Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ


Triệu Văn cùng Liên Thủ Tín đều xếp chân ngồi trên giường gạch,
chén nước lại để kế bên đùi Triệu Văn. Liên Mạn Nhi mang theo ấm nước, rót nước
cho Triệu Văn, tay không cẩn thận, hơi run một chút, nước nóng hôi hổi liền vẩy
lên bắp chân của Triệu Văn.

Lúc này mọi người cũng đã cởi hết áo bông quần bông dày ra,
phần lớn là mặc quần áo vải bông nhẹ. Hôm nay Triệu Văn mặc một cái áo kẹp vải
bông, bên trong đùi mặc một cái quần lót, bên ngoài là quần vải xanh.

Nước nóng hổi, mặc dù cách hai cái quần nhưng Triệu Văn vẫn
bị phỏng rất đau, nhưng lại không đến mức bị tổn thương quá nghiêm trọng.

“Lão Triệu đại ca, thế nào, không có bị phỏng chứ?” Liên Thủ
Tín lo lắng, cầm lấy khăn lau ở bên cạnh, lau ống quần giúp Triệu Văn, vừa nói
với Liên Mạn Nhi, “Con nhìn con xem, chân tay kiểu gì thế, còn không mau nhận lỗi
với Triệu đại thúc. Mau đặt ấm nước xuống, con xách không nổi thì đừng xách.”

“Triệu đại thúc, xin lỗi, còn không phải do con sợ tay người
bị nóng sao, thoáng cái không cầm chắc.” Liên Mạn Nhi thuận thế nói ra.

“Ấm nước này tràn đầy nước, mẹ xách còn phải tốn nhiều sức.
Mạn Nhi, con nhìn con xem, trước khi cướp việc làm của người khác thì cũng nên
suy nghĩ một chút, con có làm được hay không chứ.” Trương thị bước nhanh tới, đẩy
Liên Mạn Nhi qua một bên, nhanh tay nhanh chân thu thập sạch sẽ chén nước và
giường chiếu.

Liên Thủ Tín kiên trì nói Triệu Văn cuốn ống quần lên, cho hắn
nhìn chỗ bị phỏng trên chân. Thương thế như vậy sẽ đau khoảng hai ngày, sau đó
liền bình phục hoàn toàn.

“Lão Triệu đại ca, huynh xem, cái này phải làm thế nào bây
giờ?” Liên Thủ Tín thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn nói ra.

“Không có việc gì, không có việc gì, đứa nhỏ này cũng là hảo
tâm, ta không sao.” Triệu Văn miệng cười toe toét, ra vẻ rộng lượng nói, “Đây
cũng không phải là chuyện lớn gì. Lão Tứ huynh đệ, chúng ta tiếp tục nói chuyện
chúng ta đang nói đi. Lão Tứ huynh đệ, đệ nói chính xác một lời cho huynh xem.”

Trương thị lấy chén nước cùng ấm nước cất đi, không đưa trà
nước cho Triệu Văn một lần nữa.

“Chuyện này a…” Liên Thủ Tín vừa nói chuyện vừa liếc nhìn
Trương thị và Liên Mạn Nhi.

“Nhà của cậu Lục Lang, chúng ta chọc không nổi đâu.” Liên Mạn

Nhi nói một câu.

“Còn không phải sao. Lão Triệu đại ca, chúng ta nói thật.
Chuyện khác dễ nói, việc này chỉ sợ không thể đáp ứng huynh được… Nếu chúng ta
đứng ra đảm bảo cho huynh, thì chỉ sợ cả đời này cũng đừng mong lấy được tiền từ
Hà lão lục.” Trương thị cũng đi theo nói một câu.

Đây là đem chuyện ra nói cho rõ ràng.

“Sao có thể. Sao có thể như vậy được.” dù cho da mặt Triệu
Văn có dày đến đâu cũng có chút xấu hổ, “Lão Tứ huynh đệ, đệ là người phóng
khoáng, có trách nhiệm. Đệ nói cho lão ca một câu. Đây còn không phải là vì Nhị
Lang hai người bọn họ, còn có chắt trai của Liên gia a. Lão Tứ huynh đệ, đây
chính là cháu trai ruột thịt của đệ a… Lão Tứ huynh đệ, nhà các còn không có
chút tiền này sao?”

Triệu Văn mới lộ ra chút đáng thương, nói xong lời cuối
cùng, đã đem cả ý nghĩ của mình nói ra.

“Lão Triệu đại ca, nếu các ngươi đồng ý để cho vợ Nhị Lang
trở về, việc này ta có thể thay ngươi nói vài lời. Nhưng muốn đảm bảo thì đệ
không thể đảm bảo được.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, nói rõ ràng từng chữ từng
câu, “Chuyện của lão Hà gia, đệ không quản được.”

Mặc dù Triệu Văn đã tận hết sức lực để lừa dối, còn dùng bài
thân tình, cho hắn mang cái mũ cao, nhưng Liên Thủ Tín vẫn giữ vững tỉnh táo. Hắn
thấy rõ bản chất của chuyện này.

Lúc trước Hà lão lục gây chuyện, Liên gia không muốn làm cho
người nhà bị bắt đi huyện nha, rơi vào đường cùng mới thay Hà lão lục trả tiền.
Liên Thủ Tín cũng rất rõ ràng dạng người của Hà lão lục. Muốn hắn làm người bảo
đảm, rõ ràng là muốn hắn xuất tiền. Liên Thủ Tín không thích cách làm người của
Hà lão lục, Hà lão lục cũng chẳng phải là gì của hắn, bởi vì chuyện đó mà Liên
lão gia tử vô cùng bực mình, hết sức phiền chán, Liên Thủ Tín sẽ không gánh khoản
nợ này thay Hà lão lục.

“Chúng ta và Hà gia không phải người một đường, không thể đứng
ra đảm bảo chuyện nhà hắn.” Liên Thủ Tín dứt khoát nói cho rõ ràng, “Lão Triệu
đại ca, số tiền kia cha của Nhị Lang muốn Hà lão lục trả thì nhất định sẽ có biện
pháp bắt hắn trả, so với việc huynh đi kiếm người bảo đảm còn hữu dụng hơn.”

Người duy nhất của Liên gia có thể khắc chế Hà lão lục cũng
chỉ có một mình Liên Thủ Nghĩa.

Liên Mạn Nhi nghe được âm thầm gật đầu, mặc kệ như thế nào,
cái nhìn của Liên Thủ Tín đối với chuyện này xem như rõ ràng. Đồng thời Liên Mạn

Nhi cũng có chút may mắn, nhờ Triệu Văn cùng Liên lão gia tử đã xé toang mặt, bằng
không Triệu Văn đi thuyết phục Liên lão gia tử, để cho Liên lão gia tử đề nghị
chuyện này với Liên Thủ Tín, tất nhiên Liên Thủ Tín không thể dễ dàng cự tuyệt.

Triệu Văn nghe Liên Thủ Tín nói như vậy, sắc mặt liền trở
nên không dễ nhìn.

“Lão Tứ huynh đệ, đệ là người phúc hậu. Đây không phải chỉ
là một cái đảm bảo thôi sao, để trong lòng Tú Nga và chúng ta thả lỏng một
chút, cũng không phải muốn đệ trả tiền a.”

“Mẹ, con nghe Triệu đại thúc nói là vìmuốn tốt cho Nhị Lang
ca và chị dâu Tú Nga, cha đã đáp ứng thay đại thúc hoà giải rồi, tại sao Triệu
đại thúc còn không vui, cứ phải nhắc đến chuyện tiền bạc vậy?” Liên Mạn Nhi ở
bên cạnh, cố ý giảm thấp thanh âm nói nhỏ với Trương thị.

Tuy nhiên phòng này quá hẹp, kỳ thật thanh âm của Liên Mạn
Nhi cũng không phải rất thấp, từng chữ
nàng nói đều lọt nàng nói đều lọt vào tai của Triệu Văn.

“Lão Triệu đại ca, nếu không, việc này huynh cứ suy nghĩ kỹ
đi.” Liên Thủ Tín thấy Triệu Văn không nói lời nào, liền đề nghị.

Trong lòng Triệu Văn rất không được tự nhiên. Để cho hắn
nghĩ tiếp, hắn còn có thể nghĩ thế nào. Để cho Triệu Tú Nga tiếp tục ở lại
trong nhà là không được. Nhưng cứ để cho Triệu Tú Nga trở về như vậy, chỉ sợ
khoảng tiền kia từ nay về sau liền trôi theo dòng nước. Trái phải gì hắn cũng
chịu thiệt, hắn vẫn muốn làm cách gì để kéo tổn thất xuống mức thấp nhất.

Liên gia còn có thân thích với Tống gia trên thị trấn, lần
này Trầm gia cũng đặc biệt ưu ái với Liên gia. Có hai mối quan hệ này, nhất định
có một ngày lão Liên gia có thể phát đạt lên. Trong bụng Triệu Tú Nga còn có đứa
nhỏ, làm sao có thể tái giá? Nếu có tái giá, sợ cũng chỉ có thể tìm được một hộ
nông dân bình thường. Còn không bằng dựa vào Liên gia, vạn nhất về sau Liên gia
có phát đạt, đó mới là khổ tận cam lai.

Nếu như vậy thì thiệt thòi trước mắt này, hắn phải gánh
chịu sao?

Không cam lòng a. Liên Thủ Tín không phải là một ngốc tử non
nớt sao? Bọn họ từng bán thêm được hai cân đường, hắn cứ tưởng lần này cũng sẽ
gặp được chuyện tốt giống vậy, còn sợ bọn họ không chịu lấy tiền, mặc dù đường
kẹo không đủ sức nặng, về sau cũng không nghe ai trong nhà hắn nói một chữ

không. Tại sao lần này lại không bị lừa?

“Chuyện này, ta không có gì để nói nữa, nhưng Liên gia các
người làm vậy…, dù cho là ai cũng không thể nuốt trôi cơn tức này.” Triệu Văn
suy nghĩ một chút, liền nói với Liên Thủ Tín, “Được, không nể mặt người khác
thì cũng phải nể mặt lão Tứ huynh đệ. Huynh trở về sẽ khuyên nhủ Tú Nga và mẹ nàng.
Lão Tứ huynh đệ, đệ cứ chờ tin của huynh.”

Liên Mạn Nhi biết rõ, Triệu Văn nói những lời này cũng chỉ
vì mặt mũi cuả mình, hắn muốn nói đây không phải là ý kiến của bản thân hắn.

Triệu Văn nói xong liền xuống giường, muốn đi.

Liên Thủ Tín cũng đi theo xuống giường, cầm hai bao bánh
bông lan Triệu Văn xách đến, để cho Triệu Văn mang về.

“Cái này đều là đồ đã cho đi, sao có thể cầm lại. Lão Tứ
huynh đệ, đệ làm như vậy là xem thường lão ca rồi.” Ngoài miệng Triệu Văn nói
không chịu nhưng cuối cùng vẫn cầm hai bao bánh bông lan chạy trốn.

Hai bao bánh bông lan là lưỡi câu để làm cho Liên Thủ Tín đảm
bảo. Liên Thủ Tín không chịu đảm bảo, bánh bông lan này đã thành tặng không. Vậy
không phải hắn càng bị lỗ vốn? Liên Thủ Tín tự trả lại cho hắn, chứ đây phải hắn
muốn lấy lại.

Đưa Triệu Văn đi, một nhà ba người trở lại trong phòng.

“Mạn Nhi, về sau không được làm như vậy nữa.” Liên Thủ Tín
nói với Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi chán ghét Triệu Văn, Liên Thủ Tín biết rõ. Hắn
nhìn ra Liên Mạn Nhi cố ý dùng nước nóng làm phỏng Triệu Văn.

“Cha, hắn đã tính toán chúng ta như vậy, làm như chúng ta là
bùn nhão. mặc cho hắn nặn ấy!” Liên Mạn Nhi không phục, “hắn nói những lời đó
xong cũng không đỏ mặt chút nào!”

“Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng không thể làm thế.” Ngữ khí của
Liên Thủ Tín hòa hoãn một ít.

Liên Mạn Nhi len lén nhếch môi.

“Được rồi, chẳng phải lúc đó do Mạn Nhi không cẩn thận đấy
sao.” Trương thị che chở Liên Mạn Nhi, “cũng vẫn là câu nói kia, muốn chúng ta
đảm bảo, không phải là muốn chúng ta thay hắn bỏ tiền ra sao? Nếu chúng ta đáp ứng
rồi, về sau Triệu Tú Nga sẽ đến tìm chúng ta đòi tiền, ta chịu đựng nàng náo một
hồi hay là chịu một chầu mắng, ta đưa tiền cho nàng, tiền của chúng ta đều là
gió lớn đưa đến hay sao?”

“Ta không phải đã không đáp ứng rồi sao.” Liên Thủ Tín cũng
không nói Liên Mạn Nhi nữa.

“Cha, nếu chuyện này do ông bà nội đề nghị, vậy cha có đáp ứng
hay không?” Liên Mạn Nhi hỏi.


“Không thể có chuyện như vậy. Ông bà nội con cũng không phải
là người hồ đồ, sẽ không nói những lời như vậy.” Liên Thủ Tín nói.

“Vậy là tốt rồi.” Liên Mạn Nhi cũng không nói thêm gì nữa.

Tâm tình mọi người đều bình phục một ít, tâm đồng tình của
Trương thị liền ló đầu ra.

“… Nghe nói vợ Nhị Lang bị bệnh, cũng may đứa nhỏ trong bụng
vẫn còn. Hơn nữa, việc này nàng cũng bị thiệt thòi rất lớn…

“Mẹ, con đã nói rồi, chuyện này chúng ta không thể xen vào.”
Liên Mạn Nhi vội nói. Thị phi đúng sai không nói, mấu chốt là những người trong
cuộc đều là những nhân vật khó chơi. Liên Thủ Tín và Trương thị so với bọn họ
cũng giống như cừu non so với đàn sói. Nếu Liên Thủ Tín và Trương thị tham dự
vào, không chỉ không có người cảm kích, mà ngược lại còn bị người khác mượn cơ
hội, ăn đến nỗi xương cốt cũng không thừa miếng nào.

Bọn họ không phải vạn năng, cho nên đối với những chuyện vượt
quá năng lực của mình, họ chỉ có thể trốn tránh.

“Ta đi về nhà một chuyến, nói việc này với lão gia tử, để
cho cả nhà có chút chuẩn bị.” Liên Thủ Tín đứng lên nói.

“Đúng, nên nói.” Liên Mạn Nhi gật đầu, nên đánh trước một bước
dự phòng.

Liên Thủ Tín chuẩn bị một chiếc xe, không trực tiếp đi đường
ruộng mà đi đường vòng vào thôn, hướng khu nhà cũ mà đi, Liên Mạn Nhi lên xe đi
theo.

Không nghĩ tới có người còn đi trước bọn họ một bước

Người đến là một vị lão giả trên thị trấn, cũng làm mua bán
bên ngoài, lúc Liên lão gia tử còn làm chưởng quầy, hai bên cũng có quen biết.
hình như ông ta đã đến được một lúc, nhìn thấy Liên Thủ Tín đến, nói hai câu
khách khí liền cáo từ rời đi.

“Lão Triệu gia thỉnh người tới.” Sau khi tiễn người đi, Liên
lão gia tử nói với Liên Thủ Tín.

Người tới là thổ ngữ ở thôn Tam Thập Lý, ý tứ đại khái là
khách. Hộ nông dân gia phát sinh tranh chấp, hoặc gặp đại sự muốn giải quyết,
đôi khi muốn thỉnh một vị, thậm chí mấy vị có chút thân phận có thể nói chuyện
đến cân đối, hoà giải.

“Cha, người đến nói thế nào?” Liên Thủ Tín vội hỏi. Triệu
Văn vừa mới đi không lâu, bên này có người tới Liên gia. Triệu Văn này muốn làm
gì đây?

“Ông nội, lúc nãy cha của chị dâu Tú Nga đã đến tìm ta cha
con rồi.” Không đợi Liên lão gia tử trả lời, Liên Mạn Nhi cướp lời nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui