Edit: Cớm Nắng
Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất ngồi dưới gốc cây dương thụ ở hậu viện
của cửa hàng, nghe Lục Lang ngắc ngứ thuật lại những gì hắn nghe lén
được.
“Đại tẩu cùng đại bá mẫu nói về Anh Tử, đại bá mẫu nghe xong nói thế nào?” Liên Mạn Nhi hỏi Lục Lang.
“Đại tẩu nói xong chuyện Anh Tử liền hỏi đại bá mẫu, sao Anh Tử lại
chạy đi nội thành tìm Hoa Nhi tỷ. Đại bá mẫu rất tức giận, nói nàng cũng không biết, nói Anh Tử quá không biết xấu hổ. Trong thôn làm ra chuyện
mất mặt như vậy còn chạy tới Tống gia, nói với người ta nàng và Hoa Nhi
tỷ trước kia tốt thế nào, không phải là muốn Hoa Nhi tỷ thu lưu nàng à.”
Lục Lang tiếp tục thuật lại những gì hắn nghe được.
“Hoa Nhi cũng quá tốt bụng, không chịu nổi người khác van xin vài
câu, liền đồng ý với nàng. Anh Tử liền ở tại Tống gia, nói hạ nhân không phải hạ nhân, nói là khách nhân không phải khách nhân, Hoa Nhi còn ở
trong tháng, nào chiếu cố được nàng. Anh Tử còn không cho người khác bớt lo. Hôm nay ta trở về, ta nói vừa vặn tiện đường đưa nàng về nhà. Nàng
ra ngoài đã vài ngày rồi, cha mẹ nàng sẽ nhớ thương nàng. Nàng chết sống không cùng ta trở về, nói là ở lại chiếu khán Hoa Nhi. Ta nhổ vào,
nàng không dám trở về, là cái không an phận. Được rồi, phải nghĩ cái
biện pháp gì đó, đem Anh Tử đuổi ra Tống gia.”
“Vậy đại bá mẫu đã cùng đại tẩu nói dùng biện pháp gì sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Lục Lang.
“A…” Lục Lang dùng tay xoa xoa cái mũi, “Ta không nghe thấy, đại tẩu nhìn thấy ta, các nàng không nói nữa.”
Nguyên lai Anh Tử trốn khỏi Vương gia, cũng không có chết, ngược lại
chạy tới thị trấn, đến Tống gia. Hồi tưởng một hồi quan hệ giữa Anh Tử
cùng Liên Hoa Nhi trong quá khứ, hai người tựa hồ cũng không thân thiết
đến thế. Hơn nữa Anh Tử cùng Liên Hoa Nhi không thân chẳng quen, chỉ là
cùng một cái thôn thôi. Lấy tính tình của Liên Hoa Nhi, thì đuổi Anh Tử
ra ngoài, là chuyện đơn giản không thể đơn giản hơn được nữa. Nhưng nghe ý trong lời nói của Cổ thị, thì Hoa Nhi không có mở miệng, còn muốn Cổ
thị cùng Tưởng thị tìm cách.
Thật đúng là đáng tiếc, Liên Mạn Nhi nghĩ thầm, kỳ thật nàng rất muốn biết kết quả Cổ thị cùng Tưởng thị thương lượng.
“Tiểu Lục. Đệ cẩn thận ngẫm lại, thật không nghe thấy cái gì nữa?”
Liên Mạn Nhi tiếp tục đề ra nghi vấn với Lục Lang. Lục Lang tuy so với
Thất Lang còn lớn hơn, nhưng nói đến cơ linh. Hắn còn kém tiểu Thất một
quãng lớn. Công bằng mà nói, Lục Lang so với hài tử bình thường còn ngốc một ít.
Lục Lang nhìn trời, gãi đầu.
“Ah. Đại bá mẫu nghe nói chuyện Anh Tử, nói muốn tranh thủ thời gian
gửi tin cho Hoa Nhi tỷ. Còn cùng đại tẩu thương lượng, nhờ ai mang hộ
thư mới tốt. Đại tẩu không nói gì. Đại bá mẫu còn nói hai người bọn họ
cũng không biết chữ, nếu biết thì tốt rồi, có thể viết thư, cũng không cần lại nhờ người chuyển lời nhắn.”
“Còn có cái khác sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Hết rồi. Mạn Nhi tỷ, ta nghe được đều nói cho ngươi, ngươi đáp ứng
cho ta bánh bao, ngươi không thể đổi ý.” Lục Lang nhìn chằm chằm Liên
Mạn Nhi nói.
“Đáp ứng cho ngươi bánh bao, ta nhất định cho ngươi. Ngươi lúc nào
thấy ta nói không giữ lời.” Liên Mạn Nhi nói như vậy xong, thật sự quay
người vào nhà, đi lấy bánh bao cho Lục Lang.
Tiểu Thất ngồi ở trên giường lớn không động.
“Ngươi làm thế nào nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, hai người
bọn họ thế nào ngay từ đầu cũng không phát hiện ngươi. Ngươi làm gì ở
hậu viện?” Tiểu Thất ngẩng mặt, hỏi Lục Lang.
“Ta ngồi xổm ở góc tường đi ị, góc tường bên ngoài không phải có bụi
cây tầm bóp sao, hai người bọn họ đều không phát hiện ta.” Lục Lang
nói.
“Ngươi lại đến chỗ đấy đi ị!” Tiểu Thất chỉ vào Lục Lang, “Ngươi sao không đi nhà xí? Lần trước ông nội ở hậu viện tưới rau, đã giẫm phải.
Đó là của ngươi đúng không?”
Lục Lang hự hự hai tiếng, uốn éo đầu.
Tiểu Thất cũng không có biện pháp bắt hắn.
“Vậy về sau, sao ngươi lại bị các nàng phát hiện?” Tiểu Thất lại hỏi Lục Lang.
“Ta, ta không phải chỉ đánh một cái rắm ư, vậy mà đại tẩu lại nghe thấy.” Lục Lang rầu rĩ mà nói.
Tiểu Thất bó tay, im miệng.
Lúc này, Liên Mạn Nhi một tay bưng một chén bánh bao lớn, tay kia bưng một chén canh, từ trong sân đi tới.
Lục Lang vội vàng đi qua tiếp được.
“Đừng có gấp, ngươi ngồi xuống từ từ ăn.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Lục Lang cũng không ngồi trên giường lớn, mà ngồi chồm hổm trên mặt
đất, mấy ngụm liền ăn hết một cái bánh bao, bị nghẹn thì lại bưng chén,
ừng ực ừng ực uống mấy ngụm canh, sau đó lại lấy bánh bao ăn.
“Tiểu Lục, ngươi ăn từ từ, không ai đoạt của ngươi.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Ừ, ừ.” Lục Lang đáp ứng, nhưng vẫn ăn như hổ đói.
“Về sau ngươi ở nhà chú ý chút, nghe được chuyện gì liền nói với ta. Ta cho ngươi ăn bánh bao.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Mạn Nhi tỷ, ngươi yên tâm. Có chuyện gì, ta khẳng định nói cho ngươi biết.” Lục Lang đem miếng bánh bao cuối cùng nuốt vào trong bụng, đánh ợ một cái. Hắn về sau sẽ đem lỗ tai dựng thẳng, nghe được chuyện gì sẽ
tới nói cho Liên Mạn Nhi. Bất quá nói mấy câu, có thể đổi lấy một
chầu bánh bao thịt ăn, cái này quá đáng giá.
Liên Mạn Nhi gật đầu cười. Lục Lang tuổi không lớn lắm, người vừa nát vừa đần, người trong nhà nói chuyện làm việc nhiều khi không phòng bị
hắn.
Đuổi đi Lục Lang, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất trở lại trong cửa hàng, Trương thị đang thiêu thùa may vá, Liên Mạn Nhi liền đem lời nói của
Lục Lang nói cho Trương thị biết.
“Anh Tử chạy đến chỗ Hoa Nhi?” Trương thị lắp bắp kinh hãi, “Anh Tử
cùng Hoa Nhi, hai nàng quan hệ theo mẹ thấy cũng chỉ bình thường. Không
muốn lưu lại Anh Tử, liền đuổi nàng đi. Sao đại bá mẫu của con còn cằn
nhằn cái gì, chuyện Anh Tử, nàng cũng không nói cho ai biết, chỉ nói với đại tẩu con, đại bá mẫu người này thích vòng vo…”
Nói đến đây, Trương thị đột nhiên ngừng kim thêu trong tay.
“Sao mẹ lại quên việc trước kia. Lúc trước Hoa Nhi đánh vỡ ngọc bội
đính hôn của Tống gia, Anh Tử cũng ở đó. Hoa Nhi có lẽ sợ hãi Anh Tử đem chuyện này nói cho Tống gia biết, nên mới muốn đuổi nàng đi, lại không
dám đuổi.” Trương thị bừng tỉnh đại ngộ mà nói.
“Ai biết được ” Liên Mạn Nhi lên tiếng, “Dù sao hai nàng khẳng định là có chuyện không thể cho ai biết.”
“Trách không được hai ngày nay sắc mặt của đại bá mẫu con không tốt.
Đừng nhìn nàng cười vui vẻ, nhưng trong lòng nàng khẳng định chột dạ.”
Trương thị lên tiếng.
“Mẹ, sao mẹ lại nhìn ra? Mẹ không nghe đại bá mẫu nói, Hoa Nhi tỷ ở tại Tống gia tốt thế nào sao.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Nàng nói khoác lác đó. Không chột dạ, nàng cần phải khoác lác sao?
Mẹ thai đầu sinh Chi Nhi, bà nội con còn suốt ngày nói mẹ, mà bên trên
cha còn có ba cái ca ca, khi đó trong nhà cũng nhiều nam tôn mà còn như
thế. Nhị bá mẫu của con cũng không ít lần khoe khoang với mẹ, cho đến
khi mẹ sinh Ngũ Lang, lúc này mới tốt hơn một chút. Tống gia gia nghiệp
lớn, chỉ có một đứa con trai là Tống Hải Long, càng khác hơn chúng ta
nhiều.” Trương thị nói.
“Đại bá mẫu đã khoác lác, lại còn khoác lác quá độ” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi lên tiếng, “Con nhớ Tống lão phu nhân hình như có một cháu
gái, Hoa Nhi tỷ sinh cháu gái này cũng không phải là cháu gái đầu của
Tống gia, đại bá mẫu không phải là đang thổi phồng thân phận của Hoa Nhi tỷ cùng khuê nữ của nàng sao?”
“… Không biết Hoa Nhi sau này ra sao? Có lẽ Tống lão phu nhân người
ta nghĩ thông, vợ chồng son đều còn trẻ, chậm rãi sinh còn sợ không sinh ra nhi tử à. Đại bá mẫu con trong tháng đều không chăm sóc xong đã trở
lại, nếu Hoa Nhi sinh chính là nhi tử, chắc chắn sẽ không như vậy. Đệ
nhất thai, sinh nam hay sinh nữ, cái này ai cũng không cam đoan được.
Nếu không phải trong lòng đại bá và đại bá mẫu con nghĩ cần nhờ người
của Tống gia, thì cũng không cần sợ như vậy.” Trương thị cúi đầu xuống
vừa may vá, vừa nói, “Nữ kết thân ah, vẫn phải môn đăng hộ đối, tựa như
chúng ta cùng Ngô gia, như vậy đỡ lo lắng. Về sau cho dù đệ nhất thai
của Chi Nhi có sinh cái khuê nữ, Ngô gia cũng không thể làm gì.”
“Mẹ, mẹ thực nhìn xa trông rộng.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Cao cái gì xa cái gì?” Trương thị hiển nhiên không có nghe hiểu.
“Cái gì cũng không có, con chính là nói, việc hôn nhân của tỷ con
chọn rất tốt.” Liên Mạn Nhi nhịn không được cười, lại không muốn giải
thích cho Trương thị, nên lên tiếng.
“Đúng thế.” Trương thị thoả mãn gật đầu nói.
… …
Thời tiết khô ráo, Liên Mạn Nhi nhìn góc tường chồng chất tiểu khoai lang, liền nghĩ ra một cái chủ ý.
“Mẹ, chúng ta một lần luộc nhiều khoai lang, phơi nắng xong , có thể
giữ làm đồ ăn vặt.” Liên Mạn Nhi cùng Trương thị thương lượng.
“Như vậy có thể ngon sao?” Trương thị lên tiếng.
“Khẳng định ngon.” Liên Mạn Nhi nói.
“Con và tỷ con, ca con, còn có tiểu Thất thương lượng thôi, thích
làm thế nào thì làm.” Trương thị lên tiếng. Khoai lang là thứ mới lạ,
mấy người hài tử đều thích ăn, nàng làm mẹ liền cho các nàng tùy tiện
ăn.
“Được.”
Liên Mạn Nhi lên tiếng, đi tìm Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất. Mọi người đương nhiên đều không có dị nghị. Mấy người họ nhặt hai rổ
khoai lang nhỏ, mang đến cạnh giếng rửa sạch sẽ, rồi lại tới phòng bếp,
dùng một cái nồi sắt lớn luộc một rổ khoai lang nhỏ, luộc chín, thì cầm
nắp nồi, đem tiểu khoai lang xếp thành một tầng bên trên, để ở trong sân phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang.
Trải qua mặt trời chiếu sáng mãnh liệt, hơi nước bên trong khoai lang nhỏ bị bốc hơi. Khoai lang phơi nắng như vậy dễ dàng cất giữ, cũng dễ
dàng cầm theo, hơn nữa khi ăn mùi vị biến hóa rất lớn, so với khoai lang vừa luộc chín càng ngọt. Bởi vì hơi nước có thể bị bốc hơi, nhưng lượng bột đường lại không bị giảm bớt.
Bình thường lúc rỗi rãnh Liên Mạn Nhi liền thích ăn mấy miếng giết
thời gian. Ngũ Lang cùng tiểu Thất đến trường cũng thường mang hai khối
trong túi xách. Ngay cả Trương thị cùng Liên Thủ Tín cũng thường lấy
khoai lang lót dạ.
Mắt thấy mùa thu hoạch bận rộn nhất sắp tới rồi, Vương Ấu Hằng đột
nhiên bị Vương thái y gọi về thị trấn. Hai ngày sau trở về, Vương Ấu
Hằng đến Tam Thập Lý doanh tử một chuyến. Nói đại ca hắn ở thái y viện
làm thái y được thăng liền hai cấp. Còn có một vị thúc thúc hắn làm tri
huyện cũng được thăng làm tri phủ.
“… Hẳn là do công lao của khoai lang này.” Vương Ấu Hằng lên tiếng.
Trầm gia cùng quan viên phủ Liêu Đông đem chuyện khoai lang báo lại với
triều đình. Triều đình cùng phủ Phúc Châu xác minh xong liền quyết định
mở rộng gieo trồng khoai lang. Ở tấu chương báo với triều đình có nêu
công lao Vương gia, bởi vậy triều đình đối với Vương gia luận công ban
thưởng.
“Ấu Hằng ca, công lao lớn nhất hẳn là huynh, sao lại không ban thưởng cho huynh?” Liên Mạn Nhi lên tiếng, Vương gia có người bởi vậy phát
tích, nhưng lại không phải Vương Ấu Hằng, Liên Mạn Nhi không khỏi bĩu
môi.
Ngày hôm sau, Tống gia sai người đến báo tin vui, là Liên Thủ Nhân
được bổ nhiệm rồi. Tiếp theo sẽ có người đưa tới công văn, Liên Thủ
Nhân liền đảm nhiệm chức huyện thừa, của huyện Thái Thương, phủ Hà
Gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...