Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Dịch giả: archnguyen1984

Trở về nhà trong hẻm Bố Y, Bạch Dịch mua một ít thảo dược, sắc thuốc rồi đợi tới lúc thích hợp nhẹ nhàng thoa lên mặt Bạch Ngọc.

Lúc mới bôi thuốc, Bạch Ngọc đau tới nhăn chặt lông mày. Không lâu sau, cảm giác nóng rát biến mất, thay vào đó là cảm giác mát lạnh.

“Ca ơi, đây là thuốc gì? Muội không còn thấy đau nữa.” Bạch Ngọc ngồi dậy, nháy mắt, tò mò hỏi.

“Một loại thuốc không có tên từ sách cổ, nhưng hiệu quả xem ra không tệ.” Bạch Dịch nhẹ gật đầu, nói dối tiểu muội. “Lúc đi bốc thuốc, ta gặp người bị độc trùng cắn hấp hối. Ta định ra ngoài, hy vọng tìm được một ít khu trùng dị thảo xem có cứu sống được người ấy hay không.”

“Ca muốn cứu người sao?” Bạch Ngọc nghi ngờ hỏi. “Ca cẩn thận, không nên gây ra phiền toái nhé.”

Vỗ nhẹ đầu tiểu muội, Bạch Dịch cười bảo. “Y thuật của ca không phải muội mới vừa thử qua hay sao? Cứ yên tâm, ta sẽ biết chừng mực”.

“Vâng. Đêm rồi, ca đi coi chừng kẻo lạnh, và trở về sớm.”

Sau khi nghe Bạch Ngọc dặn dò, Bạch Dịch rời khỏi nhà. Hắn đi vào khách điếm, vừa bước qua cửa đã thấy cả đám hộ vệ, chưởng quầy và tọa đường tiên sinh đang ngóng cổ nhìn ra ngoài, vẻ sốt ruột chờ đợi.


Thấy Bạch Dịch quay lại, mọi người mới thở phào. Vị chưởng quầy thuốc vỗ ngực, tự nhủ lần này trở về phải chế ngay mấy liều thuốc an thần mà uống vào. Tối hôm nay, tim lão muốn ngừng đập mấy lần rồi.

Phí lão trông thấy Bạch Dịch, không nói không rằng lấy ra thuyền mộc, mang theo đám người bay thẳng lên trời, hướng ngoài trấn phóng đi.

Trên không trung vùng núi, theo chỉ dẫn của bọn hộ vệ, con thuyền bay về phía một vùng núi, tốc độ rất nhanh. Bạch Dịch đứng trên thuyền mộc, thần sắc bình tĩnh.

Phí lão vừa khống chế thuyền mộc, vừa nghi hoặc trong lòng. Dưới chân lão đúng là pháp khí của Tu chân giả, người thường không có tư cách cưỡi nó. Người thiếu niên này sao có thể giữ được bình tĩnh như vậy? Vừa không thèm để ý tới tốc độ cực nhanh của con thuyền, cũng không biểu hiện ra chút hiếu kỳ nào.

Nghi hoặc là thế, nhưng điều Phí lão quan tâm nhất là có thể chữa trị cho tiểu vương gia hay không. Cảnh vương có ba con gái, chỉ có một tiểu vương gia này thôi. Nếu tiểu vương gia xảy ra chuyện, hắn không biết nói năng với Cảnh vương thế nào.

“Đến rồi! Ở gần khu vực này.”

Ở trên thuyền mộc, thống lĩnh hộ vệ quan sát địa thế dưới chân, mở miệng nói. Thuyền mộc chậm rãi hạ thấp xuống.

Chỗ này là một khe núi, cỏ cây chen nhau. Xung quanh có nhiều cây cổ thụ, khung cảnh hoang vu vắng vẻ khác thường. Dưới ánh trăng, thi thoảng hiện lên thân ảnh các loài dã thú.

“Tiểu hữu (anh bạn nhỏ), giải dược mà ngươi tìm rốt cuộc là cái gì? Có đặc điểm khác biệt nào?” Phí lão thu thuyền mộc lại, hỏi Bạch Dịch.


“Xú thảo.” Bạch Dịch nhìn xung quanh đáp. “Đấy là một loại cỏ dại độc nhất vô nhị. Áp vào chop mũi sẽ ngửi thấy mùi thối. Chỉ cần tìm được loại Xú thảo này, tiểu vương gia có thể được cứu.”

“Xú thảo?” Phí lão khẽ giật mình. Hắn tu luyện đã nhiều năm nhưng chưa từng nghe qua loại Xú thảo này.

“Làm gì có loại cỏ nào có mùi thối! Tiểu tử, ngươi không đùa cợt chúng ta đấy chứ?” Thủ lĩnh hộ vệ nghe tên Xú thảo thì cả giận nói. “Nếu không cứu được tiểu vương gia, ngươi cũng đừng hòng sống.”

Tên thủ lĩnh hộ vệ bị hành động đòi về nhà lo cho muội muội lúc trước của Bạch Dịch làm cho tức giận. Lúc này, vừa nghe thấy cái tên khác thường của loại cây cỏ kia, cơn giận liền quay trở lại. Sự sống chết của tiểu vương gia chính là sự sống chết của đám hộ vệ bọn hắn. Mà hắn thấy mình sắp chết tới nơi rồi, đối phương còn muốn lừa gạt bằng mấy thứ cây cỏ Xú thảo ấy? Làm gì có thứ cây có mùi thối?

“Tìm đi.” Phí lão quát khẽ, sau đó bắt đầu tìm kiếm. Đám hộ vệ cũng không nhiều lời, chia nhau tản ra tìm.

Nửa đêm, bên trong khe núi, đám người tìm đi tìm lại khiến đám dã thú, tiểu trùng sợ hãi chạy trốn. Phí lão vừa tìm kiếm vừa than thầm trong lòng. “Phí Trọng ta đường đường là một tu chân giả, là đệ tử ngoại môn của Thương Vân Tông, hôm nay lại phải nhờ tới sự giúp đỡ của một phàm nhân! Tuổi tác ta đã lớn, nếu không thể tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ, sẽ không có tư cách chính thức tiến vào sơn môn của Thương Vân Tông. Hơn nữa, ngoại môn có quy định, đệ tử ngoại môn trước bảy mươi tuổi không tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ thì sẽ bị xóa tên khỏi tông môn. Thiên phú ta không tốt, trong cơ thể lại không có Linh căn, ở trong Vương phủ thảnh thơi suốt quãng đời còn lại cũng tốt. Chỉ hy vọng thiếu niên kia có phương pháp giải quyết bệnh tình của tiểu vương gia…”

“Tìm được rồi! Tìm được rồi!!!”

Vào lúc Phí lão còn đang âm thầm thở dài, thủ lĩnh hộ vệ bỗng cao giọng hô to, trong tay giơ lên một bó cỏ dại đang chạy vội tới, kéo theo một mùi tanh hôi.


“Cái này… Nhiều như vậy sao?” Phí lão nghi hoặc, nhìn về thiếu niên cách đó không xa hỏi.

Bạch Dịch nhìn thoáng qua, lạnh nhạt đáp. “Đám cỏ dính phân dã thú, tuy có thối nhưng không phải là Xú thảo.”

Thủ lĩnh hộ vệ tiu nghỉu, ném đám cỏ dại đi, cố để không nôn ra rồi lại tiếp tục tìm kiếm.

Hơn một canh giờ sau, từ dưới một gốc cây đại thụ, Bạch Dịch rút lên một thân cỏ dại xanh mơn mởn, đặt lên đầu mũi ngửi ngửi, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ nói.

“Tìm được rồi, chính nó đây.”

Nghe vậy, Phí lão và đám hộ vệ xung quanh vội xúm tới. Phí lão nhìn cây cỏ dại giống như những loại cỏ dại khác, lo lắng hỏi.

“Cần bao nhiêu cây mới có thể dẫn dụ kỳ trùng đi ra khỏi cơ thể tiểu vương gia?”

“Một gốc là đủ.” Bạch Dịch đáp.

“Tốt! Chúng ta quay trở lại trấn Vĩnh An.” Dứt lời, Phí lão lấy ra Pháp khí, chở đám người bay như gió quay về khách điếm.

Trong khách điếm, theo lời Bạch Dịch, tiểu vương gia được di chuyển ra ngoài sân rộng. Mọi người đứng vây quanh, chăm chú nhìn Bạch Dịch, muốn xem thiếu niên này làm sao dẫn dụ kỳ trùng ra ngoài.


“Các vị nên rời khỏi chỗ này, đám hộ vệ thì canh gác bên ngoài, không thể nói to. Lúc kỳ trùng bị dẫn dụ ra ngoài, nếu kinh động nó thì tính mạng tiểu vương gia khó mà giữ được.”

Đứng trong nội viện, Bạch Dịch nghiêm túc nói. Phí lão gật đầu đồng ý, gọi bọn hộ vệ rời khỏi nội viện ra canh gác bên ngoài. Chưởng quầy thuốc và tọa đường tiên sinh cũng biết ý mà rút đi, thần sắc tò mà không dứt.

“Phí lão, xin ông cũng tạm lánh. Trong sân không thể có mặt người lạ.” Bạch Dịch nhìn lão, trầm giọng bảo.” Cửu Hương Trùng nếu bị kinh động, đừng nói tiểu vương gia, tại hạ cũng sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.”

Nghe xong, Phí lão cả kinh, sau đó nhẹ gật đầu rời khỏi nội viện rồi đóng cửa lại.

Đợi trong sân không còn ai, Bạch Dịch thở sâu, tập trung tư tưởng, hết sức cẩn thận lấy Xú thảo đặt lên cổ tay tiểu vương gia, cách miệng vết thương ba tấc.

Bạch Dịch cẩn thận như vậy là vì kỳ trùng trong cơ thể tiểu vương gia không phải loại trùng bình thường. Cửu Hương Trùng là yêu thú cấp một rất hiếm gặp.

Yêu thú là sinh linh đã thoát khỏi cuộc sống dã thú bình thường, sống trong thâm sơn, bình thường rất ít khi xuất hiện. Thực lực bọn chúng cường hãn, có thể thu nạp linh khí trong thiên địa để tu luyện. Cấp bậc càng cao, thần trí cũng tăng theo. Một ít đạt tới cấp bậc yêu thú thì thần trí không thua kém nhân loại. Nếu tu luyện tới cùng, chúng có thẻ hóa thân thành người, cùng sống với nhân loại.

Yêu thú có mười cấp bậc. Cấp một là thấp nhất, tất nhiên cấp mười là cao nhất. Cửu Hương Trùng là yêu thú cấp một ít người biết tới. Loại yêu thú này thực lực không cao, bình thường không chủ động tấn công nhân loại. Nhưng khi bị quấy nhiễu, chúng sẽ chui vào cơ thể người, dùng chất độc giết chết người đó rồi mới bay ra ngoài.

Xú thảo là đồ ăn yêu thích của Cửu Hương Trùng. Không phải Bạch Dịch muốn thi triển kỳ thuật gì. Chỉ là hiện tại hắn không có tu vi, sợ kinh động tới Cửu Hương Trùng, khiến nó cắn cho một cái thì rất phiền toái.

Lấy Xú thảo đặt gần cổ tay tiểu vương gia một thời gian không lâu, từ miệng vết thương thối rữa có một bong bóng máu bỗng vỡ tan, lớp thịt thối chậm rãi chuyển động. Một bóng đen cỡ ngón tay từ từ xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui