Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Editor: Đông Tuyền Mạn Liên
Beta: Tiểu Tuyền
Mấy hài tử sau khi ăn no liền đẩy xe về, mà lại là xe trống, bởi vì
vậy nên liền rất nhanh về đến Tam Thập Lý doanh tử. Cũng đã gần chạng
vạng tối, những ống khói của những nhà dân đã bắt đầu có khói bếp bay
lên.

Ngủ Lang cùng Liên Chi Nhi đem xe ba gác vào cửa chính, liền gặp Liên Tứ Lang cùng Liên Lục Lang ở phía trước.

“Các ngươi làm gì đó, còn đẩy xe ba gác?” Liên Tứ Lang ngăn xe ba gác ở phía trước, trừng mắt hỏi Ngũ Lang.

“Chúng ta đi vào trong thành.” Liên Ngũ Lang đáp, “Về đến nhà rồi, tỷ, tỷ mang Mạn Nhi cùng Tiểu Thất về phòng trước đi.”

Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất xuống xe, cùng cầm rổ đựng đi về hướng
Tây Sương phòng. Liên Tứ Lang lại tránh hướng xe ba gác, đi tới ngăn cản Liên Mạn Nhi. Hắn nghiêng đầu nhìn thứ Liên Mạn Nhi mang theo, thấy bên trong toàn là cỏ, đang muốn thò tay vào trong giỏ xách sờ.

Liên Mạn Nhi liền quay thân né tránh tay của Tứ Lang.

“Tứ Lang, ngươi làm gì?” Liên Chi Nhi tiến lên ngăn cách Tứ Lang cùng Liên Mạn Nhi.

Liên Tứ Lang và Liên Chi Nhi cùng tuổi, nhưng so ra vẫn nhỏ hơn Liên
Chi Nhi hai tháng, mà vóc người thì cao lớn hơn Liên Chi Nhu đã không
ít.

“Các ngươi hôm nay không phải đi lấy trứng chim sao?” Liên Tứ Lang liền hỏi cũng mặc kệ không gọi Liên Chi Nhi là tỷ.

Tại thời điểm các nàng nướng trứng chim, và đào rau dại cũng có hài
tử từ đằng xa đi ngang qua, không biết làm sao lại truyền đến tai Liên
Tứ Lang, khiến hắn biết được.

“Đào ở đâu đấy, còn nữa…hay không, các ngươi cũng đừng ăn một mình.”
Liên Tứ Lang nói xong muốn đẩy Liên Chi Nhi, nhảy đến đoạt cái rổ trong
tay Liên Mạn Nhi.

“Ngươi cũng bắt cá đào trứng chim, thế nào lại không cho ta ăn cùng ?” Tiểu Thất ngửa đầu nói.

Lúc này Ngũ Lang đã cất xe ba gác, cũng đang đi tới.

“Tứ ca, dù có trứng chim, thì cũng không còn nữa.” Liên Ngũ Lang đứng phía trước Liên Chi Nhi, đối diện với Liên Tứ Lang nói, “Bà nội phát
hiện thiếu hai quả, đang tìm xem là ai trộm kia.”

Mặt của Liên Tứ Lang đổi sắc.

“Tiểu tử ngươi dám nói hươu nói vượn, ta sẽ đánh ngươi.” Liên Tứ Lang giơ nắm đấm lên bộ dáng uy hiếp.


“Ngươi không trêu trọc ta, ta cũng không trêu chọc lại ngươi.” Liên Ngũ Lang mắt không nháy không chớp liền nói.

Liên Tứ Lang liền cảm thấy mất mặt, Ngũ Lang, Liên Chi Nhi, Liên Mạn
Nhi cùng Tiểu Thất một lòng đoàn kết, căn bản không sợ bộ dáng của hắn,
đành hậm hực dắt Liên Lục Lang đi.

Đừng nhìn Liên Ngũ Lang bộ dạng thành thật, nhã nhặn, nhiều lúc cũng
rất có bộ dáng nam tử hán, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ trong nội tâm.

Mấy hài tử lại nối đuôi nhau tiến vào Tây Sương phòng, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất ở phía sau đóng cửa lại.

“Đã về rồi, đi làm mà lại mất cả buổi thế?” Trương thị đang vá áo cho Tiểu Thất, thấy mấy hài tử trở về, thì ngừng công việc lại. “Mạn Nhi có mệt mỏi không, nhanh lên giường nghỉ ngơi,….Làm gì mà lại phải đóng
cửa?”

“Nương, chúng con đã đi lên thị trấn.” Liên Mạn Nhi nói.

“Không phải chỉ đi ở trong ruộng thôi sao? Thế nào lại chạy xa như vậy?”

“Nương, cái này cho người.” Liên Mạn Nhi thò tay vào trong giỏ xách, lấy ra bốn cái bánh bao thịt, đưa cho Trương thị.

“Đây là…”

“Bánh bao thịt của Trần ký, nhân bánh là thịt viên đấy.” Tiểu Thất úp sấp mặt vào người Trương thị nhếch miệng cười nói.

Bánh bao của Trần ký, là làm thịt viên cùng bột mì trắng. Một cái đến hai văn tiền đó, mấy hài tử trong tay đều không có một đồng tiền, làm
sao mua được bánh bao, lại còn đến bốn cái?

“Các con thành thực nói cho ta biết, bánh bao này làm sao mà có
được…” Trương thị tựa như có chút khẩn trương, nàng thà rằng con mình
chịu khổ một chút, cũng quyết không thể bọn nhỏ đi con đường ta đạo.

“Là chúng con mua đấy.” Liên Chi Nhi nói, “Dùng tiền tự chúng con kiếm được mua đấy.”

“Các ngươi, các ngươi làm gì có tiền. Hãy nói thật cho nương biết,
mặc kệ chuyện gì xảy ra, nương sẽ đi xử lý.” Trương thị cầm bánh bao
trong tay có chút run run.

Liên Mạn Nhi đem chuyện bán Trái Tầm Bóp kiếm tiền như thế nào nói qua cho Trương thị biết.

” Trái Tầm Bóp cũng có thể bán lấy tiền?” Trương thị có chút không dám tin tưởng.

“Nương nếu người không tin, hôm nào đi lên thị trấn, người hỏi Ấu
Hằng ca, bằng không hỏi Vương chưởng quỹ của Tế Sinh đường cũng được.”
Liên Mạn Nhi nói.


Trương thị nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, không thể không tin.

“Mạn Nhi, các con đã kiếm bao nhiêu tiền?” Trương thị vội hỏi.

“Nương, chuyện này người cũng đừng quản.” Liên Mạn Nhi nói, nàng có
thể đem mọi chuyện nói cho Trương thị biết, nhưng không có ý định nói
cho Trương thị biết nàng đã kiếm được bao nhiêu tiền. Tiền kia là của
nàng, nàng sẽ không giao cho Chu thị, cũng sẽ không giao cho Trương thị. “Nương, chuyện này cần phải giữ bí mật, bọn con chỉ nói cho người biết, người cũng không thể nói ra. Đây là Ấu Hằng ca nói, hắn sợ người khác
biết, cũng sẽ thu mua Trái Tầm Bóp.”

“Đúng vậy, nương người nhất định phải giữ bí mật, gia và nội không
thể biết, bằng không, lần sau chúng ta sẽ không thể kiếm tiền.” Liên Chi Nhi cũng năn nỉ Trương thị, nàng rất trung thực, nên lời nói càng đáng
tin.

“…Không nên thu tiền của Vương tiểu thái y.” Trương thị nói, “Cái bánh bao này mua cũng mua rồi, các con ăn đi.”

Mấy hài tử leo lên núi hái Trái Tầm Bóp, vừa nặng vừa xa mới có thể
đem lên thị trấn, thật vất vả mới buôn bán kiếm được ít tiền, mua được
mấy cái bánh bao ngon, nàng làm nương cũng không thể nói được gì.

“Nương, chúng con đều đã ăn rồi, đây là đưa cho người.” Liên Chi Nhi nói.

Nghe nói cái này bánh bao là cho nàng, Trương thị có chút do dự.

“Cái bánh bao này nương không thể ăn, gia và nội còn không có được đâu đấy….”

Liên Mạn Nhi thở dài, quả nhiên là lo lắng đến lão nhân gia.

“Nương, chúng con ở trên thị trấn trông thấy Đại bá cùng Nhị bá.” Liên Mạn Nhi chuyển chủ đề nói.

“Đúng, Đại bá cùng Nhị bá từ trong tửu lâu lớn nhất trên thị trấn đi
ra, uống rượu mặt đỏ rần, lại đi Miếu..Phố gì gì đó.” Tiểu Thất nói, “Ca nói đi cái kia phải mất nhiều tiền đấy.”

“Phố Miếu Tiền?” Trương thị lắp bắp kinh hãi.

“Đúng, là Phố Miếu Tiền.” Tiểu Thất gật đầu.

Trương thị sắc mặt lập tức thay đổi. “Vậy các con có thấy cha con
không, đúng rồi, lúc các con trông thấy Đại bá cùng Nhị bá của các conđi cái gì phố kia là lúc nào?”

“Ước chừng khoảng một canh giờ trước,” Liên Mạn Nhi nói, “Cha không có ở cùng một chỗ với bọn họ, không biết đi đâu rồi.”


Trương thị thở dài một hơi.

“Cha con sớm đã về, đi cuốc đất cùng gia rồi.”

“Nương, đem cái bánh bao này cho gia cùng nội thì chuyện bán trái Tầm Bóp không thể dấu diếm, sẽ làm hỏng việc của Ấu Hằng ca.” Liên Mạn Nhi
chậm rãi nói, “Nương, đây là tiền chúng con vất vả kiếm được…”

Trương thị trong lòng đang phân vân. Nếu nàng cùng Liên Thủ Tín buôn
bán có lời, tự nhiên cũng muốn giao cho Chu thị. Nhưng mà mấy hài tử,
tuổi còn nhỏ như vậy, các nàng vốn không có nghĩ vụ kiếm tiền nuôi gia
đình. Nếu như đem cái bánh bao này đưa đến phòng trên, tránh không được
hỏi chuyện kiếm tiền kia, khẳng định là Chu thị sẽ bắt giao tiền ra, một văn cũng sẽ không cho bọn nhỏ giữ lại.

Ở phòng trên, còn có Hà thị thỉnh thoảng cũng ăn một mình, cả việc
Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa hay đi cửa hàng ăn thịt ăn cá, nàng
không phải không biết đến, nhưng nàng cũng không so đo. Nhưng mà, chỉ có quả trứng gà cũng không muốn cho bọn nhỏ, hơn nữa còn muốn đem tiền
bọn nhỏ vất vả kiếm được mà vơ vét đi.

“Việc này ta sẽ không nói cho nội các con biết, ai ta cũng sẽ không
nói.” Trương thị nói, “Nương cũng không lấy tiền của các con, tiền của
các con tự kiếm được, cũng tự mình giữ lại, đừng để người khác trông
thấy, muốn ăn cái gì thì cứ mua. Nhưng mấy cái bánh bao này, các con vẫn là …ăn đi.” Nàng làm con dâu, không thể ăn ngon trước mẹ chồng. Cho dù
nhiều người khác làm như vậy, nàng cũng không thể làm thế.

Liên Mạn Nhi không chú ý đến Liên Chi Nhi cùng Trương thị nói chuyện
nữa, nàng cũng đoán ra được nguyên nhân Trương thị không ăn.

“Nương, khi nào ở riêng rồi, con sẽ kiếm tiền mua đồ ăn, lúc đó có thể thoải mái đưa cho gia cùng nội ăn hết.” Liên Mạn Nhi nói.

“Hiện tại không phải tốt sao , sao có thể ra ở riêng được?” Trương thị nói.

Liên Mạn Nhi nghẹn lời, cuộc sống như vậy, mà sao có thể nói là thực tốt đây.

“Nương, người ăn bánh bao ah.” Tiểu Thất lại để bánh bao vào trong tay Trương thị.

“Nương, người cứ ăn đi, lần sau kiếm được tiền, chúng ta lại mua cho gia và nội” Liên Mạn Nhi nói.

Trương thị nghe thấy Liên Mạn Nhi nói như vậy, cũng không muốn phụ
một mảnh tâm ý của mấy hài tử, chính mình cũng cầm một cái bánh bao, lại đưa hai cái đưa cho Liên Mạn Nhi, để các nàng chia ra cùng ăn.

“Còn một cái , để dành cho cha các con.” Trương thị nói.

Liên Mạn Nhi đương nhiên không chịu cầm lấy.

“Nương, chúng con đều ăn no căng bụng rồi.” Mấy hài tử cười nói.

Nhún nhường một lúc, cuối cùng bốn đứa bé đều cắn một miếng trên cái
bánh bao, lúc đó Trương thị mới bằng lòng ăn. Cứ như vậy liền ăn hết hai cái, Trương thị cũng không chịu ăn hết, lại dùng giấy dầu gói kỹ lại,
muốn để dành cho Liên Thủ Tín ăn.

Mặc kệ như thế nào, Trương thị đã đáp ứng giữ bí mật, còn ăn hết bánh bao, vậy cũng là tiến bộ nho nhỏ rồi, Liên Mạn Nhi nắm chặt tay nghĩ.


“Nương, chúng con còn mua xà bông thơm cùng xà phòng nữa.” Liên Chi Nhi đem đồ trong rổ đưa cho Trương thị.

Trương thị nhìn xà bông thơm xinh đẹp nằm trong hộp, trắng như tuyết
còn tản ra hương thơm hoa nhài, còn có màu vàng nhạt đúng là xà phòng,
trong nội tâm ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn ), hài tử nhà nghèo đã sớm biết lo việc nhà, mấy hài tử còn nhỏ mà đã có thể kiếm tiền.

“Cô, Hoa nhị tỷ, Nhị bá nương bọn họ đều có cái này, chúng ta tự kiếm mua cũng không sao?” Liên Mạn Nhi sợ Trương thị lại nói cái gì, vội
hỏi.

Trương thị thở dài, chính nàng ngày thường chỉ dùng tro để rửa, bọn
nhỏ cũng chỉ dùng nước vô gạo, nàng thực không xứng làm mẹ chúng, bọn
nhỏ đã có thể tự kiếm tiền mua được đồ đạc, hơn nữa trong phòng cũng có
vài đồ vật, nàng còn có thể nói gì đây.

“Hay là đừng để cho nội các con trông thấy.” Tuy là như vậy, Trương thị vẫn dặn dò.

“Về sau con sẽ dùng ở trong phòng.” Liên Chi Nhi cười hì hì rồi đem đồ đạc thu lại.

“Nương, tỷ còn mua kẹo đường.” Tiểu Thất lấy ra bọc giấy bọc kẹo
đường vội đưa cho Trương thị xem, lại chọn một miếng liền nhét vào trong miệng Trương thị, “Nương ăn đi.”

“Nương không ăn kẹo, các con cứ giữ lại từ từ ăn.” Trương thị nói như vậy, nhưng vẫn bị Tiểu Thất cứng rắn đút một khối kẹo đường vào miệng.

Kẹo đường rất ngọt, nàng nếm qua thực sự là rất ngọt.

“Kẹo đường này thực ngọt.” Trương thị nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng tay áo lau lau con mắt.

Gần lúc ăn cơm tối, Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Tín mới từ trong
ruộng trở về, lại có một gã sai vặt trong trấn đến đưa tin, nói là Liên
Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa còn có việc chưa xong, hôm nay sẽ ngủ lại ở trên thị trấn không về.

Cổ thị khẽ nhíu nhíu mày, Liên lão gia cùng Chu Thị ngược lại không nói gì.

Liên Mạn Nhi vụng trộm nhếch miệng lên, bị Trương thị thấy được, Trương thị gọi mấy hài tử qua một bên.

“Chuyện các con ở trên thị trấn thấy Đại bá cùng Nhị bá, ngàn vạn lần không được nói ra.” Trương thị nói, “Cái phố gì kia đó, không phải là
nơi tốt, về sau các con không được đi đến.”

Mấy hài tử đều đã đáp ứng, Trương thị mới yên lòng.

Cơm tối của Liên gia vẫn gạo kê như trước, ở trên mặt gạo kê, còn có
khoai tây hấp cách thủy, Cổ thị, Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi đều chỉ
ăn hết hai phần, liền rời bàn.

Ăn cơm xong, Liên Mạn Nhi một nhà sáu người cũng trở lại Tây Sương phòng.

“Cha bọn nhỏ, ta có một chuyện muốn nói.” Trương thị đang muốn cùng
Liên Thủ Tín nói chuyện, liền nghe thấy tiếng mắng của Chu thị từ trong
sân truyền đến.

“Tên quỷ nào chán sống mà dám ăn vụng trứng gà của lão nương….’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui