Edit: Leticia
Vừa mới chọn lựa người đi theo nhậm chức một cách đại khái, Liên Thủ
Lễ liền nhắc đến việc ở riêng. Tính toán ra, đây đã là lần thứ ba Liên
Thủ Lễ nói đến chuyện muốn phân ra để sống một mình rồi. Mọi người trong khoảng thời gian ngắn đều yên tĩnh trở lại.
“Lão Tam, sao con còn nói ở riêng nữa. Lần trước cha đã nói với con
mà con vẫn không hiểu ư, lão Tứ, con không khuyên nhủ Tam ca của con
sao?” Liên lão gia tử nhíu lông mày, nói ra.
“Cha, con đã khuyên rồi.” Liên Thủ Tín nói, “Tam ca đã nghĩ kỹ, ca đã hạ quyết tâm.”
“Đúng vậy, cha, chuyện gì con cũng đều nghĩ kỹ rồi. Lão nhân gia ngài để cho con phân ra đi.” Liên Thủ Lễ nhìn Liên lão gia tử, vẻ mặt khẩn
cầu.
Liên lão gia tử xoạch xoạch hút hai phần thuốc lá rời, lúc này mới
hậu tri hậu giác phát hiện, ở bên trong nõ điếu đã không có thuốc lá rời rồi. Ông chậm rãi móc ở túi thuốc ra, nắm lấy một ít thuốc lá, nhét
vào nõ điếu, rồi chậm rãi đốt lên, sau đó tiếp tục xoạch xoạch bắt đầu
hút.
Hai nhà Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, còn có Chu thị, Liên Tú Nhi
đối với việc Liên Thủ Lễ nói muốn ở riêng, đều giữ vững trầm mặc. Cũng
không biết, đây là do bọn hắn có thói quen bỏ qua Liên Thủ Lễ, cảm thấy
Liên Thủ Lễ vô luận nói cái gì đều không quan trọng, hay cũng không cho
rằng việc Liên Thủ Lễ muốn phân ra là chuyện quan trọng.
Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi tim đều muốn nhảy lên tận cổ họng, đợi đến Liên lão gia tử lên tiếng.
Liên Mạn Nhi cũng có chút khẩn trương, nàng hi vọng một nhà Liên Diệp Nhi có thể thuận lợi phân ra, nhưng nàng cũng hiểu rõ, cửa ải của Liên
lão gia tử không phải dễ dàng gì.
Đợi sau nửa ngày, Liên lão gia tử rốt cục buông tẩu thuốc.
“Lão Tam, những năm này, các con cũng chịu không ít khổ. Nhưng mà, cả nhà cũng đều như thế, không có trải qua những ngày tốt lành. Hiện tại,
mắt nhìn thấy đại ca con sẽ đi làm quan, dòng dõi, quang cảnh của nhà
chúng ta sẽ không giống với lúc trước. Con bây giờ muốn ra ở riêng, con
có ý đồ gì? Không được, ta không thể để cho con phân ra.” Liên lão gia
tử lần nữa cự tuyệt thỉnh cầu ra ở riêng của Liên Thủ Lễ.
“Cha,” Liên Thủ Lễ bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, “Những lời cha
nói với con, con đều đã nghĩ qua. Con không có ý đồ gì, con chỉ có duy
nhất một khát vọng này thôi.”
Liên Thủ Lễ so với Liên Thủ Tín miệng còn ngốc hơn một chút. Muốn ở
riêng, chỉ nói được vài câu mà không nói ra thêm được cái gì. Thân thể
Liên lão gia tử chấn động, không ngờ việc ở riêng lại trở thành khát
vọng duy nhất của Liên Thủ Lễ.
Triệu thị và Liên Diệp Nhi lúc này cũng đều đi đến bên người Liên Thủ Lễ, cùng quỳ xuống một chỗ.
“Ông nội, ngài để cho chúng cháu ra ở riêng a. Cha cháu vì thế mà bị bệnh” Liên Diệp Nhi nói.
Triệu thị che miệng, im lặng khóc.
“Lão Tam, ngươi làm ầm ĩ cái gì vậy?” Chu thị dựng lông mi, giận chỉ
vào Liên Thủ Lễ nói, “Người một nhà thời gian qua đều trôi qua rất tốt.
Lúc này đang thương lượng đại sự, ngươi làm ầm ĩ ra ở riêng cái gì. Ở
riêng còn trở thành khát vọng, ngươi có ý tứ gì? Cái nhà này là cho các
ngươi thiếu ăn hay là cho các ngươi thiếu mặc, hay là ai hành hạ, ngược
đãi các ngươi?”
“Đây là ngươi đánh vào mặt Đại ca ngươi. Ta đã làm gì ngươi? Ta đã
làm chuyện gì có lỗi với ngươi? Ngươi làm thế là đánh vào mặt của ta,
đánh vào mặt cha ngươi. Ta một bả phân, một bả nước tiểu đem ngươi nuôi
lớn, vậy mà ngươi không muốn đi theo cùng sống chung với ta, ngươi tán
tận lương tâm rồi, ngươi cũng không sợ gặp báo ứng!”
Chu thị hai cái bàn tay đập vào nhau ầm ầm, rồi lại mắng.
Liên Thủ Lễ bị chửi không ngẩng đầu lên được.
“Ông nội, bà nội, các ngài khai ân, để cho chúng cháu ra ở riêng a.
Cả đời cháu sẽ nghĩ tốt về các ngài a.” Liên Diệp Nhi liền thình thịch
mà dập đầu trên nền đất.
Triệu thị cũng dập đầu, Liên Thủ Lễ không có biện pháp khác, cũng cúi đầu xuống, như không sợ cái đầu kia đau, dùng sức hướng xuống mặt đất
dập đầu.
Liên Mạn Nhi thấy thế mà lòng chua xót. Một nhà Liên Diệp Nhi thật sự là bị ép buộc, muốn bọn hắn nói lý do muốn ở riêng, đừng nói Liên Thủ
Lễ cùng Triệu thị ăn nói vụng về nói cũng không được gì, nếu nói được
thì nói cái gì. Nói không chịu nỗi Chu thị ngược đãi? Nói không muốn
tiếp tục làm trâu làm ngựa? Nói Liên Thủ Nhân rốt cục ra làm quan, bọn
hắn không có giá trị lợi dụng rồi, xin thả cho bọn họ tự do?
Giảng đạo lý, ai có thể vượt qua được Liên lão gia tử, nói về toàn
cục nhân hiếu? Không nói đạo lý, ai có thể so được với Chu thị?
Nói thật chỉ có thể khiến cho Liên lão gia tử, Chu thị, thậm chí bọn
người Liên Thủ Nhân thẹn quá hoá giận. Đã chịu đựng nhiều như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, vào thời điểm này, cũng không thể bỏ qua mà cũng
không thể vạch mặt.
Kế sách thương xót ở thời điểm này, so các thủ đoạn khác thì có
tác dụng nhất. Về phần những đạo lý lợi hại trong phòng này rất nhiều
người đều hiểu rõ, căn bản không cần bọn hắn nhắc nhở.
Vừa rồi tại Tây sương phòng, Liên Mạn Nhi nhằm vào tính cách của người một nhà Liên Thủ Lễ, nghĩ ra được kế sách ứng đối này.
Tuy là sự tình đã thương lượng tốt rồi, nhưng nhìn Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi không để ý đến tính mạng mà dập đầu như vậy,
Liên Mạn Nhi vẫn không nhịn được chua xót trong lòng.
“Đây là làm gì? Đây là làm gì? Các ngươi không muốn sống nữa sao? Còn không mau đem người nâng dậy?” Liên lão gia tử vội vàng kêu lên.
Nhị Lang cùng Tam Lang đi ra kéo Liên Thủ Lễ.
Liên Thủ Lễ ngẩng đầu lên, trên trán đã đổ máu.
“Cha…” Liên Thủ Lễ giương mắt nhìn Liên lão gia tử, buồn bã kêu một
tiếng, hai cánh tay dùng sức, vùng thoát khỏi Nhị Lang cùng Tam Lang,
lại dập đầu tiếp.
Nếu như hôm nay không thể nhân cơ hội này phân ra, vậy thì sau này,
lại càng không có cơ hội. Một nhà Liên Thủ Lễ đã hạ quyết tâm, Liên lão
gia tử không đáp ứng bọn hắn ở riêng, bọn hắn hôm nay liền dập đầu chết ở chỗ này.
Tay Liên lão gia tử run run.
Ban nãy Liên Thủ Lễ ngẩng đầu nhìn ông, để cho lòng của ông rối loạn. Khuôn mặt kia là như thế nào, ánh mắt là như thế nào a. Bởi vì một mực
vất vả quá độ, tâm tình bị đè nén, năm tháng đã hằn lên mặt Liên Thủ Lễ
những dấu vết sâu nặng. Ánh măt Liên Thủ Lễ là thê lương, tuyệt vọng,
làm cho không người nào có thể nhìn thẳng.
Liên lão gia tử nghĩ tới một lần, ông xem người ta giết trâu. Con
trâu kia bị người ta trói ngã dưới mặt đất, dùng dao sắc bén đâm vào
họng, trong miệng con trâu đó phát ra tiếng kêu của kẻ sắp chết, một đôi mắt hàm chứa nước mắt, cùng với cái nhìn vừa rồi của Liên Thủ Lễ giống
đến cỡ nào a!
Hút thuốc bị sặc, Liên lão gia tử phải ho khan hai tiếng, rồi bịt
miệng lại. Ông cảm giác ở bên trong cổ họng có một cỗ ngai ngái, đang
cố gắng trấn định nuốt trở vào.
“Cha, chỉ cần Đại ca cùng Nhị ca không phân ra, ai cũng không thể ở
sau lưng chúng ta nói cái gì. Tam ca như vậy, lão nhân gia người hãy
đồng ý đi a. Đại ca muốn chiếu ứng Tam ca, thì dù cho ở riêng rồi vẫn có thể chiếu ứng không kém gì.” Liên Thủ Tín vội vàng đứng lên nói, “Cha,
con nghe nói, rất nhiều quan lại cũng đều như vậy, phân mấy chi ra, cũng không ảnh hưởng gì.”
“Tam ca là người thành thật, tính tình bướng bỉnh. Hắn đây là bướng
bỉnh đấy, nếu ngài không đáp ứng, chúng con ai kéo cũng không làm Tam ca đứng dậy được.” Liên Thủ Tín nói chuyện, tiến lên đi kéo Liên Thủ Lễ,
tự nhiên là không kéo dậy được.
“Phân cái gì a, cha không nói ở riêng, ai cũng không được phân.” Liên Thủ Nhân đứng lên, lời lẽ chính nghĩa.
Nếu như Liên Thủ Nghĩa nói ở riêng, Liên Thủ Nhân sẽ giơ hai tay tán
thành. Nhưng mà Liên Thủ Lễ thì khác. Liên Thủ Lễ chịu được mệt nhọc,
làm nhiều, ăn ít, đối với hắn không có bất kỳ yêu cầu gì, để Liên Thủ
Lễ ở trong nhà, so với cho đi ra ngoài, càng thêm có lợi. Hơn nữa nói
như vậy, còn có thể chiếm được một mỹ danh cho chính mình. Liên Thủ
Nhân cớ sao mà không làm.
“Diệp Nhi, Tam thẩm.” Liên Mạn Nhi chạy đến trước mặt Liên Diệp Nhi,
ôm lấy Liên Diệp Nhi khóc rống lên, “Diệp Nhi đã không còn thở, Tam thẩm muốn dập đầu đến chết a, cứu mạng a, ông nội cứu Diệp Nhi đi.”
“Đây là muốn bức tử ta à, đời trước ta đã tạo nghiệt gì” Chu thị ngồi ở trên giường gạch, liền khóc lên. Ngay từ đầu chứng kiến ba người Liên Thủ Lễ dập đầu, Chu thị suy bụng ta ra bụng người, cho rằng đây là
người một nhà Liên Thủ Lễ uy hiếp bà. Bà xụ mặt, trong nội tâm nảy sinh
ác độc. Chứng kiến một nhà ba người Liên Thủ Lễ thật sự là dập đầu không muốn sống, thì bà vừa tức vừa hận, lại cũng có chút ngây dại. Bây giờ
nghe đến Liên Mạn Nhi khóc, bà cơ hồ là bản năng, cũng kêu khóc lên.
Không vì cái gì khác đấy, chính vì muốn chứng tỏ bà thảm hại hơn, thì bà càng có lý.
“Lão Tứ, vịn Tam ca của ngươi lên. Đều vịn lên.” Liên lão gia tử gục
đầu xuống, cánh tay phải vung lên, “Lão Tam muốn ở riêng, thì để cho hắn ở riêng a!”
Liên lão gia tử đã đáp ứng, Liên Mạn Nhi cao hứng, chẳng quan tâm đến khóc, chỉ dùng sức kéo Liên Diệp Nhi lên.
Bên kia Liên Thủ Tín cùng Trương thị cũng đem Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị đều vịn lên.
Trên trán ba người Liên Thủ lễ, Triệu thị, Liên Diệp Nhi đều đổ máu,
máu theo gương mặt chảy xuống, nhuộm hồng cả vạt áo trước, để cho người
khác không đành lòng mà nhìn nhiều. Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang đã sớm
chạy về Tây sương phòng, lấy băng gạc sạch sẽ cùng thuốc trị thương, ở
ngay bên trong phòng, giúp ba người đem miệng vết thương băng bó.
“Đau không, Diệp Nhi.” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Dạ.” Liên Diệp Nhi gật đầu, khóe miệng cũng nhịn không được mà vểnh
lên. Có thể sử dụng máu này, đau đớn này, đổi lấy kết quả đồng ý cho bọn họ ra ở riêng của Liên lão gia tử, nàng cảm thấy đáng giá, trong nội
tâm nàng cao hứng.
Liên lão gia tử, Chu thị, Liên Tú Nhi tính cả chi thứ
hai Liên Thủ Nghĩa đều muốn hộ tống Liên Thủ Nhân đi nhậm chức, Liên Thủ Lễ ở nhà, cũng phân ra ở riêng. Đã có quyết định như vậy, kế tiếp là
thương thảo sắp xếp cụ thể
“Đừng tưởng rằng đúng lúc này muốn ở riêng, các ngươi có thể chiếm
được lợi gì. Các người cũng giống nhà lão Tứ, các ngươi đừng nghĩ đến
việc được chiếm nhiều!” Chu thị hung dữ đối với Liên Thủ Lễ nói.
Vốn là một nhà lão Tứ thoát ly khỏi khống chế của bà rồi, hiện tại
nhà lão Tam cũng tạo phản nữa. Chu thị sao có thể không hận kia chứ. Nhi tử yêu cầu ở riêng, tuy không xa rời bà nhưng cũng quên ân sinh dưỡng
của bà. Đồ chết mất lương tâm như vậy, bà hận không thể nguyền rủa bọn
hắn đi chết.
Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều rất bình tĩnh. Có thể phân ra, bọn hắn đã cảm thấy mỹ mãn, căn bản là không muốn chiếm lợi
lộc gì.
“Cha mẹ nói chia như thế nào thì chia như thế a. Giống lão Tứ cũng không có gì.” Liên Thủ Lễ trung thực mà nói.
Liên Thủ Lễ vô dục vô cầu, tình nguyện chịu thiệt, không chỉ không
thể làm Chu thị nguôi giận, ngược lại để cho bà tức giận ác hơn.
“Lang tâm cẩu phế, tim đen.” Chu thị giọng căm hận không dứt.
“Hiện điều kiện trong nhà không giống với lúc trước, cho lão Tam phần hơn, lão Tứ cũng không thể tranh luận.” Liên lão gia tử nói, ông hi
vọng khi chia gia tài cho Liên Thủ Lễ thì đền bù cho nhà hắn nhiều hơn
một chút.
“Cha, ngài cho Tam ca nhiều hơn, thì con chỉ vui dùm cho Tam, nên sẽ không có ý kiến gì.” Liên Thủ Tín nói.
“Hơn một phần cũng không thể cho hắn.” Chu thị kêu lên.
Một phòng bên trong, có người không bàn mà hợp ý nhau, có người căn bản là không để ý chút nào.
“Mời người ghi công văn a.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...