Edit: Lê Thanh
Beta: Ly Ly
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, người một nhà sớm đã hấp tốt một
vỉ bánh bao to, bỏ vào mấy cái hộp đựng thức ăn. Trời mới sáng, Liên Mạn Nhi
cùng với Ngũ Lang, tiểu Thất mang theo hộp bánh bao, vội vàng đánh xe trâu đi
lên thị trấn.
Trầm Lục ngủ lại ở thị trấn, tại tòa nhà của Thạch thái y.
Xe trâu vừa dừng lại trước cửa lớn tòa nhà, Liên Mạn Nhi
đang muốn xuống xe nói chuyện cùng hộ vệ canh cổng, cửa lớn liền tự mở ra.
Chung quản sự vẻ mặt tươi cười từ trong cửa đi ra.
“Hôm qua Cửu gia vừa về nhà liền dặn dò, nói sáng nay các
ngươi sẽ tới.” Chung quản sự vừa cười vừa nói, “Ta cũng chờ được một lúc rồi.”
“Làm phiền ông rồi, Chung quản sự.” Liên Mạn Nhi vội nói.
“Không dám, không dám.” Chung quản sự liền nói.
“Nhà chúng ta làm bánh bao, cha mẹ ta cố ý dặn dò, thỉnh
Chung quản sự nếm thử.” Ngũ Lang ôm cái hộp đựng thức ăn lớn nhất từ trên xe xuống.
Bọn hắn mang theo tổng cộng ba hộp bánh bao, hai cái nhỏ một
chút là cho Trầm Lục cùng Trầm Khiêm. Còn cái hộp lớn này là đưa cho nhóm tùy
tùng của bọn họ ăn. Bởi vì đã có giao tình lúc mua bán rượu nho, Liên Thủ Tín cố
ý dặn dò muốn đưa cho vị Chung quản sự này.
“Vậy đa tạ.” Chung quản sự vội nói, liền gọi một gã sai vặt
bên người tới, tiếp hộp bánh bao ôm trong tay. “Các ngươi đi theo ta, canh giờ
này Cửu gia hẳn là dậy rồi.”
Chung quản sự ở phía trước dẫn đường, Liên Mạn Nhi cầm theo
hộp bánh bao, cùng Ngũ Lang và tiểu Thất đi theo phía sau. Nhà của Thạch thái y
nàng đã tới một lần, trên đường nhìn thấy rất nhiều người hầu, gã sai vặt nhưng
vẫn lặng ngắt như tờ, họ thấy Chung quản sự cũng không lên tiếng mà chỉ gật gật
đầu chào nhau. Giống như trước kia, nàng đi vào vườn hoa có phong cách giống với
vườn rau ở nông thôn, thấy bên ngoài phòng khách có hai người, một lớn một nhỏ
đang múa kiếm.
Chính là Trầm Lục và Trầm Khiêm.
Trầm Khiêm nhìn thấy Liên Mạn Nhi, lập tức híp mắt nở nụ cười,
muốn buông kiếm chạy tới chỗ nàng. Nhưng khi quay đầu nhìn thoáng qua Trầm Lục,
hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn buông tha cho quyết định này, tiếp tục học
Trầm Lục múa kiếm như trước. Trầm Lục làm như không phát hiện ra có người đến,
múa xong bộ kiếm pháp mới chậm rãi ngừng lại.
Bên cạnh liền có người hầu tiến lên, tiếp nhận kiếm trong
tay Trầm Lục cùng Trầm Khiêm, lại đưa khăn sạch lên.
“Liên Mạn Nhi, tại sao tới giờ ngươi mới đến? Ta đã dậy nửa
ngày rồi!” Trầm Khiêm tiếp khăn, xoa loạn xạ, muốn chạy đến chỗ Liên Mạn Nhi
bên này.
“Tiểu Cửu, đệ múa kiếm qua loa như vậy, sợ là sẽ luôn bị người
khác gọi là nhóc béo thôi.” Trầm Lục chậm rãi lau tay, lành lạnh nói.
Trầm Khiêm lập tức liền giống bị định thân, đứng bất động ở đó, còn cúi thấp đầu xuống, tựa hồ bị đả kích
không nhỏ.
Liên Mạn Nhi đứng ở đó, không khỏi trừng hai mắt. Chẳng lẽ
nàng gọi Trầm Khiêm là nhóc béo bị Trầm Lục biết? Nàng vẫn luôn rất cẩn thận, mấy
người tùy tùng của Trầm Khiêm có lẽ không nghe thấy a. Chẳng lẽ Trầm Khiêm
nói với Trầm Lục. Còn nữa, Trầm Lục đây là dạy bảo Trầm Khiêm hay là cố ý nói
cho nàng nghe?
Trầm Lục không để ý đến Trầm Khiêm, xoay người đi vào phòng
khách, ngồi xuống. Người hầu bên cạnh lại đưa trà sâm lên. Trầm Lục nâng chung
trà lên, uống một ngụm, lúc này mới gọi Chung quản sự đến, để cho ông mời bọn
người Liên Mạn Nhi vào đây.
Trầm tiểu béo không hổ là Trầm tiểu béo, chỉ trong chốc lát
đã từ trong đả kích khôi phục lại bình thường. Hắn chạy đến trước mặt Liên Mạn
Nhi, cùng với Liên Mạn Nhi đi vào phòng khách, một bên còn líu ríu nói không
ngừng.
“Mới vừa rồi ngươi nhìn rõ không, ta múa kiếm trông thế nào?
Chưa từng thấy qua đúng không? Rất tuấn tú phải không?” Trầm Khiêm liên tục hỏi
Liên Mạn Nhi, xem tiểu tử kia khoe khoang kìa, vừa rồi mới bị Trầm Lục giáo
huấn, cũng không để lại cho hắn một chút bóng ma nào.
“Thấy rất được a…” Liên Mạn Nhi chỉ đành phải nói như vậy.
Trầm tiểu béo học Trầm Lục múa kiếm, hoàn toàn là trông hổ vẽ mèo. Dáng người
tròn vo kia vốn không có thân pháp gì đáng nói, càng không dính dáng gì tới hai
chữ anh tuấn. Nhưng lúc nãy Trầm Lục đã đả kích Trầm Khiêm rồi, Liên Mạn Nhi
là đứa trẻ phúc hậu, nàng không thể tiếp tục bỏ đá xuống giếng, dù sao cũng phải
cho Trầm tiểu béo một chút cổ vũ có đúng không!
Liên Mạn Nhi nói như vậy, Trầm Khiêm rất hài lòng.
“Trong nhà làm bánh bao, đưa tới cho Lục gia cùng Cửu gia nếm
thử.” Tiến vào phòng khách, Liên Mạn Nhi liền đẩy hộp bánh bao trong tay tới
trước mặt hai người.
“Là bánh bao trong cửa hàng nhà Mạn Nhi, khẳng định ăn rất
ngon.” Trầm Khiêm nói.
“Bưng lên đi.” Trầm Lục nhẹ gật đầu.
Lập tức có gã sai vặt hầu hạ bên cạnh tiếp nhận hộp bánh bao
để trên bàn trước mặt Trầm Lục với Trầm Khiêm. Gã sai vặt mở hộp bánh bao ra,
bánh bao bên trong vẫn còn bốc hơi nóng. Trong hộp ngoại trừ bánh bao, còn có một
đĩa tương dưa tiểu hoàng ướp gia vị. Đây là dưa leo hàng năm hái lúc còn rất nhỏ,
rất non gọi là dưa tiểu hoàng, sau khi hái xong thì bỏ vào trong chum tương ướp
gia vị, mỗi một trái gần bằng ngón tay út, thành màu tương, khi ăn thơm mười phần,
mặn vừa ngon miệng, rất thích hợp dùng để ăn với cơm.
Gã sai vặt đem đĩa dưa tiểu hoàng đặt trên bàn, lại đem bánh
bao trong hộp lấy ra bỏ vào trong mâm, liền có người hầu mang điểm tâm lên.
“Các ngươi đã ăn chưa?” Trầm Lục ngẩng đầu hỏi. Có lẽ do
sáng nay tâm tình của Trầm Lục không tệ cho nên vẻ mặt và khí chất toàn thân hắn
đều có chút nhu hòa.
Nghe Trầm Lục hỏi như vậy, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu
Thất liếc lẫn nhau một cái. Bọn hắn đương nhiên còn chưa ăn điểm tâm, lát nữa rời
khỏi đây, Liên Mạn Nhi dự định sẽ về nhà ăn cơm, Ngũ Lang với tiểu Thất thì tùy
tiện ăn chút gì đó trên thị trấn, rồi trực tiếp đi đến trường tư thục.
“Từng này cũng ăn không hết.” Trầm Lục lên tiếng, “Tới đây,
ngồi xuống ăn chung đi.”
Trên mặt Chung quản hiện lên vẻ kinh dị, nhưng chỉ trong
giây lát liền khôi phục như thường. Gã sai vặt hầu hạ bên cạnh xếp đặt chỗ ngồi
cho ba người, lại cầm thêm ba bộ bát đũa đặt lên bàn, thỉnh ba người ngồi
xuống ăn cơm.
Liên Mạn Nhi biết rõ, trường hợp này có lẽ nên nhún nhường.
Bất quá nghĩ lại, Trầm Lục là người nào, là cái tính tình gì, hắn sẽ cùng bọn họ
nói nhảm sao?
Đương nhiên không.
Trầm Lục đã mở miệng, ngồi xuống cùng ăn thì ngồi xuống cùng
ăn là được rồi.
“Vậy thì cảm ơn Lục gia.” Liên Mạn Nhi thống khoái đáp ứng,
đi đến bên cạnh Trầm Khiêm ngồi xuống.
Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi một cái, trong mắt nhiều hơn một
chút ý cười. Trầm Khiêm càng cao hứng hơn, đem bát cháo gã sai vặt múc cho hắn
đưa cho Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, ngươi ăn cái này đi. Ta thích nhất là ăn cháo bong
bóng cá.”
“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất có chút giật mình, có điều cũng lập
tức đi tới, ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
Điểm tâm của huynh đệ Trầm gia rất phong phú, cháo có bốn loại,
còn các loại điểm tâm khác cũng xếp đầy cả bàn.
Trầm Lục cùng Trầm Cửu không hẹn mà cùng nếm bánh bao Liên
Mạn Nhi mang đến trước. Bánh bao của cửa hàng trãi qua mấy lần cải tiến, hương
vị ngon hơn gấp mấy lần so với trước kia. Mà vỉ bánh bao làm cho Trầm Lục và Trầm
Khiêm lại càng thêm tỉ mỉ. Da bánh bao mềm mại, trắng như tuyết, nguyên liệu
làm nhân bánh bao đã được tăng thêm, nhẹ nhàng cắn một ngụm, trong miệng tràn
ngập hương thơm.
“Ăn ngon.” Trầm Khiêm ăn hết một ngụm liền gật đầu khen. “Mạn
Nhi, ngươi làm bánh bao ăn ngon thật.”
“Đây là cái gì?” Trầm Lục ăn hết bánh bao nhưng không phát
biểu lời nào, mà chỉ vào đĩa tương dưa leo, hỏi Liên Mạn Nhi.
“Đó là dưa tiểu hoàng ướp tương.” Liên Mạn Nhi trả lời Trầm
Lục.
“Ừ, rất ngon.” Trầm Lục nói.
Thế gia đại tộc có rất nhiều quy củ, họ rất chú ý việc dưỡng
sinh chi đạo. Mỗi ngày bắt đầu cuộc sống đều đúng giờ, nghiêm khắc hơn rất nhiều
so với người bình thường. Ví dụ như đứa bé lớn như Trầm Khiêm, mỗi ngày đều phải
rời giường đúng giờ, hoặc đọc sách hoặc luyện kiếm. Thậm chí bọn họ cũng không
có cơ hội ngủ nướng như những đứa trẻ bình thường.
Ăn không nói ngủ không nói, đây cũng là quy củ.
Trầm Lục chỉ nói hai câ, sau không lên tiếng nữa. Ngay cả Trầm
Khiêm, lúc đầu hắn đề cử với Liên Mạn Nhi về mấy món mình thích ăn xong, sau đó
cũng không nói thêm gì nữa.
Liên gia ăn cơm cũng rất có quy củ. Cũng nhờ những quy củ
này mà bất luận ở loại yến tiệc nào thì Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất
cũng không bị người khác tìm ra chút điểm sai nào. Đương nhiên, điều khiến cho
Liên Mạn Nhi rất chán ghét Liên gia, đó chính là chế đội phân phối đồ ăn.
Sau khi ăn cơm xong, Trầm Lục mang bọn họ đến thiên sảnh bên
cạnh ngồi uống trà. Trầm Lục bề bộn nhiều việc, chỉ mới ngồi có một lát mà có đến
bốn năm người tiến vào bẩm báo công việc.
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang với tiểu Thất thấy vậy liền đứng dậy
cáo từ.
“Lát nữa, ta phải trở về phủ thành rồi, các ngươi… có quên
chuyện gì không? Không có lời gì muốn nói à?” Trầm Lục giương mắt nhìn Liên Mạn
Nhi hỏi.
Trầm Lục muốn bọn họ nói cái gì, nhớ lại chuyện gì?
“Không có.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, liền đáp.
“Thật không có?” Trầm Lục không buông tha, hỏi lại một câu.
“Thật không có.” Liên Mạn Nhi rất khẳng định.
Trầm Lục dường như có chút thất vọng. Bất quá khi hắn nhìn
vào mắt Liên Mạn Nhi, trong đó lại nhiều hơn một tia tìm tòi nghiên cứu, ý tứ
hàm xúc.
“Lục gia, ngài đã hỏi như vậy, ta đây cũng có chuyện muốn hỏi,
Lục gia, ngài không quên chuyện đã đáp ứng với chúng ta chứ?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Đương nhiên, ngươi có chuyện gì hiện tại có thể nói.” Trầm
Lục híp híp mắt nói.
“Chúng ta bây giờ rất tốt. Ta chỉ muốn hỏi để xác nhận
thôi.” Liên Mạn Nhi cười nói. Nếu có thể, điều kiện kia cứ để đó suốt đời,
không có cơ hội dùng đến mới là tốt nhất.
“A.” Trầm Lục ý vị thâm trường a một tiếng.
“Nếu Lục gia không còn việc gì, chúng ta xin cáo từ thôi.”
Liên Mạn Nhi nói.
“Ừ, Cửu đệ ta còn có việc muốn hỏi ngươi.” Trầm Lục nói.
Liên Mạn Nhi quay sang Trầm Khiêm.
Khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn của Trầm Khiêm đỏ bừng bừng, xem
ra có chút khẩn trương, cũng có chút kích động.
“Nói đi, tiểu Cửu.” Trầm Lục nói.
“Mạn Nhi, ngươi theo ta đến phủ thành đi.” Đôi mắt nhỏ của
Trầm Khiêm lúc này hết sức hữu thần.
“Hả?”
“Ta nói là, ngươi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất, còn cha mẹ ngươi
nữa, tỷ tỷ ngươi, nghé con Tiểu Hoàng nhà ngươi, lợn con, gà con, gì gì đấy,
cũng có thể cùng ta trở về. Các ngươi tiếp tục mở cửa hàng, trồng trọt, đến ở
trong nhà của ta, chúng ta có thể chơi cùng một chỗ.” Trầm Khiêm nói xong, đôi
mắt trông mong nhìn Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nhìn nhìn Trầm Khiêm, lại nhìn thoáng qua Trầm
Lục. Trầm Lục chậm rãi uống trà, trên mặt mây trôi nước chảy, nhưng Liên Mạn
Nhi nhìn ra, hắn cảm thấy chuyện này rất thú vị.
“Cái kia… đa tạ a, chúng ta ở đây rất tốt, không nỡ đi nơi
khác.” Trong lòng Liên Mạn Nhi có chút bấn.
Trầm Khiêm gục đầu xuống.
“Nếu ngươi có thời gian rảnh có thể tới chỗ chúng ta, khi
chúng ta rảnh rỗi cũng sẽ đi thăm ngươi.” Liên Mạn Nhi nhanh chóng nói tiếp.
“Mạn Nhi, ngươi thật sự đến phủ thành thăm ta?” Trầm Khiêm
ngẩng đầu, nhìn Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ừ, tất nhiên rồi.” Thái độ Liên Mạn Nhi rất chân thành đáp.
“Được rồi.” Trầm Khiêm như trước có chút rầu rĩ không vui, bất
quá dường như cũng đã tiếp nhận kết quả này. Hắn đưa một cái túi gấm nhỏ trong
tay ra, “Mạn Nhi, cái này cho ngươi chơi.”
“Cái này, đây là…” Liên Mạn Nhi nhìn đồ vật Trầm Khiêm đang
ôm trong người, kinh hỉ mở to hai mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...