến lên đi, phải kéo Chu thị vào trong
phòng.

Lần này khuyên can, rốt cục có thành ý.


Nhưng mà Chu thị lại còn không chịu bỏ qua.

Bà đạp xong đống cải thìa rồi. Liền bỏ ra tiến ra chỗ đám người Cổ
thị, lại uy vũ sinh phong đánh về phía luống dưa chuột đối diện.

Dây leo dưa chuột đã quấn đầy giá, phía dưới kết những trái dưa chuột to nhỏ.

Chu thị chân đá, tay kéo, một hồi công phu, liền làm hỏng nửa giàn
dưa chuột, nhưng mà trên mặt cùng trên tay của bà. Cũng thấy vết thương, là do bà kéo cái giá làm chính mình bị thương.

Bởi vì bị thương ăn đau, Chu thị càng tức, động tác cũng càng thêm
điên cuồng, thật giống như đối mặt không phải dưa chuột, mà là kẻ địch.

“Ai nha, bệnh điên của bà nội sao lại lợi hại thế kia?” Liên Mạn Nhi
lại đến gần chút, đứng ở bên người Triệu Tú Nga, lớn tiếng nói.

“Cũng không, ta còn không phát hiện tức điên thành như vậy kia.” Triệu Tú Nga nói.

Tức điên, bị ai tức điên kia?

Liên Mạn Nhi không để ý Triệu Tú Nga.

“Tú Nga tẩu tử, bệnh điên này, đều cũng có nguyên nhân, nghe nói còn
truyền đời. Nói đâu xa Hoàng bà tử ở trấn trên, hình như là thời điểm bà ấy bốn năm mươi tuổi phát điên. Khuê nữ của bà vốn rất tốt, kết quả mấy ngày hôm trước, không biết làm sao, cũng điên rồi. Mọi người nói, bệnh
điên này là do mẹ nàng truyền cho nàng.”

“Hôm trước ta còn nghe nói, có nhà kia muốn đem khuê nữ Hoàng bà tử
đuổi về. Nói là nếu biết nàng có bệnh điên, sẽ không cùng nàng kết thân. Còn nói lão Hoàng không phúc hậu, lừa gạt đem khuê nữ bệnh điên lừa hôn gì, muốn cùng lão Hoàng lấy lại lễ hỏi kia.”

Tiếng mắng của Chu thị đột nhiên im bặt, dưới chân giật giật, lại
không đá về phía giàn dưa chuột, một tay bà cầm lấy dưa chuột non, hướng Liên Mạn Nhi bên này xoay qua.

Mọi người liền nhất tề hô to.

Hóa ra thời điểm Chu thị xoay thân, dưới chân không biết đạp trúng
cái gì, đột nhiên bị trợt, toàn bộ thân mình mất đi cân bằng, ngã quỵ
xuống dưới. Liên Tú Nhi theo sát ở phía sau Chu thị đi đỡ Chu thị, nhưng cũng bị ngã sấp xuống theo. Liên Tú Nhi dưới tình thế cấp bách, một bàn tay bắt loạn, liền bắt được Cổ thị bên cạnh.

Bà người này làm thành một đống, ngã sấp xuống ở dưới giàn dưa chuột.

Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Kế Tổ lúc này đều bước lên phía trước, nâng ba người lên, chậm rãi đi tới.

“Ai má ơi, sao thối như vậy.” Triệu Tú Nga nhíu nhíu mày, bưng kín miệng mũi.

Liên Mạn Nhi cũng ngửi được một mùi tanh tưởi đập vào mặt, bộ dáng học Triệu Tú Nga, lấy tay bưng kín miệng mũi.

“A, là Lục lang, khẳng định là hắn, lại đại tiện dưới giàn dưa chuột!”

*******


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui