Edit: Coraline
Beta: Ly Ly
“Người của phủ Trầm gia…” Liên Mạn Nhi không khỏi yên lặng nhẩm theo một lần.
“Còn không biết người sẽ đến đây là vị
nào nhưng nghe nói là đương gia chủ sự.” Lão Hoàng nói xong một câu cuối cùng, liền vội vã đi thẳng. Hắn phải đi an bài việc nghênh đón. Đối với bọn họ mà nói, bất cứ người nào của Trầm gia đến đều là việc đại sự,
huống chi người này lại là đương gia chủ sự, chuyện này lại càng nghiêm
trọng hơn.
Trong lòng Liên Mạn Nhi khẽ động, không
biết lần này trong những người Trầm gia sẽ đến đây, có người nàng biết
hay không? Trầm Lục, tên béo Trầm Cửu, còn có Chung quản sự. Trong Trầm
gia, nàng biết cũng chỉ có mấy người. Có điều Trầm gia là gia tộc lớn,
nhân khẩu đông đúc, ai biết lần này người đến đây là ai, hơn nữa người
ta tới là để xem xét tiến độ công trình trên núi, không liên quan gì đến cửa hàng ăn sáng của các nàng.
Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền cười thầm một tiếng, tiếp tục làm việc của mình.
Cửa hàng điểm tâm sáng sinh ý vẫn tốt giống như thường ngày, có điều khách nhân hôm nay đều có vẻ vội vàng hơn ngày thường.
“Nhân vật lớn của Trầm gia muốn tới đây, nghe nói nếu nhìn công trình vừa ý thì sẽ có thưởng.” Thạch Oa Tử đem
tin tức vừa mới nghe được từ chỗ khách nhân nói với Liên Mạn Nhi “Mặc dù là các quản sự ra mặt nhưng kiểu gì mọi người cũng sẽ có được chút chỗ
tốt.”
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, trách không
được hôm nay mọi người tới ăn điểm tâm đều có chút hưng phấn. Có thể
lấy được tiền thưởng là chuyện tốt, cho dù không có tiền thưởng, nhưng
trong lòng của những người bình thường, họ có thể tận mắt nhìn thấy nhân vật nổi danh, cũng coi như là một thể nghiệm rất mới lạ, nên bọn họ mới hưng phấn như vậy. Ít nhất sau này lúc nói chuyện phiếm với người khác, có thể nói “trước đó, ta đã từng nhìn thấy người đó rồi.”, sau đó nhận
được ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Vốn cảm thấy người của Trầm gia có đến
cũng không liên quan gì đến cửa hàng của nàng nhưng không nghĩ tới, khi
lão Hoàng đi từ trên núi xuống, liền tìm việc cho các nàng làm. Vì
nghênh đón nhân vật lớn của Trầm gia, bọn người lão Hoàng dẫn theo cả
đám người xuống, bắt đầu quét dọn con đường từ thị trấn lên núi, cửa
hàng điểm tâm sáng của Liên Mạn Nhi nằm ngay bên cạnh đường chính, Lão
Hoàng cố ý dặn dò các nàng, phải quét dọn vùng đất trống phía sau con
đường cho gọn gàng, mặt tiền của cửa hàng cũng phải vệ sinh cho sạch sẽ.
Trương thị và Liên Thủ Tín đều là người
chịu khó lại thích sạch sẽ, cửa hàng mỗi ngày đều quét dọn, giữ gìn vô
cùng sạch sẽ. Nhưng khi nghe lão Hoàng nói, Liên Thủ Tín vẫn cầm cây
chổi đi ra ngoài. Hắn không chỉ quét dọn trước cửa hàng nhà mình mà còn
giúp người của lão Hoàng quét dọn thêm một đoạn đường chính.
Chỉ quét dọn còn chưa đủ, lão Hoàng còn
dẫn theo mấy người, dùng xe ngựa xách nước, vẩy nước lên con đường
chính, tránh cho xe ngựa của Trầm gia khi đi tới sẽ hất bụi. Điều hiển
nhiên là đoạn đường này tạm thời sẽ không cho người đi lại. Ngũ Lang và
Tiểu Thất đành phải đi đường nhỏ đến trường.
Thật đúng là đủ long trọng, Liên Mạn Nhi nghĩ thầm trong lòng.
Đại khái đến đầu giờ tỵ, cả con đường
đều đã được dọn dẹp rực rỡ hẳn lên, tốp năm tốp ba bộ khoái từ trấn trên xuống cỡi ngựa qua lại dò xét cả con đường.
Nghe nói, huyện nha đã phái ra tất cả bộ khoái, mọi người ai cũng nhanh nhẹn, qua lại dò xét cả con đường dài ba mươi dặm từ thị trấn đến đầu thôn Tam Thập Lý, sau đó bẩm báo lại với
quan trên, để hảo hảo nghênh đón người của Trầm gia và cũng để đảm bảo
an toàn.
Rầm rộ như vậy, ngay cả những người
không nhạy tin tức nhất trong thôn cũng biết có nhân vật lớn muốn tới
thôn mình. Tất cả già trẻ lớn bé trong thôn chỉ cần là không có việc gì
gấp cần đi ra ngoài, hoặc xa hoặc gần, đều tụ tập ở hai bên đường, trông mong nhìn về phía Thanh Dương trấn. Có tiểu tức phụ trong tay còn ôm
hài tử, đang may vá, thậm chí còn có người còn bưng cả chậu gỗ cùng băng ghế ra ngồi giặt quần áo, một bên làm công việc, một bên chờ xem náo
nhiệt. (LL: Botay.com với cái thôn này =.=)
Chỉ còn thiếu người bán hàng rong, bán nước trà và hạt dưa nữa thôi!
Liên Mạn Nhi nhìn thấy cảnh này cười
không ngừng, mặc kệ người nào của Trầm gia đến, đều chạy không thoát vận mệnh bị vây xem. Ai bảo hoạt động giải trí ở nông thôn quá ít làm chi.
Đến giữa giờ tỵ, hai bộ khoái trên đường chính dường như đã nhận được tin tức gì đó, nói là người đã đến rồi.
Liên Mạn Nhi ngồi trên giường trong cửa
hàng, mở cửa sổ ra, từ bên trong nhô đầu ra xem náo nhiệt. Chỉ thấy một
đội xe ngựa xuất hiện ở đầu trấn Thanh Dương, tốc độ cũng không phải rất nhanh, nhưng chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt mọi người.
Đi phía trước đội ngũ là nha dịch mở
đường, ngay sau đó là đội kỵ mã, mấy chiếc xe ngựa đi cuối cùng. Mà
trong đội ngũ là mười mấy người tiên y nộ mã (ăn mặc thoải mái), vây
quanh hai con tuấn mã ở giữa.
Vừa mới có được một chiếc xe trâu, mục
tiêu của Liên Mạn Nhi là bảo mã “cấp bậc BMW, thậm chí là Ferrari”, mang tâm lý như vậy nên ánh mắt của nàng cũng dừng lại nhiều hơn trên thân
ngựa.
Ngựa tốt quả nhiên là sinh vật mỹ hảo, những con ngựa này xem ra đều được huấn luyện nghiêm chỉnh!
Muốn có một con ngựa như vậy, phải cần
bao nhiêu bạc a? Ngoại trừ bạc, còn cần đả thông những mỗi quan hệ nào?
Có phải dân chúng bình thường không được phép có ngựa tốt như vậy hay
không?
Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy nhưng khi nhìn đến con bạch mã ở chính giữa, tim đập nhất thời rối loạn nửa nhịp. Toàn thân con ngựa kia đều rất hoàn mỹ, không có một chút lông thừa, bốn vó
tung bay, thần tuấn dị thường, mà người cưỡi ngựa…
Liên Mạn Nhi hoàn toàn không nhìn đến
những người cỡi ngựa ở xung quanh nhưng lại không cách nào bỏ qua người
thiếu niên đang cỡi trên lưng con bạch mã. Thật sự là rất trẻ tuổi, rất
thu hút ánh mắt của người khác.
Liên Mạn Nhi không khỏi mở to hai mắt,
ánh mắt chuyển từ người thiếu niên đang cỡi ngựa trắng ra phía sau hắn.
Đi phía sau Bạch mã, là một con ngựa đen khỏe mạnh mà bên trên con ngựa
đen ấy lại là một tiểu béo mặc cẩm y. Tiểu béo có gương mặt mập mạp,
trong trắng lộ hồng, nhưng lại cố bày ra bộ dáng uy nghiêm.
Trầm Lục cùng Trầm tiểu béo! Dĩ nhiên lại là hai người đó.
Một đám xe ngựa rất nhanh liền đi qua
phía trước cửa hàng, nhiều người xem náo nhiệt, xa xa tụ tập theo sau
đội ngũ, muốn nhìn những nhân vật thần kì này nhiều thêm chút nữa. Cũng
có người không đi cùng mà ở lại nhỏ giọng nghị luận tán thưởng.
“Trên đời này thực sự có người đẹp mắt như vậy, giống như từ trong tranh bước ra!”
“Thần tiên hạ phàm a!”
“Thực là uy phong a, ta muốn thắp thêm mấy nén hương, kiếp sau cũng có thể được đầu thai vào chỗ tốt như vậy.”
“Tiểu công tử mập mạp kia cũng rất uy phong.” Một thanh âm có chút ngây thơ vang lên.
Liên Mạn Nhi từ cửa sổ nhìn xuống, trông thấy người nói những lời này chính là tiểu hòa thượng Nguyên Đàn. Cửa
miếu mở ra một nửa, có mấy hòa thượng đứng đó.
Hòa thượng cũng chạy đến xem náo nhiệt, tiểu Đàn tử vừa vặn đứng tại ngay bên dưới cửa sổ nhà nàng.
Thật sự là…hòa thượng yêu thích sự nào
nhiệt a, khóe miệng Liên Mạn Nhi co rút, nàng đóng lại cửa sổ, ngồi lại
trên giường gạch. Trong đầu nhịn không được hồi tưởng lại tình cảnh mới
vừa xem.
Lúc trước, nàng nhìn thấy Trầm Lục hai
lần, cả hai lần hắn đều mặc thường phục với lại vì muốn che dấu hành
tung của mình nên đều tận lực đè nén khí thế của bản thân. Hôm nay Trầm
Lục mặc áo mãng bào, eo thắt đai ngọc, giống trống khua chiêng xuất hiện ở chỗ này, trên người có khí thế cùng uy nghiêm không phù hợp với tuổi
của hắn, chỉ có những người xuất thân vô cùng tốt lại trãi qua quá trình rèn luyện lâu dài mới có được khí chất như vậy.
Về phần Trầm tiểu béo, Liên Mạn Nhi
chống cằm, hắn dường như lại mập một chút. Điều này cũng có thể lý giải
được, lại một năm trôi qua không phải sao, Tiểu Thất nhà nàng qua một
năm, chẳng phải cũng mập thêm một vòng à.
Nghĩ một lát, Liên Mạn Nhi liền cười
cười. Thế giới của Trầm Lục và Trầm Cửu cách nàng quá xa, coi như nàng
đã từng cứu Trầm Lục, hợp ý với Trầm tiểu béo thì như thế nào? Giữa bọn
họ, muốn trở thành bạn bè lâu dài của nhau là điều không thể.
Chỉ cần Trầm Lục không quên điều kiện đã đáp ứng với nàng là tốt rồi.
Ngày hôm qua đem quần áo đi may vá giặt
giũ, buổi trưa nếu người ta không giao lại thì nàng phải đi thúc giục.
Một hồi đi xem mầm cây ăn quả có cần tưới nước hay không, cây non của
hạt hướng dương ở nhà cũ bên kia đang phát triển rất tốt, hai ngày tới
thừa dịp thời tiết tốt, cũng nên mang đi trồng sớm một chút. Cày bừa vụ
xuân rất nhanh sẽ đến, mọi người trong nhà còn định trồng thêm mấy loại
cây hay gặp, nàng muốn tìm chút hạt giống khác nên đã nhờ người hỏi
thăm, chắc cũng sắp có tin tức hồi âm rồi.
Mà trước mắt, các khoản thu chi hôm nay nàng vẫn chưa tính xong.
Ai nói người của Trầm gia đến thì không
có quan hệ gì đến cửa hàng của nàng, thường ngày cửa hàng của nàng cũng
không đóng cửa sớm như vậy. Trầm Lục cùng Trầm tiểu béo làm ảnh hưởng
tới việc làm ăn nhà nàng!
Liên Mạn Nhi đang lay hạt châu của bàn
tính thì Trương thị cùng Liên Thủ Tín từ bên ngoài đi vào. Vừa rồi hai
vợ chồng cũng đi xem náo nhiệt.
“… Ta nhìn thấy Chung quản sự đi ở phía
sau đội kỵ mã.” Liên Thủ Tín vừa tiến vào, liền nói “Cũng không biết
người ta có rảnh hay không, nếu rảnh, có lẽ chúng ta nên mời người ta ăn bữa cơm.”
Cùng làm ăn với Chung quản sự một lần về rượu nho, ấn tượng của Liên Thủ Tín đối với Chung quản sự vô cùng tốt.
“Chung quản sự cũng tới?” Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, ban nãy nàng chỉ chú ý vào những cái khác nên không nhìn thấy Chung quản sự.
“Đúng, Mạn Nhi, con không nhìn thấy à?” Trương thị thuận miệng hỏi.
“Con đang vội tính sổ sách nên chỉ nhìn
thoáng qua liền không nhìn tiếp nữa.” Liên Mạn Nhi nói xong, lập tức hơi sững sờ, rõ ràng lời nói dối này nàng không cần thiết phải nói, nhưng
theo bản năng lại nói ra mất rồi.
“Mạn Nhi, sổ sách này không cần gấp gáp, con cứ từ từ mà tính. Công việc trong nhà con cũng đừng quá bận tâm, đã có cha với mẹ lo rồi.” Trương thị nhất thời đau lòng mà nói. Bà cảm
thấy con gái mình còn nhỏ tuổi như vậy, lẽ ra nên chơi đùa nhốn nháo mới đúng. Cô nương đã lớn không giống với những đứa nhỏ choai choai, đến
thời gian nhất định thì càng nhiều quy củ hơn không thể tự do tự tại như bây giờ.
“Dạ” Liên Mạn Nhi biết tâm tư của Trương thị, liền gật đầu nói.
Mặc dù nói như thế nhưng Liên Mạn Nhi
vẫn đem sổ sách tính toán cho xong. Sau đó nàng, Trương thị và Liên Thủ
Tín cùng nhau đi đến cửa hàng mới. Phía trước cửa hàng mới có xây hai
bồn hoa, trồng hoa hồng cùng thược dược.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín vào phòng
dọn dẹp, Liên Mạn Nhi xách một thùng nước, dùng hồ lô tưới hoa. Nàng
chọn trồng hoa hồng và thược dược là vì thời gian nở hoa của hoa hồng
dài còn thời gian nở hoa của thược dược ngắn hơn.
Thược dược là Vương Ấu Hằng đưa đến, đã có vài nụ hoa, Liên Mạn Nhi rất thích.
Liên Mạn Nhi đang tỉ mỉ tưới nước cho
hoa, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa lại gần, là đoàn người của
Trầm Lục đi từ trên núi xuống. Nhanh như vậy, xem ra hắn chỉ đến chân
núi nhìn xong liền quay trở lại, Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, lập tức cúi đầu
tiếp tục làm việc của mình.
Đội kỵ mã đi đến phía trước cửa hàng mới, đột nhiên liền ngừng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...