Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Editor: Leticia
Muốn viết công văn, vốn chỉ cần những người này làm nhân chứng cũng
được rồi, nhưng vì là sự tình trong thôn, nên Liên Thủ Tín cảm thấy vẫn
cần mời mọi người ở trong thôn, hàng xóm, cùng mấy thôn lão, còn có trụ
trì Thiện Xa trong miếu đầu thôn đều được mời đến.

Muốn nhiều người làm chứng như vậy, có thể thấy được trong tiềm thức hắn bị sợ hãi lớn.

Lúc này, mọi người vây xem ở bên ngoài cũng chưa giải tán, thấy nói
là muốn mời người, có người nhiệt tâm hỗ trợ làm chân chạy. Mấy vị này
đều ở trong thôn, thậm chí có người còn đang ở trong đám người vây xem,
bởi vậy, chỉ trong chốc lát đều đến đông đủ.

Chấp bút viết công văn, cũng không cần phiền toái người khác, liền
nhờ Vũ chưởng quỹ. Liên Mạn Nhi bọn hắn cùng Vũ chưởng quỹ lui tới rất
nhiều, biết rõ Vũ chưởng quỹ ghi chữ rất đẹp, hơn nữa chọn lọc từ cũng
tốt.

Bên này chuẩn bị bàn, giấy bút, mấy người Vương Ấu Hằng, Vương cử
nhân thì nói chuyện phiếm. Vương gia có người mới vào làm quan, mọi
người liền hướng tới hai chú cháu chúc mừng.

“Bởi vì chuyện sản lượng dưa tăng cao, Đại ca cùng một vị thúc phụ
khác đều được ân huệ thăng quan. Ta hôm nay đến nhà thúc, ý định cùng
thúc thương lượng, lúc nào thì cả nhà hồi thị trấn để đi chúc mừng.
Đúng lúc gặp chuyện này…” Vương Ấu Hằng mỉm cười nói.

Vương cử nhân mỉm cười gật đầu.

“Gia huynh làm nghề y nhiều năm, kết rất nhiều thiện duyên. Lần này, chính là dựa vào thiện duyên của gia huynh.”

Vương cử nhân đây là nói lai lịch, cũng ám chỉ bánh ít đi, bánh quy lại với nhà Liên Thủ Tín .

“Việc này kỳ thật nhờ Liên Tứ thúc. Muốn nói công lao, hẳn là Liên Tứ thúc có công lao lớn nhất. Nếu không có Liên Tứ thúc đem khoai lang
gieo xuống, ban đầu khoai lang là đồ ăn mới lạ, thì hôm nay cũng không
có phần công lao này. Đáng tiếc trên người Liên Tứ thúc không có công
danh, Ngũ Lang cùng tiểu Thất vừa mới nhập học, niên kỷ lại nhỏ. Muốn
thúc đẩy ân huệ này..” Ngón tay Vương Ấu Hằng nhẹ nhàng gõ lên chén trà, chỉ nói rõ ràng hơn chút ít.

Trong phòng mọi người có chút bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt không tự chủ nhìn vào trên người Liên Thủ Nhân.


“… Ta cái này… giám sinh cùng chức quan này, là nhờ quan hệ thông gia với họ Tống đấy, đã sớm có kế hoạch rồi, hôm nay rốt cục mới thật rơi
xuống.” Liên Thủ Nhân vội vàng ho hai tiếng, nói ra.

Mọi người cũng gật đầu, đều khen Liên Thủ Nhân kết được quan hệ thông gia tốt, rồi nói tiếp sang chuyện khác.

Bàn giấy bút đều chuẩn bị ổn thỏa, Vũ chưởng quỹ viết, phải viết như
thế nào, đương nhiên phải hỏi Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Tín. Liên
Thủ Tín rất kiên quyết, nhất định phải đem tất cả đồ vật được phân ra
khi ở riêng làm chi phí dưỡng lão cho Liên lão gia tử cùng Chu thị.

Vũ chưởng quỹ từ tình hình thực tế viết ra, sau đó lại ngẩng đầu hỏi Liên lão gia tử.

“Lão gia tử còn có những yêu cầu khác không?”

“Không có.” Mọi người nhìn trừng trừng như vậy, trong nội tâm Liên
lão gia tử cũng không biết làm sao.”… Những năm này, một nhà lão Tứ đều
khổ sở. Vốn định…ai, không nói nữa. Lão Tứ ở riêng về sau, lập nên gia
nghiệp, đều là tự nhà hắn lập nên, chúng ta bận rộn cũng không giúp được gì. Chúng ta còn có thể đi lại, sao phải cần nuôi dưỡng chứ? Lão Tứ hắn hiếu tâm như thế, chúng ta cũng cảm thấy đủ rồi.”

Vũ chưởng quỹ lại viết thêm vài nét bút vào công văn, sau đó đem công văn đưa cho Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín cùng những người tới làm
chứng nhìn qua. Vũ chưởng quỹ viết tuyệt không mơ hồ. Chỉ ra Liên Thủ
Tín đã tận hiếu hết mức có thể rồi. Nhưng hắn lại có thể tìm từ uyển
chuyển, giữ thể diện cho Liên gia. Mọi người thấy qua, đều gật đầu.

Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín, tính cả Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ. Còn có một nhóm người làm chứng đều lăn dấu vân tay vào
công văn.

“Cái này, có nên đưa cho lão thái thái qua xem qua không?” Vũ chưởng
quỹ lại nói, “Lão thái thái nếu có yêu cầu gì, tiện thể cũng có thể nói
ra, nhiều người ở đây như vậy, thế nào cũng có thể để cho lão thái thái
hài lòng.”

Mặt Liên lão gia tử nhìn không được tốt lắm, ông đã nói rất nhiều
lần, cái nhà này là ông làm chủ, nhưng mà mọi người lại không tin ông.

“Nàng thì hiểu cái cái gì, chỉ biết càn quấy. Việc này cứ quyết định như vậy đi.” Liên lão gia tử nói.

“Vẫn nên cùng mẹ con nói một tiếng a.” Liên Thủ Tín nói.

Công văn giao cho Liên Thủ Nhân, để cho hắn đưa cho Chu thị xem qua.


“Nếu lão thái thái có cái gì yêu cầu, nhân tiện đề ra. Nếu đã hài
lòng, vậy thì cũng lăn dấu vân tay trên công văn một cái a.” Mọi người
nhao nhao nói.

Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, chuyện này, giao cho Liên Thủ Nhân đi
làm. Liên Thủ Nhân muốn bảo tồn mặt mũi, thuận lợi đi nhậm chức, hắn
không thể để cho Chu thị lại náo loạn nữa, còn phải để cho Chu thị lăn
dấu vân tay.

Với tư cách là con trai trưởng, Liên Thủ Nhân không có cách nào từ
chối, hắn cầm công văn đi ra ngoài, rất nhanh đã quay lại, Chu thị đã ấn dấu vân tay.

Quả nhiên, vẫn là Liên Thủ Nhân nói thì Chu thị sẽ nghe theo a. Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.

“Lão thái thái là người biết chuyện, nghe lời con trai trưởng.” Lão Kim ha ha cười, nói thêm một câu.

Lời này thật sự rất có ý tứ rồi, trong nhà phần lớn mọi người cũng nhịn không được đều khẽ cười.

“Cha, cha đứng ngẩn người ra đấy làm gì. Công văn này, chúng ta cũng
phải ghi một bản.” Liên Diệp Nhi vẫn ghé vào đứng ở cửa ra vào, nàng sợ
Liên Thủ Lễ lại bị xem nhẹ, vội vàng chạy vào, lôi kéo ống tay áo Liên
Thủ Lễ, sốt ruột nói.

Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín khác. Liên Thủ Tín sớm phân đi ra gần
một năm, hiện tại chính mình có nhà, có vườn, nhưng Liên Thủ Lễ nếu như
buông tha cho gia sản được phân khi ở riêng, lập tức hắn sẽ mình không
đi ra ở riêng rồi.

“Lão Tam thì miễn đi, hắn không giống như nhà lão Tứ.” Liên lão gia tử nói.

“Ông nội, cha cháu cùng Tứ thúc giống nhau, đều là con của ngài. Tứ
thúc cho, chúng cháu cũng cho. Hiện tại phải ở túp lều chúng cháu cũng
nguyện ý.” Liên Diệp Nhi vội vàng nói.

Liên lão gia tử lập tức nghẹn lời.

“Cha, cha vì con cùng mẹ con mà nghĩ lại a. Chúng ta cũng phải nghĩ
đến cuộc sống sau này. Nếu chúng ta bỏ lỡ hôm nay, về sau lại rơi vào

trong tay của nội, lúc đó làm gì có người giúp chúng ta nói chuyện.”
Liên Diệp Nhi lôi kéo góc áo Liên Thủ Lễ, ô ô khóc lên.

Liên Diệp Nhi nói cũng không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng lặng ngắt như tờ.

Tay Liên lão gia tử run run.

“Lão Tam, đệ dạy dỗ hài tử như thế nào vậy. Đệ nghe đi, nàng nói
những lời súc sinh gì đấy, đây là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng a.
Diệp Nhi, ta hỏi cháu một chút, những lời này của cháu là cháu học được
từ đâu?” Liên Thủ Nhân lập tức cả giận nói.

Trong lòng của hắn nhẫn nhịn một bụng hỏa, không dám phát tác với
người một nhà Liên Thủ Tín, nhưng đối với nhà Liên Thủ Lễ thì hắn vẫn
dám đấy.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe thấy, nhịn không được âm thầm cười lạnh. Tốt một cái Liên Thủ Nhân, dám nói lời ám chỉ, đây là trông cậy vào
mượn từ bắt lấy bím tóc của Liên Diệp Nhi, kéo theo nhà bọn nàng ra.
Người nào không biết, gần đây Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín thân nhau,
Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi hầu như ở tiệm bánh bao Liên ký.

Liên Thủ Nhân, hắn đây là muốn nắm quả hồng mềm, muốn từ trên người
Liên Thủ Lễ, Liên Diệp Nhi phát tác, thậm chí, còn muốn mượn cơ hội này
lật bàn a.

“Cái gì mà đen với đỏ, cháu không có đọc qua sách, cháu không biết.
Những lời này, cháu chính là học từ Đại bá đấy.” Liên Diệp Nhi cũng
không bị Liên Thủ Nhân hù sợ, hiện tại trong lòng nghĩ Liên Diệp Nhi
nàng cũng có chỗ dựa vào rồi. Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi đều đã đáp ứng, lần này nhất định sẽ giúp nàng.

Có người hỗ trợ, chính mình đương nhiên càng phải thêm chút sức. Muốn lợi dụng nàng đả kích người đối tốt với nàng, mơ tưởng. Liên Diệp Nhi
nàng tuổi không lớn lắm, nhưng nàng biết rõ tốt xấu.

Hơn nữa, từ ngày đánh Tứ Lang, Liên Diệp Nhi đã biết rõ. Nàng không
được như Liên Mạn Nhi, cha nương của nàng so với cha nương của Liên Mạn
Nhi thì mềm yếu hơn, Liên Mạn Nhi có tỷ tỷ và hai huynh đệ giúp đỡ, cha
nương nàng chỉ sinh được một mình nàng. Nhà Liên Mạn Nhi bây giờ là
người đã có thân phận, nhưng nhà nàng vẫn chỉ là hộ nông dân bình
thường.

Nàng không cố kỵ nhiều như Liên Mạn Nhi, hơn nữa nàng cũng không thể cố kỵ, nếu cố kỵ, thì có thể bị ức hiếp cả đời.

“Vay nặng lãi gả khuê nữ, chính mình thì trốn trong thành hưởng phúc, lại để cho ông nội cùng cả nhà mọi người, còn có nhà Tứ thúc đã ra ở
riêng phải thay bá trả nợ, làm cho ông nội thiếu chút nữa tức chết,
không phải Đại bá làm sao? Ông nội mang bọn cháu đi ra đồng làm việc,
còn bá ở nhà ngủ ngon! Ở trên thị trấn bá lén mua phòng ốc, thuê người
làm, để cho ông nội cùng chúng cháu xuất tiền cho bá!” Liên Diệp Nhi chỉ vào Liên Thủ Nhân, bùm bùm mà quở trách, “Bá ở sau lưng còn nói cùng

Đại thẩm, nếu cùng sống một chỗ với ông nội và bà nội thì như là rơi
xuống vực thẳm rồi, lúc nào có thể đi nhậm chức thì cố gắng vơ vét hết tiền đi rồi ném mọi người ở nhà thì mới tốt.”

Trong phòng mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Liên lão gia tử thì mặt xám như tro.

Liên Thủ Nhân thẹn quá hoá giận, giận dữ nhảy dựng lên, làm bộ muốn đánh Liên Diệp Nhi.

“Nói bậy, chỉ biết nói bậy nói bạ. Ngươi cái đồ tiểu nha đầu ngỗ nghịch”

Một phòng đầy người, đương nhiên không thể nhìn Liên Thủ Nhân đi đánh một đứa bé, đã có người tới kéo Liên Thủ Nhân ra rồi.

“Cháu chỉ mới nói vài việc, còn có nhiều nữa cơ.” Liên Diệp Nhi trốn ở sau lưng Liên Thủ Lễ, tim thùng thùng nhảy lên, tiếng nói chuyện có
chút phát run rồi. Nàng không phải sợ mà là kích động đấy.

“Cha, cứ chiếu theo lão Tứ cũng ghi một phần công văn cho con a.”
Liên Thủ Lễ cúi đầu nhìn Liên Diệp Nhi, lại liếc ra ngoài cửa, đã nhìn
thấy Triệu thị nước mắt lưng tròng đứng ở đó.

Liên Thủ Lễ trung thực, chất phác, nhưng hắn cũng không ngốc. Hiện
tại trên mặt của hắn, so Liên Thủ Tín thì còn có nhiều vết cào rướm máu
hơn. Trong nội tâm Liên Thủ Lễ cũng hiểu rõ, nhà hắn không có thu nhập
như nhà Liên Thủ Tín, lại cũng không có chỗ dựa vào như nhà Liên Thủ
Tín. Vừa rồi Liên Diệp Nhi nói như vậy đã đắc tội Chu thị, Liên lão gia
tử, Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị. Hôm nay nếu không làm rõ ràng, về sau đứa nhỏ Liên Diệp Nhi này sẽ bị chịu khổ. Đương nhiên, hắn và Triệu thị
cũng đừng nghĩ sống tốt.

Mình không ra ở riêng, nhưng nhẹ nhàng sung sướng, về sau chỉ làm vì ba người nhà mình.

“Cũng ghi công văn cho lão Tam a.” Liên lão gia tử ngồi ở trên giường gạch, có chút uể oải mà đáp.

“Đồng ngôn vô kỵ, ngươi là người đọc sách, tội gì cùng một tiểu nha
đầu không biết chữ chấp nhặt chứ.” Đã có người khuyên Liên Thủ Nhân. Mọi người đều cùng gật đầu, nhưng thái độ có chút qua loa.

Phẩm hạnh Liên Thủ Nhân như thế nào, coi như là mọi người đều nhìn rõ ràng rồi. Người như vậy thì không nên kết giao, nhưng dù sao hắn cũng
sắp đi làm quan, cho nên cũng không có người muốn đắc tội trước mặt
hắn.

Đương nhiên, lão Kim là ngoại lệ.

Vũ chưởng quỹ lại nhấc bút, viết một phần công văn giống như đúc cho Liên Thủ Lễ, sau đó giao cho Liên lão gia tử xem qua.

“Cái khác ta đều không có gì để nói, ” Liên lão gia tử nhìn công văn, chậm rãi nói, “Nhưng phải thêm một điều, lão Tứ phải đáp ứng, mặc kệ
thế nào, về sau đều phải chiếu cố Tam ca của hắn.”

“Lão Tứ đáp ứng điều kiện này, ta sẽ lăn dấu vân tay.” Liên lão gia tử ngẩng đầu nhìn mọi người nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui