Cười đùa một trận xong, Liên Mạn Nhi mới ngồi xuống viết thư. Ở trong thư, nàng y theo chuyện cây ngô lần trước mà viết, kể chuyện bọn họ làm như thế nào trồng khoai lang, làm như thế nào phát hiện sản lượng khoai lang là rất lớn, cặn kẽ kể ra, cuối cùng là sản lượng khoai lang mà
nàng ước đoán. Dĩ nhiên, nàng ở trong lòng còn cường điệu nhắc tới giống khoai lang có được là từ chỗ Vương Ấu Hằng của Vương gia.
Sau khi viết xong, Liên Mạn Nhi đã đưa cho Vương Ấu Hằng đọc.
Vương Ấu Hằng xem xong gật đầu, cũng không có nói cái gì thêm.
Vương gia bọn họ giao du tất nhiên là rộng lớn, nhưng mà ở phủ Liêu
Đông làm việc, bọn họ không tiện vượt qua Trầm gia. Vương gia cùng Trầm
gia cũng có lui tới, Vương thái y đã từng mấy lần đi Trầm phủ, bắt mạch
cho lão thái quân của Trầm gia. Dĩ nhiên, hắn lựa chọn Trầm gia nguyên
nhân phần lớn là suy nghĩ vì Liên Mạn Nhi.
Nói thật, từ các mặt mà suy nghĩ, Trầm gia cũng là lựa chọn tất
nhiên. Cho nên hắn mới nói là hắn có thể làm chủ, mà cũng không cần đi
về nhà hỏi ý trong nhà.
Liên Mạn Nhi lại đem thư cho ngũ lang và tiểu Thất xem, lúc này mới
cất vào trong phong thư. Thời gian còn sớm, nàng tính toán hiện tại nên đưa thư đi quý phủ của Thạch thái y.
“Ta đưa muội đi.” Vương Ấu Hằng liền nói.
Từ thư phòng đi ra ngoài, Vương Ấu Hằng đã bảo Vương chưởng quỹ đem
khoai lang Liên Mạn Nhi đưa tới chọn vài củ tốt bỏ vào rổ nhỏ.
“Dù sao cũng phải làm cho người ta thấy vật thật mới được.” Vương Ấu Hằng nói.
Liên Mạn Nhi cũng không khách khí với Vương Ấu Hằng.
“Ấu Hằng ca, chờ muội trở về nhà rồi, sẽ đưa khoai lang thêm tới đây.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Vương Ấu Hằng lại muốn gọi người chuẩn bị ngựa xe, nhưng bị Liên Mạn Nhi ngăn cản.
“Ấu Hằng ca, dù sao cũng không còn mấy bước đường, đi bộ là được, không mất bao nhiêu thời gian đâu.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Vậy cũng tốt.” Vương Ấu Hằng cười cười, không có gọi xe nữa, mà gọi tiểu nhị đưa cho hai cái ô làm bằng giấy dầu.
“Ấu Hằng ca, cầm dù làm gì, trời lại không có mưa.” Tiểu Thất liền nói.
Trẻ con nhà nông dân, cũng không được dạy nhiều như vậy. Mùa đông ở
trong đất làm việc dưới gió lạnh phương bắc, ngày hè ở dưới ánh mặt trời chói chang, bọn họ cũng có thể đùa vui vẻ. Chiếc ô giấy dầu là vật hiếm có, hơn nữa lúc trời mưa chỉ dùng để che mưa thôi. Bọn họ căn bản không có khái niệm che nắng này.
“Mặt trời có chút nóng rát, che một chút sẽ tốt hơn.” Vương Ấu Hằng
vừa nói chuyện, vừa đưa cho ngũ lang một cái ô, sau đó liền mở ô trong
tay mình ra, che ở trên đầu Liên Mạn Nhi.
Ngũ lang cũng đem ô mở ra, che ở trên đầu của hắn và tiểu Thất. Tiểu
Thất không có sợ mặt trời chiếu, nhưng ở dưới cái ô râm mát cũng rất vui vẻ.
Chiếc ô xanh ở trên đỉnh đầu. Trong nháy mắt Liên Mạn Nhi có chút
ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó thì mỉm cười, Vương Ấu Hằng thật sự là một nam nhân chu đáo.
Bọn họ chọn đi qua một cái hẻm nhỏ an tĩnh, không có phiên chợ ngày,
bên trong ngõ hẻm người đi đường thưa thớt. Có con đường đá xanh, bởi vì hai ngày trước được nước mưa cọ rửa, lộ ra vẻ sạch sẻ hiếm có, cỏ dại
ương ngạnh từ kẻ đá chui ra. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một đóa,
hai đóa hoa dại màu vàng nho nhỏ, ở giữa con đường, hướng người đi đường ngước lên khuôn mặt tươi cười của nó. Hai bên hẻm nhỏ. Dưới tán cây đại thụ râm mát có nhóm hai ba người ngồi nghỉ.
Trong không khí tràn ngập mùi hoa, hương cỏ, còn có mùi thức ăn từ
trong bếp của gia đình nào đó bay ra, còn có tiểu tức phụ vừa chà vừa
giặt quần áo, bên trên tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt của xà phòng, bỗng
nhiên không biết trẻ con nhà ai bướng bỉnh đột nhiên lớn tiếng khóc lên, khiến con chó nhà hàng xóm cách vách cũng gâu gâu sủa theo, rồi âm
thanh một người đàn ông mắng chửi hòa theo, tiếp đó là tiếng một nữ
nhân già nua mắng chửi, rồi âm thanh dụ dỗ, cuối cùng tất cả liền trở về yên lặng.
Âm thanh mùi vị chân thật của cuộc sống làm cho người ta thấy thân thiết.
Trên mặt Liên Mạn Nhi không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.
Vương Ấu Hằng hơi cúi đầu, đã nhìn thấy trên mặt Liên Mạn Nhi mang
theo nụ cười, hai búi tóc trên đầu buộc dây lụa màu xanh lá cây, với làn váy cùng màu. Đều nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân, giống như điệu múa của đàn bướm trong bụi hoa.
Tựa hồ lây tâm tình vui vẻ của Liên Mạn Nhi, nụ cười trên mặt của
Vương Ấu Hằng càng thêm trở nên nhu hòa. Hắn đưa tay đem cái ô hơi nhích về phía Liên Mạn Nhi, đem thân thể nho nhỏ của Liên Mạn hoàn toàn che ở trong bóng râm mát.
Rất nhanh đã đến nhà của Thạch thái y, liền có quản sự mang bọn họ
vào trong uống trà, Liên Mạn Nhi liền đem khoai lang trong giỏ xách và
thư cùng nhau giao cho quản sự kia.
Quản sự này bởi vì lần trước đã đưa thư cho Liên Mạn Nhi. Sau đó cũng được chút ban thưởng, mà Trầm Lục còn gọi hắn đến trước mặt, chính
miệng hỏi hắn mấy câu. Lần này Liên Mạn Nhi lại tới muốn hắn đưa thư,
hắn nào dám chậm trễ.
“Liên cô nương yên tâm, thư này, ta lập tức đưa qua cho Lục gia.” Quản sự lên tiếng nói.
Hiện tại cả người như muốn chuẩn bị, lên đường vào ban đêm, để đến rạng sáng có thể đến phủ thành.
“Vậy làm phiền rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Sắp xếp xong xuôi chuyện đưa thư, mấy người họ từ Thạch phủ đi ra
ngoài, trở về Tế Sinh đường. Vương chưởng quỹ đón bọn họ đi vào.
“Thức ăn đã chuẩn bị chỉnh tề rồi, thiếu đông gia, có muốn ăn cơm
hay không? . . . . . . Đã sai tiểu nhị đưa tin đến Liên ký, Liên Tứ gia
cùng Liên tứ phu nhân đã để cho tiểu nhị mang một rổ hột vịt muối tới
đây. . . . . .”
Liên Mạn Nhi nghe thấy trong lòng cười thầm, không biết là từ lúc nào bắt đầu, Tam thập lý Doanh Tử lão tứ Liên thủ tín cùng Trương thị của
Liên gia, ở trong miệng mọi người từ từ biến thành Liên Tứ gia, Liên tứ
phu nhân.
Vương Ấu Hằng sai người đem thức ăn bày ở trên bàn đá bên trong viện , có Hỏa Kế bưng nước trong tới, mấy người bọn họ liền rửa tay, rồi
cùng ngồi chung quanh bàn.
Liên Mạn Nhi các nàng cũng không phải là lần đầu tiên ở chỗ Vương Ấu
Hằng ăn cơm. Vương Ấu Hằng rời xa nhà cũ ở huyện thành, đến ở trấn trên
này, thứ nhất là phải học coi quản làm ăn của cửa hàng, thứ hai chính là vì chuyên tâm đi học. Nên sư phụ quản phòng bếp, là lão nhân tại Vương
gia, bị gửi tới đây, đặc biệt quản lý ẩm thực của Vương Ấu Hằng.
Cùng Vương Ấu Hằng ăn cơm, mấy người hài tử tuyệt không có ngại
ngùng, Liên Mạn Nhi ăn rất ngon, sườn chua ngọt vừa mềm vừa béo, còn có
món cá nhỏ chiên giòn nữa, đều là món nàng thích nhất.
Ăn cơm xong, bọn người Liên Mạn Nhi liền từ giã về nhà, Vương Ấu
Hằng sai người tặng một rổ hồng, để cho Liên Mạn Nhi mang về ăn. Bây giờ còn không phải là lúc táo đỏ chín, nên trái cây mà lớn trước cũng không nhiều. Đây quả hồng do tỷ tỷ trong nhà của Vương Ấu Hằng ở huyện lân
cận phái người đưa tới.
Liên Mạn Nhi nhún nhường một chút rồi cũng nhận.
Vương Ấu Hằng lại từ trên giá sách cầm hai quyển sách , đưa cho ngũ lang.
“Lấy về xem đi, xem xong rồi trả lại ta.” Vương Ấu Hằng cười nói với ngũ lang.
Trong thư phòng Vương Ấu Hằng, sách cất giữ vô cùng phong phú, ngũ
lang là người thích xem sách, mỗi lần tới đây, đều sẽ dành chút thời
gian tìm sách xem. Nhưng mà, hắn rất hiểu chuyện, không thích làm một
đứa trẻ mang phiền toái đến cho người khác. Mặc dù trong lòng thích
nhiều hơn nữa, nhưng vẫn không có mở miệng nói mượn sách với Vương Ấu
Hằng. Có đôi khi, Vương Ấu Hằng nhìn thấy hắn thích quyển sách nào, cũng sẽ chủ động cho hắn mượn.
Ngũ lang nhận sách xong, cẩn thận bỏ vào trong ngực.
Bọn người Liên Mạn Nhi phải trở về Tam Thập lý Doanh Tử, lần này
Vương Ấu Hằng không có nghe theo các nàng , kiên trì để cho xe ngựa cửa
hàng, đem các nàng đưa về.
“Xem mấy đứa đi một chuyến kìa, chỉ tặng cho người ta mấy thứ rau
trong vườn, ăn trở lại một bữa cơm xong, còn mang nhiều đồ về như vậy.”
Trương thị thấy các con trở lại, thì cười nói.
“Vương Tiểu thái y đối với chúng ta, thật là không có gì để nói.” Liên thủ tín nói.
. . . . . . . . . . . .
Cuộc sống trôi qua thật nhanh, một hôm dậy sớm cảm giác được trong
không khí có một tia lạnh lẻo, thì Liên Mạn Nhi mới phát giác, ba ngày
hè cứ như vậy mà đi qua. Mùa hè ở nơi này, không có điều hòa, không có
quạt, nhưng mà hồi tưởng lại, Liên Mạn Nhi cũng không cảm thấy gian nan
lắm. Ba ngày hè ở Tam Thập lý doanh tử, mặc dù có mặt trời chói chan
trên đỉnh đầu, nhưng có lại có vô số bóng râm mát, gió mát thổi khắp nơi vì không có bị nhà cao tầng ngăn cản, có thêm rau cải và trái cây tươi
ngon. Gần sát cả vùng đất, thân cận cùng tự nhiên, cho dù là da bị rám
đen, cái nóng làm cả người đầy mồ hôi, thì cũng rất thư sướng .
Mùa hè đi qua, mùa thu sẽ đến. Một nhà của Liên Mạn Nhi lại bắt đầu bận việc ở vườn rau xanh.
Đậu giác và dưa chuột đã qua mùa, héo úa cả rễ. Những cành khô làm
giàn dây leo trải qua ngày ngày phơi nắng, dầm mưa, đã không thể dùng
lại nữa. Nhưng người nông dân cũng sẽ không lãng phí từng cọng cây ngọn
cỏ , những cành cây khô làm giàn kia sau khi phơi khô lần nữa, vẫn có
thể làm củi đốt như cũ.
Dây leo của dưa chuột và đậu giác, thì sẽ bị kéo từ trên giàn xuống,
ném vào trong chuồng heo, trong nhà Liên Mạn Nhi nuôi vài con heo, hôm
nay đã có hơn một trăm cân rồi, bọn nó rất thích ăn cái này.
Về phần một ít dưa chuột non còn lại thì được hái xuống, được Trương
thị rửa sạch lau khô, ném vào trong hủ lớn. Ướp muối một thời gian ngắn, sẽ thành dưa muốn, ngon nhất là ăn với cơm.
Còn dưa chuột già vừa thô vừa to, từ màu xanh đã biến thành màu vàng, thì không thể giữ lại ăn. Dĩ nhiên, nếu có người muốn ăn thì cũng không có ai đi ngăn cản hắn, dưa chuột già ăn sống thì không ngon, nhưng nếu
gọt bỏ vỏ mang đi nấu canh, thì nó lại có mùi vị rất đặc biệt. Đem dưa
chuột già cắt ra, hạt dưa chuột bên trong đã biến thành cứng hơn. Những
thứ này, Liên Mạn Nhi đều cẩn thận cất vào, giữ lại sang năm làm giống.
Về phần cây đậu giác non, cũng nhặt một ít đậu giác to giữ lại, lúc
này đã già và hơi khô khô rồi, đem da đậu giác tách ra, nằm trọn bên
trong, hạt đậu đã già và cứng, cái này cũng phải cẩn thận mà cất đi, giữ lại sang năm làm giống. Về phần những cái vỏ đậu giác, bởi vì phía trên có sợi vừa dài vừa cứng, dạ dày con người sẽ không cách nào tiêu hóa,
nên cũng bị ném vào chuồng heo đi nuôi heo.
Tiếp theo chính là cà. Còn lại là cây ớt, rau hẹ, có thể trồng lâu
thêm một thời gian ngắn. Rau hẹ có thể vẫn ăn được vào cuối thu, mà cây
ớt, khi vừa trồng có trái màu xanh khi trưởng thành thì có màu đỏ, hái
xuống đem chúng đi phơi không, là cất giữ tiện nhất.
Như vậy, vườn rau xanh hết thì sẽ còn ra nhiều đất trống . Cả nhà Liên Mạn Nhi lại bắt đầu bận rộn với món ăn mùa thu.
Món ăn mùa thu vẫn là đậu giác và dưa chuột như cũ. Bất quá đậu giác
và dưa chuột của mùa hè không giống như của mùa xuân. Dưa chuột mùa hè
là dưa chuột khô, mà loại mùa xuân cũng có một tên gọi tương thích, tên
là dưa chuột nước. Đậu giác còn lại là phiến đậu giác, đây là cách nói
của Trương thị, nhưng trên thực tế chính là cây đậu cô-ve.
Củ cải trắng, rau cải cũng được trồng rất nhiều, hạt giống cũng không thành vấn đề, nhà Liên Mạn Nhi lại trồng ít quả cà, chính là giữ lại về sau phơi nắng làm đồ ăn mùa đông.
Mùa hè qua rồi, cây ngô ở bên trong vườn rau xanh đã bán rồi, Liên
Mạn Nhi liền đem các khoản gom lại, rồi đưa kết quả cho mấy người Trương thị xem. Người một nhà đều cười không ngậm miệng được. Lúc trước tính
toán dư giả là ba trăm tám mươi bốn lượng, cuối cùng tính tiền chính xác lại, bạc thực thu của các nàng là ba trăm chín mươi sáu lượng lẻ tám
tiền.
Đây là một số bạc lợi nhuận lớn nhất từ khi các nàng ở riêng đến nay, lợi nhuận so với năm trước bán rượu nho còn nhiều hơn, mọi người có thể không vui sao?
“Mẹ, cây ngô non trong đất chúng ta, còn có thể bán trên mấy trăm
lượng nữa.” Nhìn bộ dạng người một nhà mừng rở, Liên Mạn Nhi liền cười
nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...