“… Việc gì cũng không thể làm, chỉ có thể tiêu xài, không thể kiếm ra tiền, thì không phải là chúng ta nuôi sống cả nhà hắn? Các ngươi xem,
người trong phòng chúng ta, lên núi làm việc, kiếm được tiền, chúng ta
chính mình một văn tiền cũng không tiêu được, đều để lấp cái hố không
đáy bên kia! Người ta có thủ đoạn lấy tiền của ta, còn nhìn ta bằng kiểu cái mũi không phải cái mũi, mặt không phải mặt (dùng để chỉ một người đang nóng giận). Đại bá nương tốt xấu gì cũng là tú tài nương tử, còn nàng là gì? không phải cũng giống như ta sao? nàng vênh váo cái gì!”
Triệu Tú Nga đối với một nhà Liên Thủ Nhân ý kiến rất lớn, nhất là đối với Tưởng thị, cháu dâu của Liên gia, lại chướng mắt.
Liên Chi Nhi cúi đầu ăn cơm, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi cũng không tiếp lời nói của Triệu Tú Nga.
Cảm thấy chính mình một người nói, không ai phụ họa, Triệu Tú Nga chuyển hướng về phía Liên Diệp Nhi.
“Người trong nhà này, ta liền vì tam thúc cùng tam thẩm không đáng
giá. Hai người, một tháng tiền đưa về nhà cũng không ít, còn là không
ăn, không mặc. Tiền này đều cho ai? Ta ở bên cạnh đều nhìn không được,
may tam thúc tam thẩm có thể chịu đựng, Diệp nhi cũng là người thành
thật.”
Nói về hiện tại Liên gia thu vào, Triệu thị cùng Liên Thủ Lễ hàng
tháng có thể mang về trong nhà hơn ba trăm văn tiền, Liên Thủ Lễ ở nhà
ăn hai bữa cơm, Triệu thị chỉ ở nhà ăn một chút, Liên Diệp Nhi đại đa số thời điểm cũng đi theo Triệu thị ở cửa hàng ăn sớm một chút, vì Liên
gia tiết kiệm không ít đồ ăn.
Phụ tử ba người chi thứ hai, Liên Thủ Nghĩa cùng tam lang đều là ấn
lượng công việc phát tiền công, tam lang thì rất thành thành thật thật
làm việc, nhưng Liên Thủ Nghĩa thì không phải, nghe người ta nói, hắn
thường thường lười nhác, cho nên một tháng này hai người cầm tiền về nhà cũng không nhiều so với Triệu thị cùng Liên Thủ Lễ.
Mặt khác, không thể không nói đến nhị lang. Hắn chọn việc nặng nhất,
lấy tiền cũng nhiều nhất, cũng là ấn lượng công việc phát tiền công.
Triệu Tú Nga sau khi đến ở, nhị lang mỗi ngày vất vả làm công, tiền cầm
về nhà lại càng ngày càng ít. Liên Thủ Lễ nói cho Liên Thủ Tín biết,
tiền công nhị lang chính mình để lại hơn phân nửa, tiền này tự nhiên là
chảy vào túi củaTriệu Tú Nga.
Lời nói của Triệu Tú Nga, thực dễ lọt tai mọi người, nhưng mà các
nàng đối với Triệu Tú Nga người này. Đều không có cảm tình tốt.
“Tú Nga tẩu, nói nhỏ chút. Đừng để thượng phòng nghe thấy.” Liên Mạn Nhi nói.
Lời này đối Triệu Tú Nga mà nói, không khác gì cổ vũ.
“Ta nói không có nửa câu nói dối, ta sợ ai nghe thấy. Giáp mặt, ta
cũng dám nói như vậy. Diệp nhi. Nếu ta là muội, ta nhịn không được, đơn
giản nháo một hồi, làm cho các nàng tiêu tiền của ta, cũng tiêu không
được tự nhiên.”
Hóa ra Triệu Tú Nga muốn tìm kiếm đồng minh. Nên cổ động Liên Diệp Nhi nháo chuyện ra.
“Ta nào có lá gan kia, Tú Nga tẩu, chúng ta đều bội phục tẩu, trong
nhà chúng ta, cũng chỉ Tú Nga tẩu mới dám nói.” Liên Diệp Nhi nói.
“Bội phục ta gì. Ta chính là nhanh mồm nhanh miệng, lại không có tầm nhìn.” Triệu Tú Nga nói.
Nói nhiều lời nói như vậy, chẳng qua là muốn phát tiết buồn bực trong lòng một chút. Lại không có thu hoạch gì thực chất.
“Đều đủ mặt.” Triệu Tú Nga nhỏ giọng nói thầm một câu. Đây là nói
tính cách vài người Liên Mạn Nhi, quá mức mềm yếu, mặc kệ nàng kích như
thế nào, mấy người này cũng chưa có phản ứng gì. Cáng không có ý nghĩ
nổi nóng lên, phải đi thượng phòng tranh cãi ầm ĩ.
Triệu Tú Nga nói chuyện. Từ trong tay áo lấy cái bọc nhỏ, mở ra, bên trong là hạt dưa.
“Đến, ăn hạt dưa.” Triệu Tú Nga đã lấy hạt dưa cho Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi.
Lại nói tiếp, hai mẹ chồng nàng dâu Hà thị cùng Triệu Tú Nga cũng coi như có duyên, hai người đều thích ăn quà vặt. Chẳng qua Triệu Tú Nga đồ cưới nhiều, lại có tiền công của nhị lang trợ cấp, so sánh thì Hà thị
đáng thương hơn.
Mẹ chồng con dâu này còn một điểm khác nhau nữa. Hà thị ăn quà vặt,
không kêu gọi ai, cũng không cho người ai. Triệu Tú Nga ở phương diện
này thì khác, sẽ thường kỳ lấy quà ăn vặt cho vài đứa nhỏ của Liên gia,
tứ lang cùng lục lang bởi vậy đối Triệu Tú Nga rất hảo cảm. Nhưng đồ ăn
vặt của Triệu Tú Nga, lại chưa bao giờ cho Hà thị.
Triệu Tú Nga ăn hạt dưa, đột nhiên che ngực, nôn khan một tiếng.
“Tú Nga tẩu, tẩu bị sao vậy?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.
Chỉ trong chớp mắt, mặt của Triệu Tú Nga vốn trắng đã có chút xanh, nàng cau mày, tựa hồ chịu thống khổ thật lớn.
“Ta cũng không biết chuyện gì, chỉ là ngực không thoải mái, muốn ói.
Buổi sáng đã bị một hồi.” Triệu Tú Nga nói chuyện đều có chút đuối sức.
Ở thời đại này đều là trung y, còn không có tiến cử Tây y, ngực theo
như miệng mọi người, liền tương đương với dạ dày trongTây y.
“Tú Nga tẩu, tẩu có ăn phải đồ bị hỏng hay không?” Liên Mạn Nhi nói.
“Không thể, ta hôm nay chưa ăn gì khác, cùng mọi người ăn giống nhau.” Triệu Tú Nga nói.
Liên Mạn Nhi thấy bộ dáng Triệu Tú Nga rất khó chịu, liền cùng Liên
Chi Nhi, Liên Diệp Nhi, đỡ nàng trở về đông sương phòng. Hà thị không ở
đó, Liên Mạn Nhi tìm đến Chu thị.
“Bà nội, nội xem Tú Nga tẩu bị gì rồi này?.” Liên Mạn Nhi nói với Chu thị.
Chu thị đánh giá Triệu Tú Nga vài lần, lại hỏi vài câu.
“Không chuyện gì, để một hồi xem có thể qua hay không.” Chu thị nói.
Triệu Tú Nga là người yêu quý chính thân mình, thấy Chu thị không đem bệnh của nàng làm chuyện lớn, thì không khỏi âm thầm tức giận, vụng
trộm dặn tứ lang đi tìm lang trung.
Tứ lang thực nghe lời nói của Triệu Tú Nga, biết tẩu tử này có tiền, nên thật sự đem Lý lang trung mời đến.
“Gì mà lắm chuyện, còn mời lang trung.” Chu thị có chút bất mãn,
nhưng là lang trung nếu đã đến đây, cũng không thể ngăn không cho xem
Triệu Tú Nga.
“Chúc mừng, chúc mừng, con dâu mới đã có hỉ mạch.” Lý lang trung chẩn mạch cho Triệu Tú Nga xong, đứng lên nói.
Triệu Tú Nga mang thai, chính nàng cũng có chút kinh ngạc, nhưng thật ra Chu thị, tựa hồ không thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng xuất ra tiền,
thanh toán phí chẩn đoán cho Lý lang trung.
“Đây là thai đầu, chính ngươi cẩn thận một chút.” Chu thị chỉ dặn Triệu Tú Nga một câu, là trở về thượng phòng .
Chu thị như vậy, đã là hiếm thấy. Nhóm con dâu Liên gia mang thai, Chu thị một câu cũng đều không có nói.
Nhưng mà Triệu Tú Nga lại có cảm giác bị xem nhẹ, bị chậm trễ. Triệu
Tú Nga không phải người chỉ ngồi oán trách, nàng lập tức còn có hành
động. Tứ lang, lục lang bị nàng sai khiến đi ra ngoài, rất nhanh, nhị
lang, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị đều bị tìm trở về, Liên lão gia tử ở cỗng
thôn cũng nghe đến tin tức về nhà.
Trên người cùng trên tay Nhị lang, còn dính bụi đá, đã vui mừng đến choáng váng, bị Triệu Tú Nga sai khiến xoay vòng vòng.
“Ha ha, ta cũng sẽ làm ông nội, được ôm cháu.” Liên Thủ Nghĩa cũng thật cao hứng, tính hôm nay sẽ không về trên núi đi làm.
Liên lão gia tử vui sướng, tựa hồ không thua nhị lang cùng Liên Thủ
Nghĩa. Liên gia đời thứ tư, hiện tại chỉ có Nữu Nữu, hắn ngóng trông
nhiều chắt trai được mau mau sinh ra.
Nhị lang bị Triệu Tú Nga phái đi trấn trên, để cha mẹ cùng chị dâu
Triệu Tú Nga đều chạy đến. Đến thời điểm chạng vạng, ba người này cũng
không có về, bị Liên lão gia tử giữ lại ăn cơm.
Triệu Tú Nga nói thân mình không thoải mái, không có đến bàn ăn cơm,
nương của Triệu Tú Nga là Ngô thị, hướng Chu thị muốn gạo muốn mì, để mở bếp lò nhỏ ở Đông sương phòng nấu cho một mình Triệu Tú Nga ăn, hai mẹ
con kề lỗ tai nói nửa ngày, sau đó chị dâu của Triệu Tú Nga cũng gia
nhập đi vào, ba mẹ con nói thẳng đến mặt trời lặn xuống núi.
Trước khi đi, mẹ Triệu Tú Nga còn dặn Chu thị cùng Hà thị.
“Thai này của Tú Nga, theo thời điểm ta sinh ca của nàng giống nhau
như đúc. Ta thấy, khẳng định là tiểu tử. Thân gia a, đây chính là chắt
trai thứ nhất của Liên gia các ngươi, ta đều cao hứng thay các ngươi.
Các ngươi trăm ngàn lần phải chiếu khán hai mẹ con nàng nhé.”
Ngày hôm sau, nương của Triệu Tú Nga lại tới nữa, còn mang đến một bà tử lạ mặt. Bà tử này có phê bát tự lại sờ chân sờ bụng, rồi đưa ra kết
luận, trong bụng Triệu Tú Nga, xác định vững chắc là con trai.
Cho dù là Chu thị, cũng không thể không coi trọng bụng Triệu Tú Nga vài phần.
… …
Trong Tây sương phòng, Hà thị tố khổ với Trương thị cùng Triệu thị.
“Ta đây lúc đó nào có thế, ta sinh bốn tiểu tử, cũng không được chiều chuộng giống nàng như vậy. Người ta đều là con dâu hầu hạ mẹ chồng, ta
thì trái ngược, ta là mẹ chồng phải hầu hạ lại nàng. Bảo ta nói cùng bà
nội nàng là muốn có trứng gà ăn, nói gì muốn một ngày ăn hai trứng gà,
ta vừa nói cùng bà nội nàng, thì bị bà nội nàng mắng. Ta đây là chiêu ai chọc ai …”
Triệu Tú Nga mang thai, mỗi ngày muốn được chăm sóc đặc biệt, Chu thị tự nhiên sẽ không đồng ý, bởi vậy thường thường ầm ĩ không vui.
Trương thị cùng Triệu thị hai mặt nhìn nhau, khó mà nói Triệu Tú Nga không tốt, cũng khó mà nói Chu thị không tốt.
“Suốt ngày sai khiến ta, người không biết, còn tưởng rằng trong bụng
nàng, là trứng vàng.” Hà thị thở phì phì nói, “Không chỉ là ta, Nha nhi
của ta đều thành nha đầu sai sử của nàng.”
“Vợ lão Nhị,” từ trong viện, truyền tiếng kêu đến khí thế mười phần
của Chu thị, “Không biết mấy giờ rồi sao, lại đi tán gẫu à, còn không
mau nấu cơm.”
Hôm nay là đến phiên Hà thị nấu cơm, Triệu Tú Nga mang thai, động một chút đã nói thắt lưng đau, bụng đau, không chịu làm việc. Cho nên thời
điểm đến phiên chi thứ hai làm việc nhà, cũng chỉ có dựa vào Hà thị. Hà
thị trong lòng đương nhiên không thoải mái, nhưng cũng không dám không
nghe Chu thị gọi, đành phải chầm chập đi ra ngoài.
“Ta đây là mẹ chồng sao, toàn bị khinh bỉ.” Hà thị khe khẽ than thở đi ra ngoài.
” Vợ Nhị lang, … Còn có làm con dâu như vậy, ta cũng coi như mở mắt.” Triệu thị liền đối Trương thị nói.
“Ta lần đầu sinh Chi Nhi, cũng thân mình không thoải mái, còn không
phải nên làm gì thì làm đấy sao. Khi đó thèm ăn, cũng chỉ có thể chịu
đựng, sợ bà nội mắng ta thèm ăn, tham ăn, cũng chưa nghĩ tới còn có thể
hướng nàng muốn ăn …”
Bị áp bách, hai chị em dâu đã quen nghe lời, nhìn nhau thở dài, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cơm chiều Trương thị dùng nước hầm xương làm một nồi bánh canh lớn,
biết Liên lão gia tử thích ăn cái này, nên bảo Liên Mạn Nhi đưa một chén đi qua.
Liên Mạn Nhi bưng bát đến thượng phòng, trong thượng phòng cũng đã
bày ra cái bàn, mọi người đều ngồi ở trên kháng, đang muốn ăn cơm.
“Đại tẩu, ta phiền toái tẩu.” Một bàn đặt ở trên kháng, Triệu Tú Nga
đang với nói chuyện Tưởng thị, “Lấy cho ta chút nước tương cùng gừng
tỏi, nếu không ta không có khẩu vị, cơm cũng ăn không vô.”
“Đều đã ăn cơm, đừng làm phiền đại tẩu ngươi.” Chu thị nói, trong lòng nàng vẫn che chở Tưởng thị.
“Bà nội, nếu không có, ta lại ăn cơm không vô, chắt trai nội đói bụng một ngày, nội thật có thể nhẫn tâm?” Triệu Tú Nga không thuận theo liền nói.
“Diệp nhi, cháu đi làm chút gừng tỏi đến Tú Nga tẩu đi.” Chu thị nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...