“Anh Tử xảy ra chuyện?” Liên Mạn Nhi mị mắt, “Thím, Anh Tử xảy ra chuyện gì?”
“Vợ Xuân Trụ, ngươi không phải mới vừa nói nhà Vương cử nhân sao, thế nào còn có chuyện Anh Tử?” Trương thị cũng vội hỏi.
Liên Mạn Nhi cùng Trương thị đều muốn nghe vợ Xuân Trụ nói nhanh một
chút, bất quá các nàng quan tâm trọng điểm hiển nhiên bất đồng.
“Ta nói như vậy là vì Anh Tử tại Nhà Vương cử nhân xảy ra chuyện.” Vợ Xuân Trụ lên tiếng, “Hoài đại thiếu gia cưới vợ, không phải từ trong
thôn ta mướn mấy cái nha đầu hỗ trợ sao, Anh Tử cũng đi. Nàng đáng nhẽ
nên ở phòng bếp hỗ trợ, kết quả Anh Tử nha đầu kia không biết sao lại
chạy tới trong phòng mới vào cửa của Hoài đại thiếu phu nhân, đánh vỡ
một cái bình ngọc hồi môn của người ta.”
Trương thị cùng Liên Mạn Nhi cơ hồ trăm miệng một lời phát ra ah một
tiếng, chỉ là Trương thị ngữ khí hoàn toàn là kinh hãi, mà Liên Mạn Nhi
ngữ khí lại mang theo một chút như giật mình ý tứ.
Xem ra, nha đầu kia vẫn thấy được gì đó không nên thấy, hơn nữa cũng
không giấu diếm. Mà Hoài đại thiếu phu nhân mới vừa vào cửa lập tức liền động thủ.
Hôm nay Vương gia làm việc vui, nơi khác Anh Tử đều có thể đến, nhưng phòng tân nương tử, Liên Mạn Nhi không tin Anh Tử sẽ đi. Anh Tử cũng
không phải nha đầu Vương phủ, nàng ấy chỉ là được mướn đến giúp việc.
Khi đó, nàng cùng tiểu Thất, Liên Diệp Nhi nói muốn nhìn tân nương tử
một chút, Vương Ấu Hằng có thể an bài các nàng ăn tiệc, nghe hí khúc
nhưng đối với chuyện này lại không có biện pháp.
“Nghe nói ah, chỉ là một cái bình ngọc kia, liền giá trị ba bốn trăm
lượng bạc. Là bảo bối của nhà mẹ đẻ Hoài đại thiếu phu nhân, mấy đời
truyền thừa. Là có bạc cũng không có chỗ mua.” Vợ Xuân Trụ đúng lúc này
lại nói tiếp.
“Thím, vậy Hoài đại thiếu phu nhân xử lý Anh Tử thế nào à nha?” Liên Mạn Nhi tựu hỏi.
“Phải nói là , người ta Hoài đại thiếu phu nhân thật không hổ là
thiên kim tiểu thư đại gia, người ta thân phận, nhân phẩm đều cao quý.
Nói là ngày đại hỉ, nếu là những vật khác, nàng đều không so đo, nhưng
cái bình ngọc này thật sự quá quý trọng. Chính nàng đều không có cách
nào làm chủ, liền bảo người đem Anh Tử trước giam lại.” Vợ Xuân Trụ nói.
“Việc này nếu là người khác, thì lập tức đem Anh Tử đánh giết ah. Nhà nông dân chúng ta, một cái mạng như Anh Tử đều không đáng giá bằng cái
bình ngọc của người ta. Lưu gia thôn không phải cũng có một tiểu nha
đầu, bị mẹ nàng bán đi nội thành làm nha đầu cho người ta, cũng làm hư
đồ vật của người đó, vật kia cũng không đáng giá bằng cái bình ngọc này, liền bị chủ đánh một trận, nửa đêm thì tắt thở. Chủ nhà kia chỉ cho một cái quan tài thô thiển, liền đem người đi chôn. Lão nương của nha đầu
kia gì cũng không dám nói gì, còn sợ người ta bắt các nàng đền đồ vật
nha đầu kia làm hỏng đâu.”
Nói đến đây, Vợ Xuân Trụ có chút thổn thức.
“Ngày đại hỉ, thế nhưng không may mắn như vậy.” Trương thị lên
tiếng.”Anh Tử nha đầu kia bình thường thấy nàng tính tình có chút lớn
lối. Đang tốt lành, nàng làm việc của nàng, chạy đến phòng tân nương tử
người ta làm gì?”
“Thì vậy mới nói ah.” Xuân Trụnương tử nói, “Mọi người đều nghi ngờ
Anh Tử định trộm đồ. Chuyện này liền đợi đến người ta rảnh rỗi, sẽ thẩm
vấn nàng. Nhưng mà hiện tại, cũng thẩm không được.”
“Sao lại nói như vậy?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.
“Không phải đã nói đem Nhà Anh Tử giam lại sao. Cũng không biết làm
sao, Anh Tử nha đầu kia còn rất giỏi, nàng bỏ trốn.” Vợ Xuân Trụ lên
tiếng.
Trốn, là vì sợ hãi bị phạt sao? Đập hư đồ vật tân nương tử quý trọng. Người như vậy, Vương gia không hảo hảo trông giữ, lại để cho nàng chạy?
Liên Mạn Nhi cảm giác, cảm thấy giống như có chút không đúng.
” Vợ chồng Lưu lão tứ đều bị người ta bắt đến Vương gia, nghe nói hai vợ chồng này nghe nói việc Anh Tử làm, một người liền trực tiếp bị dọa
ngất, người kia liền sợ đến mức tiểu luôn ra quần. Hai vợ chồng này sợ
người ta bắt bồi tiền. Dù mang một nhà lớn nhỏ các nàng trói lại, cộng
thêm cả nhà cửa cũng không bằng số lẻ của chiếc bình ngọc người ta đâu.”
“Anh Tử trốn, nàng có thể trốn đi đâu. Ta xem chưa biết chừng nàng
sợ hãi, không biết ở đâu tìm cái chết. Vương gia đã phái người đi tìm,
trong thôn chúng ta cũng có người đi tìm rồi.”
“Nàng có lá gan chạy trốn, thì không tự sát dễ dàng như vậy đâu.” Liên Mạn Nhi lên tiếng. Muốn tự sát, căn bản không cần trốn.
“Chuyện này ai mà biết được.” Vợ Xuân Trụ lên tiếng, “Anh Tử và Hoa
Nhi cùng tuổi a, tuy không xinh đẹp bằng Hoa Nhi nhưng trông cũng là
trung thượng đẳng. Nếu làm mai thế nào cũng có thể kết hôn với gia đình
tốt hơn so với các nàng gia. Đứa nhỏ này xem như hủy rồi.”
Ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi giương tai nghe ngóng tin tức bên ngoài.
Hạ nhân Vương gia cùng người trong thôn tìm một đêm, đều không tìm
được Anh Tử. Đại gia hỏa đều nói Anh Tử đã tìm cái chết. Vợ chồng Lưu
lão tứ bị Vương gia thả về, bọn hắn tựa hồ bị dọa bể mật, chỉ nói Anh Tử là trừng phạt đúng tội, sống hay chết, đều cùng Vương gia không có nửa
điểm quan hệ, còn nói, nếu Anh Tử còn sống, bọn hắn cũng sẽ chính mình
đánh chết Anh Tử, khỏi bị nàng làm mất mặt xấu hổ.
Nghe nói, vị Hoài đại thiếu phu nhân kia rất thương tâm, còn rơi nước mắt nói, nàng vốn không muốn phạt nặng Anh Tử, nếu biết hậu quả như
vậy, lúc ấy liền không bắt giam Anh Tử. Bình ngọc dù đáng giá , nhưng
Anh Tử cũng là một tính mạng.
Mọi người đều khen Hoài đại thiếu phu nhân thiện tâm, còn nghe nói,
phu nhân của Vương cử nhân rất yêu thương con dâu này, từ trong rương
của mình tìm ra thiệt nhiều đồ cổ, ngọc khí cho Hoài đại thiếu phu nhân. Nghe nói, Vương cử nhân cùng phu nhân còn đem Vương Ấu Hoài gọi vào
trong phòng, dạy bảo hắn ước chừng một canh giờ, muốn hắn phải kính
trọng, hảo hảo đối tốt với con dâu.
Chuyện là bởi vì Anh Tử mà phát sinh, cuối cùng đại gia hỏa cơ hồ đều quên Anh Tử, trái lại thanh danh Hoài đại thiếu phu nhân hiền lành,
nhân từ được truyền ra. Vương gia cũng bị khen là nhân nghĩa, khoan hậu. Bởi vì Anh Tử trộm cắp, đánh vỡ vật quý, chính mình chạy trốn, nhưng
Vương gia cũng không vì vậy mà bắt người nhà Anh Tử bồi thường.
Đương nhiên, cũng không ai tìm Liên Thủ Tín khiến hắn nhượng lại cửa hàng cũ.
Nhà Liên Mạn Nhi thương lượng xong, lại cùng trong miếu tiếp tục làm
khế ước một năm nữa, đem mấy gian phòng ốc ở cửa hàng cũ tiếp tục làm
nhà kho, kiêm cửa hàng giặt quần áo thuê.
Trên đường từ trấn Cẩm Dương đến trên núi liền chỉ có mấy gian phòng
này cùng cửa hàng của nhà Liên Mạn Nhi hiện tại là vị trí là tốt nhất.
Ngoại trừ hai nơi này, nếu muốn mở cửa hàng điểm tâm sáng thì vị trí sẽ kém chút ít, còn phải xây phòng ốc mới. Đã có Liên ký, như vậy hiển
nhiên phải đầu tư lớn mà muốn có tiền lời, cũng phải gánh chịu phiêu lưu rất lớn.
Có thể cạnh tranh được với Liên ký sao, hơn nữa, còn có tân cửa hàng của Liên ký nữa, thì còn có không gian sinh tồn sao?
Phàm là người có chút đầu óc sẽ nghĩ ra, đáp án dĩ nhiên là không thể.
Không có điếm khác đến phân tán lượng khách của Liên ký, buôn bán của Liên ký tự nhiên không phải nói, một nhà Liên Mạn Nhi cũng có thể yên
lòng không ít.
Ra hè, tiết trời tiến nhập đầu thu, nhưng ngoại trừ sáng sớm và nửa
đêm, thời tiết mát mẻ hơn so trước kia, còn lại thì thậm chí so tháng
nóng nhất trong hè còn nóng hơn vài phần. Chính giữa trưa, phơi nắng
lâu một chút, thì làn da sẽ có cảm giác đau đớn. Thời tiết nóng bức,
không khí lại khô ráo hơn so với trong hè, cái này là nắng gắt cuối thu.
Cổ thị trở về từ thị trấn.
Liên Hoa Nhi đã sinh rồi.
“Là khuê nữ.” Cổ thị ngồi ở mép giường, cười nói với Chu thị cùng mọi người trong phòng “Đây là thế hệ tôn nhi hài tử đầu tiên của Tống gia,
Tống lão phu nhân nghe thấy Hoa Nhi mẹ con bình an, vui mừng rớt nước
mắt. Đồ bổ thưởng cho Hoa Nhi bổ thân mình, chất đống cả hai gian phòng
còn không đủ. Lại phái người đi trong miếu, thỉnh hòa thượng niệm kinh,
cho hai mẹ con Hoa Nhi chong đèn cầu phúc. Mấy ngày nay, Tống phủ từ
trên xuống dưới đều vội vàng chân không chạm đất, vì mẹ con của Hoa
Nhi.”
Nói đến đây, Cổ thị tựa hồ nhịn không được mà ha ha cười hai tiếng.
Chu thị thì nhìn chằm chằm mặt Cổ thị một hồi mới ah một tiếng.
Hà thị cùng Triệu Tú Nga thì thẳng thừng hơn nhiều.
“Nhà Tống hoa, không phải chỉ có trượng phu của Hoa Nhi là con trai
sao? Đứa đầu tiên mà Hoa Nhi liền sinh cho người ta cái nha đầu, lão phu nhân Tống gia thật có thể cao hứng à?” Hà thị nói.
“Sinh nam hay sinh nữ, thứ này rất kỳ lạ, đều là di truyền đấy. Trong thôn nhà mẹ đẻ chị dâu của ta cũng có người như vậy, nương chỉ sinh
khuê nữ, kết quả khuê nữ nhà nàng gả cho người ta, cũng sinh liên tiếp
ba bốn nha đầu. Mẹ ta là sinh ca ta trước, cuối cùng mới sinh ta, bà
ngoại ta cũng thế, dì ta cũng thế, bụng này của ta, người ta nhìn cũng
nói nhất định là cái tiểu tử.” Triệu Tú Nga nói.
Sắc mặt Cổ thị có chút không vui, Hà thị cùng Triệu Tú Nga đây rõ
ràng là nói đểu nàng. Nhất là Triệu Tú Nga, rõ ràng là nói nàng chỉ có
thể sinh khuê nữ, Tưởng thị cũng chỉ sinh ra một cái khuê nữ, như vậy
Liên Hoa Nhi tự nhiên cũng là mệnh sinh khuê nữ.
” Vẫn có câu nói trước nở hoa sau kết quả à.” Cổ thị lên tiếng, “Tống lão phu nhân cũng nhờ người cho Hoa Nhi cùng trượng phu Hoa Nhi tính
qua, hai người bọn họ tối thiểu cũng có bốn con trai kia. Hoa phải nở
tốt, thì trái cây mới có thể kết tốt. Hoa Nhi sinh khuê nữ này, chính
là dấu hiệu tốt. Tống gia lão phu nhân nói, đợi Hoa Nhi ra tháng, sẽ
mang cháu gái đến bên cạnh tự mình nuôi dưỡng.”
Mặc dù Chu thị một mực không nói, nhưng Hà thị cùng Triệu Tú Nga đối
xử lạnh nhạt trào phúng, Cổ thị vẫn nói Liên Hoa Nhi sinh ra khuê nữ,
Tống lão phu nhân cùng Tống Hải Long là vui mừng như thế nào, như thế
nào xem hai mẹ con Liên Hoa Nhi là bảo bối, nói đến hoa bay tán loạn.
“Vợ của lão đại, đi ra sau viện cắt cải trắng cho gà ăn đi. Không
nghe thấy bên ngoài gà líu ríu, đói thẳng kêu to sao?” Chu thị hướng Cổ
thị phất phất tay nói.
Cổ thị đang nói hăng say, nghe Chu thị nói như vậy, cũng chỉ có thể xuống giường đi làm việc.
Vườn rau sau Hậu viện, đầu tiên là hai hàng dưa chuột cạn , cây non
dưa chuột cạn đã lớn rất cao, giá đỡ cũng dựng tốt rồi. Xa xa phía bắc
là một luống rau cải trắng, hôm nay mầm cây cải trắng đã có cái cao gần
nửa thước, mầm cải trắng trồng dày, phải cắt bớt. Liên gia phòng trên
cắt mầm cải trắng, đều cho gà ăn.
Cổ thị gọi Tưởng thị cùng đến một chỗ trong hậu viện.
” Anh Tử nhà Lưu lão tứ xảy ra chuyện gì, nàng thế nào lại chạy đến
thị trấn, còn tìm Hoa Nhi?” Nhìn bốn bề yên lặng, sắc mặt vui mừng của
Cổ thị lập tức bị lo lắng thay thế, nàng nhỏ tiếng hỏi Tưởng thị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...