Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Editor: Rabbitdethuong
Beta: Tiểu Tuyền
“Ấu Hằng ca.” Liên Mạn Nhi cười chào hỏi, trong lòng nói, thời gian
là bạc, không quan tâm sao được, nàng còn sợ để lâu, Vương Ấu Hằng thay
đổi chủ ý.

Vương Ấu Hằng đi tới, sờ lên đầu của tiểu Thất .

“Ở đây giao cho Vương chưởng quỹ đi, Mạn Nhi, các ngươi cùng ta vào trong phòng ngồi một chút, uống chén trà a.”

Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đi theo Vương Ấu
Hằng vào trong phòng, liền có tiểu nhị bưng nước trà cùng điểm tâm đưa
lên.

Liên Mạn Nhi thoải mái ngồi xuống, Liên Chi Nhi nhi cùng Ngũ Lang thì có chút câu nệ, đều ngồi thẳng tắp, ngay cả tiểu Thất cũng ngồi đoan
đoan chánh chánh, mặc dù đối với bài biện trong phòng hiếu kỳ, còn đối
với điểm tâm trên bàn nhìn thấy mà thèm, còn không ngừng hết nhìn đông
tới nhìn tây.

“Đi đường trời nóng a, đây là nước ô mai, đã ướp lạnh, uống vào còn có thể giải khát.” Vương Ấu Hằng nhường đường.

Quả nhiên là nước ô mai, trà màu nâu nhạt phía trên còn có vụn hoa
quế, chưa uống, đã có thể cảm giác được mùi vị chua chua ngọt ngọt rồi.

Mấy hài tử đều không có động thủ.

“Ở trước mặt ta, các ngươi cũng đừng câu nệ tiểu tiết, vẫn như khi
còn bé mới tốt.” Vương Ấu Hằng cười nói, “Mạn Nhi bị thương còn không có khỏe hoàn toàn, đây là mật kết trà, cũng không tệ lắm.”

Vương Ấu Hằng đem trà trước mặt Liên Mạn Nhi, bưng lên đưa cho Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi chỉ phải nhận lấy, nước trà màu xanh vàng nhàn nhạt, đặc biệt có hương thơm của vỏ quýt bay lên. Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng
tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi uống trà, cũng đều bưng trà lên uống.

Vương Ấu Hằng lại đứng dậy, cầm khối điểm tâm cho tiểu Thất.

Tiểu Thất không dám nhận, mà là quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi khẽ gật đầu một cái.

“Cảm ơn Ấu Hằng ca.” Tiểu Thất lúc này mới tiếp điểm tâm, từ từ ăn.

Vương Ấu Hằng trở lại vị trí ngồi xuống, hỏi: “Nhiều đồ như vậy, là các ngươi tự mình đẩy xe đưa tới?”

“Ấu Hằng ca, chúng ta là muốn tự mình kiếm ít tiền tiêu vặt.” Liên

Mạn Nhi gật đầu nói. Chuyện này, nàng hi vọng được giữ bí mật, lại không thể trực tiếp yêu cầu Vương Ấu Hằng. Vương Ấu Hằng là người có thân
phận, cũng không giống thứ miệng rộng khác, chắc có lẽ không tùy tiện
đem chuyện các nàng bán đắng kỹ nữ nói ra, chính là sợ lơ đãng, tiết lộ
cho người Liên gia biết. Liên Mạn Nhi nói như vậy, Vương Ấu Hằng mới có
thể hiểu rõ ý của nàng.

Quả nhiên, Vương Ấu Hằng nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Liên Mạn Nhi, gật đầu cười.

“Ta hiểu được.” Vương Ấu Hằng nói, “Chuyện này, ta sẽ nói lại với
người phía dưới, sẽ không để cho người khác biết đến. Làm khó cho các
ngươi rồi.” Chuyện của Liên gia, hắn cũng biết, bởi vì ở tại trấn trên, có một số việc, so với bọn người Liên Mạn Nhi các nàng còn muốn tinh
tường hơn. Liên Mạn Nhi muốn kiếm ít tiền riêng, hắn cũng vui vẻ tán
thành.

Mấy người đang trò chuyện việc nhà, thì Vương chưởng quỹ liền từ bên ngoài tiến vào.

“… Sáu bao, tổng cộng là bốn trăm năm mươi tám cân sáu lượng.” Vương
chưởng quỹ nói, “Dựa theo mỗi cân năm văn tiền, tổng cộng là 2293 văn
tiền.”

Vương Ấu Hằng gật đầu nhẹ một cái, nhìn về phía Liên Mạn Nhi, tựa hồ
đang hỏi nàng có lời gì muốn nói. Tuy rằng Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang
lớn tuổi hơn một tí, nhưng mà hắn nhìn ra, người làm chủ chính là Liên
Mạn Nhi.

Số lượng cùng với Liên Mạn Nhi đoán chừng không sai biệt lắm, nàng còn là rất hài lòng.

“Xâu tiền kia có thể đổi thành bạc hay không?” Liên Mạn Nhi hỏi. Hơn
hai ngàn, nhiều tiền đến vậy, cũng không nhẹ, mấu chốt là không dễ dàng cho người phát hiện mà cất giấu.

“Có thể.” Vương Ấu Hằng thoải mái đáp ứng, lại để cho Vương chưởng quỹ đi lấy tiền.

Vương chưởng quỹ đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền quay lại, cầm hai lượng bạc, cùng ba xâu tiền, dùng một cái khay đưa lên.

Liên Mạn Nhi đem tiền thu vào, lại cùng Vương Ấu Hằng thương lượng:
“Ấu Hằng ca, đắng kỹ nữ này nếu như bán tốt, qua vài ngày, chúng ta lại
mang thêm đến được không?”

“Khoảng bao nhiêu ngày?” Vương Ấu Hằng hỏi.

Liên Mạn Nhi liền nhìn Liên Ngũ Lang, những đắng kỹ nữ kia còn phải chờ bao nhiêu ngày mới chín, nàng muốn hỏi Liên Ngũ Lang.

“Ít nhất mười ngày, tối đa là nửa tháng.” Liên Ngũ Lang vội nói.


“Vậy thì tốt, vậy thì mười ngày sau a, có bao nhiêu hãy đưa tới bấy nhiêu.” Vương Ấu Hằng nói.

“Ấu Hằng ca, ” Liên Chi Nhi có chút chần chừ mở miệng, “Nếu không bán chạy, Ấu Hằng ca đừng vì chiếu cố chúng ta, mà chịu lỗ vốn để mua.”

Liên Mạn Nhi cũng gật đầu, nàng muốn kiếm tiền, nhưng không muốn kiếm tiền như vậy.

“Ta không phải đã nói rồi sao, buôn bán là buôn bán. Ta cũng nói
thiệt cho các ngươi biết, vừa rồi ta đã cùng phụ thân thương lượng qua,
đắng kỹ nữ này chúng ta còn phải đưa đến phủ thành bán kia, có bao nhiêu các ngươi cứ việc đưa tới. Đúng rồi, không thể bán cho người khác a!”
Vương Ấu Hằng cười nói.

“Đó là đương nhiên.” Mấy hài tử trăm miệng một lời nói.

Thuận lợi mà bán đi đắng kỹ nữ lấy được tiền, còn hẹn lần sau đưa
hàng, Liên Mạn Nhi cùng với Vương Ấu Hằng cáo từ, Vương Ấu Hằng tự mình
đưa bọn họ ra cửa.

“Mạn Nhi, còn cảm thấy đau đầu không?” Vương Ấu Hằng hỏi.

Liên Mạn Nhi lắc đầu, sau khi nàng tỉnh lại, đầu không còn đau nhiều nữa.

“Vậy là tốt rồi, chuyện lúc đó, ngươi còn nhớ rõ sao?” Vương Ấu Hằng lại hỏi.

“Hoàn toàn không nhớ rõ.” Liên Mạn Nhi lại lắc đầu, nàng nghĩ đến nát óc, cũng chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ rõ, lúc ấy Liên Đóa Nhi ở đó, tựa hồ còn
có người khác, nhưng là vô luận như thế nào cũng nhớ không nổi là ai, có lẽ là ảo giác.”Chính là chuyện trước kia, cũng có chút nghĩ không ra.”

Vương Ấu Hằng khe khẽ thở dài, “Mạn Nhi chính ngươi phải cẩn thận một chút, Chi Nhi, Ngũ Lang các ngươi phải chiếu cố Mạn Nhi cho tốt.”

Liên Chi Nhi cùng Liên Ngũ Lang tự nhiên đều gật đầu.

“Ấu Hằng ca, ta cũng sẽ chăm sóc Nhị tỷ.” Tiểu Thất cướp lời nói.

“Ấu Hằng ca ngươi vào đi, chúng ta phải trở về thôn rồi.” Liên Mạn Nhi nói.

Vương Ấu Hằng đứng tại cửa ra vào, nhìn đám người Liên Mạn Nhi đi xa, mới quay người trở về trong hiệu thuốc.

“Không biết làm như vậy, đến tột cùng có đúng hay không…”

… …


Từ Tế Sinh đường đi ra, mấy hài tử đi trên đường, đối mặt nhìn nhau,
mỗi người đều cười lên hoa. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều
tiền như vậy, mà còn do bọn họ tự mình kiếm được. Lúc nãy ở trong tiệm,
có mặt người ngoài, bọn họ không dám biểu hiện ra, hiện tại đi ra, liền
không nhịn được rồi.

“Tỷ, ta có tiền rồi.” Tiểu Thất càng ngây ngô cười hắc hắc không ngừng.

Liên Mạn Nhi gật đầu. Hai lạng bạc nàng đã giấu đi, chỉ đem theo ba
xâu tiền còn lại, tổng cộng hai trăm chín mươi ba văn cho vào trong tay
áo.

Nàng hỏi thăm qua, chung quanh nơi này ruộng đồng đều là ruộng cạn,
ruộng tốt nhất là năm sáu lượng bạc một mẫu, thiếu một khoản ba bốn
lượng bạc là có thể mua lấy một mẫu rồi. Bạc hiện tại của nàng có thể
mua nửa mẫu rồi .

Cũng đừng xem nhẹ nửa mẫu đất, nửa mẫu đất cũng là đất, Liên Mạn Nhi
nàng chính là muốn tích lũy nửa mẫu đất rồi nửa mẫu đất nữa, trở thành
một đại địa chủ có được ruộng tốt ngàn khoảnh (tức là 100.000 mẫu). Khụ… khụ…, mục tiêu tựa hồ có chút xa xôi, vậy thì làm một tiểu địa chủ
trăm mẫu đất là tốt rồi, cái này nàng nhất định có thể làm được, hơn nữa là trong tương lai không xa xôi.

Đương nhiên, Liên Mạn Nhi sẽ không dùng hai lạng bạc này đi mua. Số
tiền này, nàng muốn tích lũy để tài chính dần dần nhiều hơn. Đắng kỹ nữ
này, chỉ cần đem sức ra lao động, liền kiếm được bạc rồi. Nhưng nếu là
làm buôn bán khác, chỉ sợ cần phải có vốn đầu vào. Cũng tỷ như nói, lúc
vào trong núi, nàng còn phát hiện một chuyện giống như vậy, có lẽ có
thể kiếm tiền, nhưng trước tiên phải có kinh phí đầu tư.

Hai lạng bạc này không thể động, còn lại ba xâu tiền, dựa vào suy
nghĩ ban đầu của Liên Mạn Nhi , cũng là phải tích lũy, một cái cũng
không tốn mới tốt. Nhưng ngẫm nghĩ lại, cảm thấy không được. Liên Chi
Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều bỏ sức lao động ra, thì phải kịp thời
hồi báo, để cho bọn họ thực sự nếm thử ngon ngọt của lao động làm giàu,
về sau làm việc càng có động lực hơn.

Được rồi, buông ra ý nghĩ thực tế như vậy, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang
cùng tiểu Thất đều cần cù, chất phác hơn nữa rất bảo vệ nàng, lại làm
cho nàng đối với bọn họ cảm thấy thân thiết, đây là tiền bọn họ cùng
nhau kiếm được, nàng muốn, bọn họ hạnh phúc mà hưởng dụng thu hoạch do
chính họ lao động.

Trời còn sớm, mấy hài tử chầm chậm mà đi trên đường cái.

“Điểm tâm nhà Ấu Hằng ca ăn ngon thật, nước trà cũng rất tốt.” Tiểu
Thất ôm tay nói. Hắn vừa rồi rất có tự giác làm khách, nước trà cùng
điểm tâm đều chỉ ăn một chút.


“Về sau chúng ta có thêm nhiều tiền, muốn điểm tâm cùng nước trà ngon hơn cũng có.” Liên Mạn Nhi nói.

Tiểu Thất ngửa đầu nhìn Liên Mạn Nhi, gật đầu lia lịa.

“Đệ nghe Nhị tỷ, Nhị tỷ nếu chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn, mua
thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon hơn.” Tiểu Thất vươn cánh tay ra, vẽ
lên một cái vòng thật to.

“Chúng ta bây giờ có tiền rồi, là tự chúng ta kiếm đấy. Tất cả mọi
người muốn mua gì?” Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng quơ quơ tay áo nói.

Ba hài tử đều có chút khó xử. Bọn họ có nhiều thứ muốn mua, nhưng đều là tiết kiệm đã quen, thật sự muốn mua đồ, cũng có chút luyến tiếc
không dám nói ra.

“Về sau, chúng ta còn có thể kiếm tiền nhiều hơn nữa. Ân, số nguyên
ta muốn cất lại, còn có không đến 300 văn tiền, là chúng ta xài đủ rồi.” Liên Mạn Nhi nói.

Nghe Liên Mạn Nhi nói cất hai lạng bạc, chỉ xài ít tiền còn lại, ba hài tử liền buông lỏng.

“Nhị tỷ, ta muốn…” Tiểu Thất giật giật vạt áo Liên Mạn Nhi, chỉ vào
một cửa hàng cách đó không xa. Cửa hàng kia chỉ có hai gian mặt tiền,
mái hiên treo một tấm màn màu đỏ. Bên trên tấm màn thêu một vòng hoa tơ lụa, chính giữa là một cái bàn tròn, mâm tròn phía dưới là bông lúa
thật dài đại biểu sợ mì, giữa tấm màn có hai chữ dính đầy dầu—— “Trần
Ký” .

“Bột bánh bao thịt nhà hắn vừa vặn ăn rất ngon, năm đó đệ năm tuổi,
gia (ông nội) đi chợ mang theo đệ, đi nếm qua một lần.” Tiểu Thất nói
chuyện, mấp máy miệng, trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm cùng mơ ước.

“Đi, ta đi ăn bánh bao thịt.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói. Buổi trưa bọn họ cũng không có ăn nhiều cơm, lại làm việc cả buổi tốn hao thể lực,
nàng cũng cảm giác có chút đói bụng.

“Bánh bao thịt Trần Ký rất nổi danh, nhưng mà quá đắt, phải hai văn tiền một cái.” Ngũ Lang có chút chần chờ nói.

“Chúng ta có tiền a, chờ ít ngày nữa, còn có thể kiếm thêm nữa.” Liên Mạn Nhi nói.

Mấy hài tử thương lượng một chốc, cuối cùng quyết định đi “Xa xỉ” một lần.

Bọn họ đẩy xe ba gác, hướng Trần Ký đi tới. Còn chưa đi đến Trần Ký,
chỉ thấy bên đường cái, là một tửu lâu hai tầng. Tiểu nhị đang nhấc màn
cửa lên, vẻ mặt tươi cười mà đưa tiễn hai người từ trong tửu lâu đi ra.

“Nhị vị gia đi thong thả, lần sau nhị vị gia lại đến a.”

Hai người kia hiển nhiên đều uống nhiều rượu, trên mặt đỏ bừng, hướng về phía tiểu nhị phất phất tay, đã kêu hai cỗ kiệu đến.

“Đi đến miếu hậu phố.” Hai người lên kiệu, phân phó một tiếng, cổ kiệu liền hướng cuối phố chạy như bay.

“Người đó… không phải là đại bá cùng Nhị bá sao?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui